Đô Thị Tàng Kiều

Chương 702 : Vận mệnh thay đổi

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Nhà của người đàn ông đó ở ngay bên cạnh, vừa dọn đến chưa được bao lâu.



Trong máy tính của phòng người đàn ông đó Trịnh Khả Nhạc phát hiện có hình chụp lén của cô và Từ Oánh, vừa xem đã thấy tên khốn này có hình cả mấy G, cảnh lén chụp đều là cảnh của Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong phòng khách.



Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong nhà cũng mặc nội y, vốn chẳng có nhìn thấy được cảnh hộc máu nào cả, nhiều nhất cũng chỉ là cảnh thấy Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh ở trong phòng nói chuyện phiếm.



Sau khi Trịnh Khả Nhạc xem xong lại vỗ vỗ ngực nói:



- Lúc này có thể yên tâm được rồi, tóm lại chẳng khiến em điểm sương!



So với thái độ của Trịnh Khả Nhạc, Từ Oánh hiện rõ rất tức giận, cô xóa toàn bộ những tấm hình chụp đó.



- Báo cảnh sát!



Sau khi Từ Oánh xóa xong phẫn nộ nói. Từ Oánh rút điện thoại ra định gọi đi nhưng lại bị Diệp Lăng Phi ngăn tay cô lại nói:



- Từ Oánh, tôi thấy không nhất thiết phải báo cảnh sát đâu, việc này hãy giao cho tôi, hai người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với vị huynh đệ này!



Trịnh Khả Nhạc kéo Từ Oánh đi nói:



- Chị Oánh Oánh, hay là mình để cho anh ấy xử lý đi, tụi mình về phòng thôi!



Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đi đến trước cửa thì đột nhiên Trịnh Khả Nhạc nói với Diệp Lăng Phi:



- Anh yêu, có cần em đóng cửa không!



- Anh yêu?



Diệp Lăng Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức lắc đầu khoát tay nói với Trịnh Khả Nhạc:



- Được rồi, được rồi, em đóng cửa lại đi!



Trịnh Khả Nhạc cười ha ha đóng cửa lại, sau đó cùng Từ Oánh trở về phòng trọ của mình. Vừa vào phòng Từ Oánh tức hồng hộc nói:



- Trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ, thật là!



- Oánh Oánh, đừng có giận nữa. Từ sớm em đã nhìn thấy tên khốn này chẳng phải tốt đẹp gì, không có chuyện gì cũng bắt chuyện với em. Hừ, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp gì, toàn háo sắc thôi!



Từ Oánh nghe Trịnh Khả Nhạc nói vậy liền vội vàng nói;



- Khả Nhạc, em không thể nói thế được, giám đốc Diệp không phải là người như vậy!



- À, em còn quên mất anh ấy. Thực ra anh ấy cũng chẳng phải người tốt!




Giám đốc tài vụ đó nói một tràn các cơ quan chính phủ, xem tình hình này hình như người của chính phủ xem bách hóa An Thịnh là chính phủ thành phố rồi, muốn đặt văn phòng tại bách hóa An Thịnh.



- Giám đốc Lâm, cô không biết đâu, bây giờ bách hóa An Thịnh rất loạn!



Điện thoại bên này của Lâm Tuyết vẫn chưa xong thì điện thoại bên kia lại vang lên, lần này là Tần Dao gọi đến. Lâm Tuyết đành cúp máy của giám đốc tài vụ trước, nhận máy của Tần Dao.



- Tỷ tỷ, không hay rồi, người của đại đội cảnh sát hình sự đến, bọn họ nói muốn tìm chị để hợp tác điều tra!



Tần Dao nói.



- Tìm chị để hợp tác điều tra, điều tra cái gì chứ!



Đầu Lâm Tuyết như đau cả lên, bất giác cô giận dữ nói:



- Nói với mấy cảnh sát đó, chị không có làm gì phạm pháp cả, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng đến làm phiền chị!



- Tỷ tỷ, em không biết, bọn họ không nói gì cả!



Tần Dao nói.



- Cô là đồ vô lại, cô không biết chống chọi giúp tôi à, tóm lại đừng có gọi điện cho tôi!



Trong lòng Lâm Tuyết đang rất bực bội, cô không muốn nghe giọng của Tần Dao.



Lâm Tuyết cúp máy, cô nghĩ đến Từ Hàn Vệ, Lâm Tuyết muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Lâm Tuyết gọi điện cho Từ Hàn Vệ, đợi lúc điện thoại vừa thông, Lâm Tuyết giận dữ nói:



- Chuyện gì thế này, tại sao người của chính phủ các anh lại đến bách hóa An Thịnh của em, tại sao ngân hàng lại nghiêm cấm nghiệp vu đối với bách hóa An Thịnh chúng tôi?



Giọng của Từ Hàn Vệ rất nhỏ, hắn thấp giọng nói:



- Lâm Tuyết, đừng có nôn nóng, việc này anh đang xử lý, có điều việc bây giờ có chút phiền phức nên cần em giúp đỡ, giờ em có thời gian đó không, chúng ta gặp nhau, bây giờ chúng ta cùng ở trên một con thuyền, nếu như em xảy ra chuyện thì anh cũng xem như xong!



- Biết được là tốt!



Lâm Tuyết nghe Từ Hàn Vệ nói vậy cảm thấy yên tâm hơn hừ lạnh nói:



- Vậy chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ!



Lâm Tuyết sau khi nói chuyện điện thoại với Từ Hàn Vệ xong, tự cho lần này xem như có thể giải quyết. Theo như Lâm Tuyết nhận thấy, Từ Hàn Vệ vì tự bảo vệ bản thân mà cũng sẽ ra sức giúp cô, cô không nghĩ nhiều, ngược lại còn nhàn nhã dưỡng da nữa.



Mãi đến khi cách thời gian cô hẹn với Từ Hàn Vệ khoảng còn hơn hai mươi phút, Lâm Tuyết mới thong thả lái xe thẳng đến nơi mà cô và Từ Hàn Vệ thường hẹn hò.