Đô Thị Tàng Kiều

Chương 714 : Hắc bang đại loạn

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


Sự vội vàng của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã làm kinh động đến những người khác trong biệt thự, đêm khuya thanh vắng, chỉ cần có một tiếng động khẽ cũng có thể làm thức tỉnh những người khác, càng huống hồ Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều đang rất gấp gáp, vì thế cũng không để ý đến việc tránh gây ra tiếng động dẫn đến những người trong biệt thự đều bị làm cho thức tỉnh hết.



Bạch Tình Đình ở lầu hai, cô là người mở cửa phòng trước, mặc bộ đồ ngủ đi ra. Vì có Điền Phong cũng ở trong biệt thự nên Bạch Tình Đình không có mặc bộ đồ ngủ gợi cảm mỏng manh mà là mặc chiếc áo ngủ có hoa văn.



- Hân Mính, sao thế, sao nửa đêm rồi mà còn phải ra ngoài!



Bạch Tình Đình vừa bước ra đã nhìn thấy Chu Hân Mính mặc quần áo chỉnh tề đứng chỗ cửa cầu thang, Bạch Tình Đình dụi mắt ngáp bước tới.



Chu Hân Mính nhìn thấy Bạch Tình Đình bị mình làm cho thức tỉnh nói với vẻ xin lỗi:



- Tình Đình, thật ngại quá, mình vừa nhận được nhiệm vụ phải lập tức ra ngoài!



- Hân Mính, giờ đã mấy giờ rồi mà cậu còn phải ra ngoài làm việc, mình thấy công việc cảnh sát này của cậu chẳng có gì tốt đẹp cả, chỉ được cái dày vò người ta, theo ý mình đừng làm nữa, làm việc khác cũng được mà!



- Tình Đình, cậu cứ đi ngủ trước đi!



Chu Hân Mính chỉ là mỉm cười mà không nối tiếp vấn đề của Bạch Tình Đình, cô nhớ đến hôm nay là thứ 7 vốn đã thống nhất cùng nhau đi biển chơi, nhưng giờ đã xảy ra chuyện, Chu Hân Mính biết kế hoạch đi biển chơi lần này đã bị nhỡ rồi.



Chu Hân Mính xin lỗi nói:



- Tình Đình, hôm nay không thể cùng đi biển chơi với cậu rồi, mình có thể phải đi xử lý vụ án đó!



- Không sao, để lần sau vậy, dù sao cơ hội của tụi mình vẫn còn có nhiều mà!



Bạch Tình Đình nói.



Trong lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện thì Diệp Lăng Phi cũng đã mặc xong quần áo từ phòng bước ra. Bây giờ đã là trung tuần tháng bảy, buổi tối có chút lành lạnh, Diệp Lăng Phi có khoác chiếc áo khoác màu trắng bên ngoài, tay cầm chìa khóa xe, nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện Diệp Lăng Phi âu yếm nói:



- Tình Đình, hôm nay Hân Mính không có đi xe đến, anh đưa Hân Mính ra hiện trường!



- Vậy cũng được, em cũng cảm thấy một cô gái như Hân Mính đi ra ngoài nửa đêm cũng không an toàn, tuy Hân Mính là cảnh sát nhưng nửa đêm khuya khoắc, Hân Mính đi ra ngoài như vậy em vẫn không yên tâm. Ông xã, anh đi đường cẩn thận, đừng có chạy xe quá nhanh đó.



- Ừm, anh biết rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



Hứa Duy và Điền Phong cũng từ lầu ba đi xuống, Điền Phong nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính có vẻ như sắp đi ra ngoài liền hỏi:



- Anh rể, xảy ra chuyện gì thế?



- Không có việc của mọi người đâu, mọi người cứ ngủ trước đi!



Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Điền Phong ra hiệu ý bảo bọn Điền Phong cứ tiếp tục ngủ. Diệp Lăng Phi vừa định bước xuống lầu đột nhiên dừng lại nói với bọn người Bạch Tình Đình:



- Hôm nay không đi biển chơi được rồi, chúng ta để hôm khác đi vậy.



- Vậy cũng được, đợi khi nào Hân Mính có thời gian chúng ta cùng nhau đi chơi!



Bạch Tình Đình không nghĩ nhiều, cô nghĩ Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không thể đi nên mới nói hủy kế hoạch đi biển chơi lần này. Diệp Lăng Phi cũng không có giải thích gì nhiều với Bạch Tình Đình, hắn gật gật đầu rồi cùng Chu Hân Mính vội vàng xuống lầu.



Diệp Lăng Phi chạy chiếc Benz rời khỏi sân biệt thự, hắn vừa ra khỏi liền cầm di động lên gọi vào số của Tiêu Vũ Văn, kết quả gọi liên tục mấy cuộc bên phía Tiêu Vũ Văn cũng chẳng có ai nghe máy, Diệp Lăng Phi có chút bực bội hắn ném di động lên phía trước tay lái.



- Gọi điện cho ai vậy?



Chu Hân Mính hỏi.



- Tiêu Vũ Văn!



Diệp Lăng Phi nói.



- Tiêu Vũ Văn là cháu gái của Tiêu Triều Dương, nếu như Tiêu Triều Dương bị 3K làm thì Tiêu Vũ Văn có khả năng cũng bị tấn công rồi!



Chu Hân Mính nhìn mặt Diệp Lăng Phi hỏi:



- Có phải anh rất lo lắng cho Tiêu Vũ Văn?



- Dù sao cũng là bạn, anh không lo sao được?



Diệp Lăng Phi nói.



Chu Hân Mính gật đầu nói:



- Nói cũng đúng, cũng chẳng phải là người lạ!



Chu Hân Mính nói xong liền quay đầu ra cửa xe, cô nhìn ra phía trước thấp giọng nói:




- Tống đường chủ, tôi hiểu ý của ông chỉ là tôi không muốn dính líu đến chuyện của xã hội đen, việc này tôi không thể làm được.



- Tôi hiểu!



Tống Thi nói.



- Chỉ là bây giờ bang hội của chúng tôi rất loạn, tôi sợ lúc này một số huynh đệ sẽ làm chuyện ngốc nghếch, nếu như vậy thì chuyện càng không dễ giải quyết rồi!



- Tống đường chủ, cách giải quyết của ông lúc này rất đúng, tôi cho rằng bây giờ không phải là lúc các ông đi tìm 3K để báo thù, các ông nên rõ một điều, 3K đã dám đụng đến các ông thì hộ đã sớm lập kế hoạch trước rồi, bây giờ các ông có đi cũng chẳng phải là tự chui đầu vào rọ không. Có điều, tôi cho rằng việc này không đơn giản, các ông cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận, long đầu của các ông luôn mong các ông có thể đi trên con đường bạch đạo, nếu lúc này các ông khai chiến với 3K, đừng nói đến kết quả cuối cùng là thua, là thắng, mà là sự cố gắng nổ lực mấy năm nay của long đầu các ông đã trở thành công cốc, ông cho rằng phía bên cảnh sát sẽ không nghĩ đến điểm này sao, cảnh sát sẽ nhắm vào các ông, chỉ cần các ông có chút động tĩnh gì phía cảnh sát cũng sẽ tóm bắt các ông, nếu cứ như vậy thì thế lực của các ông sẽ bị suy yếu đi, được một mất mười!



- Diệp tiên sinh, cậu nói xem chúng tôi nên làm thế nào đây?



Tống Thi hỏi.



- Tống đường chủ, tôi nghĩ chuyện này không cần tôi dạy ông chứ, chẳng lẽ ông không biết nên giải quyết thế nào sao?



Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vai Tống Thi thấp giọng nói:



- Nhịn cục tức này, hãy ổn định bang hội trước rồi sau đó tìm cơ hội trừ khử từng cốt cán của bang hội 3K, bọn họ dám đụng đến các ông, chẳng lẽ các ông không dám đụng đến bọn họ?



Tống Thi gật đầu, Diệp Lăng Phi giờ mới nói:



- Vũ Văn đâu, tôi muốn gặp cô ấy!



- Tâm trạng của tiểu thư giờ đang rất mất mát trống rỗng, lúc nãy còn khóc ngất đi, bây giờ đang ở trong phòng bệnh!



Tống Thi nói.



- Dẫn tôi đi thăm!



Tống Thi dẫn Diệp Lăng Phi vào trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Kỷ Tuyết ngồi bên giường Tiêu Vũ Văn, đang dỗ dành Tiêu Vũ Văn.



- Vũ Văn tỷ, chị đừng đau lòng nữa, chị hãy giữ gìn sức khỏe đi, tụi em sẽ tìm người đi báo thù!



Trên người Kỷ Tuyết mặc chiếc sơ mi trắng hở rún, dưới mặc chiếc quần bò ngắn, tóc nhuộm vàng, cách ăn mặc hoàn toàn là bộ dạng của một thiếu nữ không tốt.



Diệp Lăng Phi vừa bước vào Kỷ Tuyết vội đứng lên, trong lòng Kỷ Tuyết, cô vẫn rất kiêng nể Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lướt mắt nhìn Kỷ Tuyết hừ lạnh nói:



- Tiểu nha đầu, cô đã biết được những gì, không được nói bậy đó!



Kỷ Tuyết vội vàng gật đầu nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng bệnh. Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, nhìn thấy Tiêu Vũ Văn đang nằm trên giường sắc mặt trắng bệch không một chút máu, đôi mắt vốn rất kiều diễm kia lúc này đã sưng húp lên.



Diệp Lăng Phi ngồi bên giường Tiêu Vũ Văn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Tiêu Vũ Văn, nói:



- Vũ Văn, tôi vừa biết chuyện này liền lập tức chạy đến đây, nếu như cô muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đừng nén trong lòng!



Tiêu Vũ Văn quay mặt qua nhìn Diệp Lăng Phi, cô nói với giọng khàn khàn:



- Tôi chỉ muốn nằm yên tĩnh một lát, Diệp đại ca, phiền anh ra ngoài có được không?



Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn buông tay Tiêu Vũ Văn ra nói:



- Được rồi, tôi ra ngoài trước, nếu cô có việc gì thì hãy gọi cho tôi!



- Cảm ơn anh!



Diệp Lăng Phi vừa đi ra liền kéo Kỷ Tuyết như chim ưng túm lấy gà con đi qua một bên, hắn trừng mắt nhìn Kỷ Tuyết nói:



- Tiểu nha đầu, chăm sóc Tiêu Vũ Văn cho tốt vào, có bất cứ chuyện gì cũng phải lập tức gọi điện cho tôi, nếu như Tiêu Vũ Văn có mệnh hệ gì thì coi chừng tôi tính sổ với cô đó!



- Diệp thúc thúc, làm sao mà cháu canh chừng chị ấy đây!



Kỷ Tuyết lo lắng tới mức sắp bật khóc.



- Tự cô nghĩ cách đi, chẳng phải cô vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Vũ Văn đó sao, vậy cô hãy nghĩ cách bám lấy cô ấy, cô ấy đi vệ sinh cô cũng đi theo, cô ấy về nhà cô cũng đi theo về nhà, tóm lại cô phải canh chừng cẩn thận cô ấy!



Diệp Lăng Phi nói.



Kỷ Tuyết đành gật đầu liên tục, Diệp Lăng Phi lại đi tìm Tống Thi, nhắc nhở Tống Thi:



- Tâm trạng lúc này của Tiêu Vũ Văn không được tốt, ông nên cho thêm người canh chừng cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện, ừm, còn phải nhanh chóng sắp xếp hậu sự cho long đầu, ông bên này mà kéo dài một ngày thì bên Tiêu Vũ Văn sẽ nguy hiểm thêm một ngày, tôi lo cô ấy sẽ làm chuyện ngốc nghếch!



- Diệp tiên sinh, cậu yên tâm đi, tôi sẽ lập tức sắp xếp hậu sự cho long đầu!