Đô Thị Tàng Kiều

Chương 664 : Công ty rối loạn

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Chuyện Trương Vân cứ như vậy quyết định, Trương Vân ở đây làm người giúp việc. Nửa đêm Diệp Lăng Phi len lén chạy vào gian phòng Chu Hân Mính.



Phòng Chu Hân Mính đen kịt một mảnh. Diệp Lăng Phi lặng lẽ mò đến bên giường. Một lát sau Diệp Lăng Phi leo lên giường.



Chu Hân Mính căn bản chưa ngủ. Nàng biết là Diệp Lăng Phi lén vào phòng của mình. Ngay khi Diệp Lăng Phi lên giường nàng. Chu Hân Mính nhấc chân, chuẩn bị đem Diệp Lăng Phi đạp xuống giường.



Nhưng lại không ngờ Diệp Lăng Phi đã sớm có chuẩn bị. Ngay khi Chu Hân Mính đá hắn. Diệp Lăng Phi đã bắt được chân Chu Hân Mính, khiến Chu Hân Mính không đá được.



- Hân Mính, em làm gì vậy. Đang yên lành sao lại muốn đá anh?



Diệp Lăng Phi hôi.



- Hôi chính anh đi. Nửa đêm canh ba anh vào phòng em làm gì!



Chu Hân Mính chất vấn.



- Anh định làm gì?



- Không làm gì. Anh ngủ một mình. Muốn ngủ cùng em.



Diệp Lăng Phi nói rồi ôm lấy thân thể nhàn nhạt mùi hương của Chu Hân Mính, cười nói:



- Em yên tâm. Anh sẽ không làm gì. Chỉ muốn ôm em ngủ. Như vậy sẽ ấm hơn!



- Biến. Em đã nói rồi. Không thể như vậy với anh!



Chu Hân Mính dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi một chút. Nhưng lại không đẩy Diệp Lăng Phi ra được. Chu Hân Mính buồn bực nói:



- Sao da mặt anh dày như vậy. Có biết xấu hổ hay không.



- Cần xấu hổ làm cái gì chứ, cần Hân Mính bảo bối của anh thôi!



Da mặt Diệp Lăng Phi đúng là rất dầy. BỊ Chu Hân Mính nói như vậy vẫn không cám thấy có chút đỏ mặt nào. Hắn ôm chặt Chu Hân Mính, nói:



- Được rồi. Được rồi. Hân Mính, anh biết em đang giận anh về chuyện tên sát thủ kia, anh thừa nhận anh làm sai nhưng em nghĩ xem, đối phó với 3K, không phải là không có biện pháp. Em muốn nghe không.



Chu Hân Mính vừa nghe liền hỏi:



- Anh có biện pháp?




- Trần Thiến dù sao cũng là đồng nghiệp của chúng ta. Sao cô có thể như vậy chứ!



Diệp Lăng Phi nói.



Phương Linh bĩu môi, nói:



- Tôi làm sao. Còn không phải là bị xã hội này ép sao. Cô sái giống như thế tôi thấy nhiều rồi. Không có một chút đồng tình nào. Tôi coi thường những cô gái vì tiền mà bán thân này. Quả thực chính là ném hết mặt mũi của con gái chúng ta. Con gái chúng tôi cũng là người, vì tiền mà bán thân, bị trở thành đồ chơi của nam nhân. Lẽ nào các cô ấy không có tự tôn sao?



Phương Linh nói vậy quà thật cũng có chút đạo lý. Lăng Phi không ngừng gật đầu. Bất quá. Diệp Lăng Phi vẫn còn hào tâm nhắc nhở:



- Phương Linh. Hay là chuyện cũng không như cô tưởng tượng. Được rồi. Tôi thấy nếu mọi người là đồng nghiệp. Có một số việc có thể giúp cần phải giúp.



Diệp Lăng Phi nói rồi đi về phía Trần Thiến.



Trần Thiến đang muốn đi vào phòng làm việc. Thấy Diệp Lăng Phi đi tới. Nàng dừng bước lại. Hơi cúi đầu chào hỏi:



- Good momina!



- Ừm. Good momina!



Diệp Lăng Phi nói.



- Trần Thiến. Có thời gian không. Tôi muốn nói chuyện với cô?



- Nói chuyện với tôi?



Trần Thiến sửng sốt. Nhưng lập tức nàng ôn nhu nói:



- Được!



Phương Linh nhìn Diệp Lăng Phi và Trần Thiến không đi về phía phòng làm việc. Mà là đi về phía đầu kia hàng lang. Bĩu môi, nói:



- Tôi xem anh cũng không phải tốt đẹp gì. Có khi anh lại để ý đến người ta.



Phương Linh nói tới chỗ này. Bỗng nhiên lại nhíu mày. Lầm bẩm nói:



- Lẽ nào mình thật sự không nên như vậy với Giang Nguyệt Văn, nói không chừng Giang Nguyệt Văn thật sự có nỗi khổ.