Đô Thị Tàng Kiều

Chương 647 : Không có biện pháp hòa giải

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Diệp Lăng Phi nhanh chóng cầm chai nước khoáng đến cho Trương Tuyết Hàn uống thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, ân cần hỏi thăm:



- Tuyết Hàn, em cảm thấy thế nào?



Vu Tiêu Tiếu cười nói:



- Sư phụ, anh có nhầm không vậy, người ta vừa mới uống mà đã có phản úng, anh nghĩ đây là thuốc độc à!



Diệp Lăng Phi cười nói:



- Đây không phải là do anh quan tàm tới Tuyết Hàn sao!



- Được, được, nếu như anh nói là quan tâm đến Tuyết Hàn, sau này nên đi choi với nàng nhiều hơn một chút. Em không có thời nhàn đi cùng Tuyết Hàn, đé một minh Tuyết Hàn cả ngày ở nhà cũng không tốt. Sư phụ, nếu anh có thời nhàn rành thì nên đến thăm Tuyết Hàn đo.



Trương Tuyết Hàn âm thầm véo Vu Tiêu Tiểu một cái, ỷ bào Vu Tiêu Tiếu không nói nữa, nhung Vu Tiêu Tiếu lại làm ra vè không hiéu, cố ý hỏi:



- Tuyết Hàn, sao cậu lại cấu mình?



Trương Tuyết Hàn đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng nói:



- Mình không để ý đến cậu nữa!



- Tuyết Hàn, mình chỉ nói giỡn với cậu thôi, cậu đừng tức giận nha!



Vu Tiêu Tiếu thấy Trương Tuyết Hàn đõ mật, sợ ừong lộng Tuyết Hàn sẽ đau khổ, vội vàng nói sang chuyện khác:



- Sư phụ, dạo này anh có gập chị của em không?



Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nhẵc tói Bạch Tinh Đình, hơi lắc đầu, nói:



- Tình Đình đang giận anh, anh cũng không dám ừêu chọc nàng, đế Tình Đình yên tmh một chút, chờ cô ấy hết giận sẽ nói sau.



Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:



- Sư phụ, đừng nói là eni chira báo anh nhé, sao anh không đi dỗ dành chị ấy. anh cũng biết vì sao chị ấy tức giận mà, cũng bởi vì sư phụ quá hoa tâm thôi. Anh nên đến gặp tỷ tỳ cùa em, tự minh nhận sai, hứa từ nay không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, thế là xong việc thôi!



- Tiểu nha đầu, em thì biết cái gì, nếu như thực sự đơn giản như vậy thì đã tốt!



Diệp Lăng Phi nói.



- Lần này Tình Đình thực sự giận anh rồi, anh có nói như thế nào cô ấy cũng không chịu nghe. Anh thấy biện pháp tốt nhất là tạm thời không gặp cô ấy, đỡ để cô ấy thấy anh lại tức giận,



- Hôm qua em vừa gọi cho tỷ tỳ, qua điện thoại em có nhắc tới anh. Em nghe ngữ khí của tỷ tỷ cũng không hề quá tức giận như anh tưởng tượng đâu"



Vu Tiêu Tiếu nói.



- Sư phụ, em nói thật, sự việc lần này rõ ràng là anh đã sai. Anh tỳ tỷ cùa em và cái cò kêu Trương Lộ Tuyết gì gì đó ai tốt hơn. Cái này còn phải hòi sao, đương nhiên là chị cùa em rồi. Tỷ tỳ của em vừa xinh đẹp vừa giòi nhàng, không biết có bao nhiêu người đàn ông mơ ước, anh thì ngược lại. không biết quý trọng chị ấy. Em thật sự không hiếu sư phụ nghĩ cái gì



- Anh đã nói rồi, em còn nhỏ, không thế hiếu mấy chuyện của người lớn bọn anh đâu. Chờ tương lai em có bạn ừai, lúc đó có lẽ ễm hiếụ gạ nhiều.



Diệp Lãng Phi khẽ cười nói.



- Tiêu Tiếu, em đùng khuyên anh nữa, anh hiếu rõ lòng minh mà. Bây giờ phải nói chuyện của em một chút, em cà ngày đều nghịch ngợm nhự vậy, thừ hòi còn có ai tôn trọng em, có chàng trai nào dám tới gần em không?



- Không ai đến gần thì sao, có cái gì đâu chứ!



Vu Tiêu Tiểu bĩu môi:



- Dù sao ừong tương lai, hôn nhân cùa em cũng không phải em làm chủ, cái đó gia đình em sẽ sắp đặt cho em. Sinh ra tại một nhà đình như vậy đúng là không có cách nào thay đổi, ai bào em chính là vật hi siiih vì mục đích chính ữị chứ!



"Vật hi sinh vì mục đích chính trị?" Diệp Lãng Phi sửng sốt, dò hỏi:



- Sao em lại thành vật hi sinh vì chính trị?



Vu Tiêu Tiếu biết mình lỡ mồm, vội vàng nói:



- Em nói đùa thôi mà, sư phụ, anh đùng suy nghĩ lung tung!



- Tiêu Tiếu, em định chơi trò ừốn tìm vói anh đấy à?



Diệp Lăng Phi thông minh già dặn cỡ nào, vừa nghe mấy lời này của Vu Tiêu Tiếu, cũng đoán được bối cành nhà đinh của Vu Tiêu Tiếu không đơn giàn. Tuy Diệp Lăng Phi không rõ ràng lắm rốt cuộc nhà đình của Vu Tiêu Tiếu có lai lịch như thế nào, nhưng thấy Vu Tiêu Tiếu rất than thiết với Trương Tuyết Hàn hắn có thể chắc chắn đó là một nhà đình có thế lực không kém. Nếu không phải vậy thì làm sao từ bé Vu Tiêu Tiếu đã quen biết Trương Tuyết Hàn chứ?



Vu Tiêu Tiếu cười nói:



- Sư phụ, anh đừng loạn tường, em saọ lại chơi trò ừốn tìm vói anh, vừa rồi là em nói linh tinh đó!



Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu không chịu nói thật, hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Vu Tiêu Tiếu cũng thờ dài, nhìn về phía Trương Tuyết Hàn, thấy cô bạn nhìn minh có vẻ khoái chí cười thầm. Vu Tiêu Tiếu thầm nghĩ Trương Tuyết Hàn học mấy cái xấu từ lúc nào, hôm nay lại nhìn mình vói vẻ đắc ý như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn bốn giờ, nhẩm tính chắc giờ này Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đã đi spa về. Vừa nghĩ đến hai mỹ nữ này, Diệp Lãng Phi không tự chù được nhớ đến tối nay có thê cùng hai vị mỹ nữ “song phi”. Nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm Diệp Lăng Phi đầy đầu dục hỏa, ước gì có thê sớm đi gặp hai nàng, sau đó thân thiết một phen.



- Này, anh thấy bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai các em còn phài lên máy Phi rời thành phố Vọng Hài, đế anh đưa các em về nghi ngới sớm một chút mà lấy sức.
Vu Tiêu Tiểu nói:



- Nhà em quàn thúc em rất chặt, em đành phải về nhà, về phần Tuyết Hàn thì nhà bạn ấy còn nghiêm khắc hơn nhà em lihiều!



- Ra là như vậy!



Bạch Tình Đình nói:



- Vậ thì tối nay chị sẽ chơi với các em, chờ cơm nước xong xuôi các em muốn đi đâu đế chị đua các em đến.



- Đi hát ạ!



Vu Tiêu Tiếu gần như không cần suy nghĩ thốt lên.



-Đi hátư?



Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi ở bên cạnh không nói không rằng, rồi gật đầu với Vu Tiêu Tiểu:



- Tốt, đã lâu chị không hát rồi, hôm nay sẽ đi với các em!



- Em đã tùng ca hát sao?



Diệp Lăng Phi thình lình chêm vào một câu.



- Anh mới chưa bao giờ hát thì có, em hát cần gì anh phài nghe!



Bạch Tình Đình không hề tỏ ra yếu kém, nói.



- Anh ở với em đã được bao lâu đâu mà cũng ra vẻ, thực sự có một số người cứ tự cho mình là đúng!



- Dùng lại, anh nghe Hân Minh từng nói em có hát bao giờ đâu, lẽ nào Hân Minh cũng nói dối?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Em thích một minh hát tại nhà, như thế không được sao!



Bạch Tình Đình cũng bĩu môi đáp ừả:



- Chẳng biết ai đó có thể hát không hay lại giống tiếng chó sói tru!



- Hừ, anh hát giống tiếng sói tru thế nhung anh chính là một con sói hoang tru lên, rất có dã tính đó!



- Dã lang (sói hoang) là thế nào, em thặy ạnh là sắc lang tru thì có!



Bạch Tình Đình hừ lạnh nói.



- Sắc lang thì làm sao, sắc lang cũng là sói!



Diệp Lăng Phi cãi.



- Aiih...!



Bạch Tình Đình vừa định tiếp tục đấu khầu với Diệp Lăng Phi, chợt nghe Vu Tiêu Tiếu nói:



- Được rồi, được rồi, em thấy anh chị không nên cãi nhau nữa, tí nữa đi hát, xem ai hát hay hơn là được!



- Anh không đi!



Diệp Láng Phi hừ lạnh nói:



- Anh về nhà một mình vậy, đỡ đế người khác làm ô nhiễm lỗ tai của anh!



- Coi như xong, Diệp tiên sinh này, anh không có phải vì sợ mất mặt không, còn nói người khác làm ô nhiễm tai minh. Em thấy chính anh làm ô nhiễm tai người khác thì có, không biết hát thì bảo là không biết hát, có gì xấu hố đâu mà phài sợ chứ!



Bạch Tình Đình nói.



- Em nói anh không biết hát à?



Diệp Lăng Phi không phục nói:



- Đã thế chúng ta so tài ca hát một lần, để Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn làm giám khảo, xem ai hát hay hơn.



- Thi thì thi, anh nghĩ em sợ anh chắc!



Bạch Tình Đình cũng không chịu kém.



Vu Tiêu Tiếu thấy hai người lại thành bộ dạng như thê này, trong lòng âm thâm kêu khổ:“Ôi trời, có lẽ hai người này ừời sinh đã là oan gia, minh biêt làm sao để hòa giài họ đây!”