Đô Thị Tàng Kiều

Chương 693 : Mật báo

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình dạo chơi cả chiều, đến gần giờ án tối mới về biệt thự



Khi hai người về đến thì thấy Chu Hân Mính đang buồn chán xem tivi trong phòng khách.



- Cậu về lúc nào vậy?



Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính về nhà liền buông tay Diệp Lăng Phi ra, đi tới cạnh Chu Hân Mính thân thiết hòi thảm.



- Mình mới về trước hai người được khoáng mươi phút thôi!



Chu Hân Mính để điều khiển tivi sang một bên, oán giận nói:



- Tình Đình à, mai cậu phải đi công tác sao không nói với mình một tiếng, nếu Diệp Lăng Phi không nói cho mình thì mình cũng không biết cậu sấp ròi khỏi thành phố Vọng Hải đâu!



Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, rồi quay lại cười nói với Chu Hân Mính:



- Không có việc gì đâu, mình chỉ đến Bắc Kinh ba bốn hôm rồi sẽ về thôi, cũng không lâu lắm mà.



- Như vậy mình cũng có thể giúp cậu chuẩn bị! Cậu không biết mấy ngày nay mình bận thế nào đâu, liên tục đi điều tra mấy tụ điểm ăn choi. Đại đội trường cảnh sát hình sự như mình sắp biến thành đội trường đội càn quét tệ nạn xã hội rồi, suốt ngày còn phải ghi lại tên họ mấy cô gái mại dâm nữa chứ, thật là mệt muốn chết!



Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, rất tự nhiên ôm eo thon của cô, quay sang nói với Chu Hân Mính:



- Hân Mính, có phải cảnh sát các em nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao. Người ta cũng là lao động, dựa vào thân thề để kiếm cơm ăn, các em lại bắt hết họ lại thì họ biết làm gì để kiếm sống đây!



- Hừ, chỉ có bọn đàn ông các anh là nghĩ thế thôi!



Chu Hân Mính trừng mắt với Diệp Lăng Phi nói.



- Nếu như không phải có những tên đàn ông háo sắc thì làm sao lại có mấy cô ả cave này. Cả ngày nhìn bộ dạng của họ làm em buồn nôn quá!



Bạch Tình Đình cũng hường ứng:



- Đúng vậy, Hân Mính, nên bắt hết mấy ả gái mại dâm lại, làm ô uế thuần phong mỹ tục của xã hội!



- Cái đấy thì chưa chắc!


- Chuyện gì xảy ra vậy?



- Tình Đình, cậu trông chừng Diệp Lăng Phi giúp mình, đừng để anh ấy gây rối nữa, mình sẽ hỏi rõ chuyện xảy ra!



Chu Hân Mính cầm điện thoại, thầm đoán xem Tần Dao đã noi gì khiến Diệp Lăng Phi nổi giận như vậy. Cô lo lắng Diệp Lăng Phi lại đi tính sổ với Lâm Tuyết nên để Bạch Tình Đình coi chừng không cho hấn đi làm loạn. Bạch Tình Đình thấy sắc mật Chu Hân Mính không tốt nên cũng đoán là có chuyện không hay. Cô vội vàng ngồi xuống ghế salon, nắm chặt tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn chưa hết tức giận nhưng nể mặt mũi Chu Hân Mính nên cũng không thóa mạ nữa. Lúc này Chu Hân Mính mới nghe điện thoại:



- Tôi là Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi anh ấy hơi nóng tính, cô có chuyện gì cứ nói với tôi đi!



Tần Dao nghe được tiếng mắng đầy hỏa khí của Diệp Lăng Phi, trong thâm tâm cảm thấy sợ hãi như một loại bản năng. Cô nhớ tới bộ dạng hung thần ác sát của Diệp Lăng Phi khi tùng vì mình mà đánh người. Tần Dao thầm cám thấy may mắn rằng mình đã không làm chuyện gì có lỗi với Diệp Lăng Phi, nếu không có thề dự đoán được kết quà bi thảm phải gánh chịu. Tần Dao thấy Chu Hân Mính nghe máy, cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Tần Dao kể lại những lòi mình vừa nói với Diệp Lăng Phi cho Chu Hân Mính. Nghe xong. Chu Hân Mính cũng nhíu mày, cô bây giờ đã hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại nổi cơn lôi đình như vậy.



- Cô có cách nào để tìm Triệu Trường Đào không?



Chu Hân Mính tỏ ra tỉnh táo hơn Diệp Lăng Phi rất nhiều.



Tần Dao nghe vậy liền suy nghĩ một chút rồi nói:



- Tôi nghe trộm được cuộc điện thoại giữa Lâm Tuyết và tên Triệu Trường Đào kia, còn việc hắn ở đâu thì tôi cũng không biết được!



Tần Dao nói đến đây, bỗng bổ sung:



- Vừa nãy thừa dịp Lâm Tuyết đi tắm, tôi đã xem lén nhật kí cuộc gọi của cô ta. Tôi nhớ kỹ một số điện thoại hình như chính là của người tên Triệu Trường Đào kia.



- Thật vậy sao, thế thì tốt quá rồi!



Chu Hân Mính nghe Tần Dao nói vây, chân mày cũng dãn ra. Chỉ cần có số điện thoại của Triệu Trường Đào thì có thê thong qua các biện pháp kĩ thuật nghiệp vụ để tra ra noi hắn gọi điện, những người đã nói chuyện với hắn. Đầu mối này thật sự rất trọng yếu, Chu Hân Mính vội hỏi Tần Dao về số điện thoại này. Khi Tần Dao đọc lại xong. Chu Hân Mính nói:



- Cảm ơn cô!



- Đây là việc tôi phải làm mà, về chuyện của tôi và Lâm Tuyết, um, tôi cũng không biết làm thế nào!



Tần Dao dường như có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi.



Chu Hân Mính cảm giác Tần Dao cũng có nỗi khổ tấm riêng. Cô định nói thêm mấy câu với Tần Dao nhưng thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang chăm chú nhìn mình. Chu Hân Mính không tiện nói ra, chỉ bổ sung một càu:



- Nếu cô có đầu mối gì mới lập tức báo ngay cho tôi! Tôi tin rằng nhất định Diệp Lăng Phi sẽ biết ơn cô đấy!