Đô Thị Tàng Kiều

Chương 718 : Độc sấm hổ huyệt

Ngày đăng: 10:58 18/04/20


*Độc sấm hổ huyệt: Một mình đi vào hang cọp



Diệp Lăng Phi gọi vào điện thoại di động Tiêu Vũ Văn, thế nhưng Tiêu Vũ Văn lại tắt điện thoại, xác minh suy đoán của Diệp Lăng Phi, sở dĩ Tiêu Vũ Văn muốn làm chuyện đó với mình, chính là vì muốn đi Tìm Sở Thiếu Lăng báo thù.



Diệp Lăng Phi chảy ra mồ hôi lạnh cả ót, hắn chẳng bao giờ lo lắng giống như bây giờ. Diệp Lăng Phi không gọi được cho Tiêu Vũ Văn, lại bấm điện thoại cho Tống Thi, muốn biết Tiêu Vũ Văn ở trong nhà Tống Thi không.



Tống Thi nói khiến Diệp Lăng Phi cảm giác như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tiêu Vũ Văn căn bản cũng không quay về nhà Tống Thi. Diệp Lăng Phi rốt cục minh bạch vì sao Tiêu Vũ Văn không để cho mình đưa nàng lên lầu. Tiêu Vũ Văn đã sớm dự định, nàng cũng không lẽn lầu, mà là sau khi chờ Diệp Lăng Phi rời đi, Tiêu Vũ Văn mới rời khỏi.



- Diệp tiên sinh, làm sao vậy, Vũ Văn không phải đi cùng anh sao?



Tống Thi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ý thức được xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng



- Có phải xảy ra chuyện gì không?



Diệp Lăng Phi lo lắng nói:



- Tôi đưa Vũ Văn trở lại nhà anh, tôi thấy nàng lên lầu rồi, nhưng bây giờ cô ấy vẫn chưa về nhà, điện thoại di động lại tắt máy, tôi nghi cô ấy muốn làm chuyên điên rồ!



Tống Thi nghe xong, cũng bối rối, nói:



- Diệp tiên sinh, anh nói con bé Vũ Văn này tìm Sở Thiếu Lăng báo thù sao?



- Có khả năng này!



Diệp Lăng Phi nói,



- Bất kế như thế nào, chúng ta cũng phải đi tìm Sở Thiếu Lăng. Tống đường chủ, lập tức dẫn người đi tìm Sở Thiếu Lăng, sau đó tôi sẽ tới!



- Được, tôi sẽ đến ngay!



Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, lập tức gọi cho Dã Thú. Lúc này Dã Thú đang thán mật cùng Lục Tuyết Hoa ở nhà. Dã Thú nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, thần thể trần truồng từ trên giường nhảy xuống, hắn to giọng nói:



- Lão đại, chuyện gì vậy!



- Hãy bớt sàm ngôn đi, hiện giờ mày có bao nhiêu đồ?



- Không nhiều lắm. Chỉ có mười khẩu súng trường, hơn hai mươi khẩu súng ngắn. Còn lại đại bộ phận đều ở Long Sơn!



Khi Dã Thú trả lời, cố ý ra khỏi phòng. Hắn không muốn để cho Lục Tuyết Hoa nghe thấy.



- Biết Dã Lang bên kia có bao nhiêu không?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Cũng không ít hơn em. Nhưng trong tay tên Dã Lang kia còn có lựu đạn. Lão đại, cần vũ khí sao. Em có thể cho người mang từ Long Sơn qua đây. Chúng ta ở Long Sơn vũ khí gì đều có. Còn có vũ khí hạng nặng!



- Không còn kịp rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Lập tức gọi Dã Lang. Đem toàn bộ hàng nóng trong tay chúng mày đi. Cho bọn mày nửa giờ. Đến lúc đó điện thoại cho tao!



- Vâng. Em biết rồi!



Dã Thú há miệng nói:



- Em lập tức đi làm!



Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong. Hắn lại gọi điện thoại cho Tống Thi. Từ bên Tống Thi biết chỗ Sở Thiếu Lăng đang ở. Thì ra từ sau khi Tiêu Triêu Dương bị tập kích. Hắn đã không ở biệt thự của mình. Mà là chuyên đến một chỗ khác của 3K. Nơi đó có rất nhiều người của 3K tròng coi. Sở Thiếu Lăng tự nhận ở đó không có bất cứ vấn đề gì.



Diệp Lăng Phi đoán rằng Tiêu Vũ Văn rất có thể chính là đi vào trong đó. Diệp Lăng Phi tính toán thời gian, nếu như lái xe mình nhanh lên một chút, nói không chừng có thể cản Tiêu Vũ Văn, do đó ngăn chặn Tiêu Vũ Văn...



Sở Thiếu Lăng mấy ngày nay ngủ không ngon giấc, đêm hôm đó vốn tường rằng sẽ là một cơ hội tuyệt vời, chỉ cần bắt Tiêu Triêu Dương, có thể ép Tiêu Triêu Dương đem địa bàn thành phố Vọng Hài tặng cho 3K, nhưng không lường trước được chuyện xảy ra ngoài ý muốn, người phái ra đi bắt Tiêu Triêu Dương đã chết mười mấy người, đám người còn lại thoát được thế nhưng không biết là ai tập kích bọn họ.



Sở Thiếu Lăng lúc đó liền cho rằng nhất định là Tiêu Triêu Dương làm, con cáo già Tiêu Triêu Dương này đã sớm đoán được ý nghĩ của chính mình, đã sớm đặt bẫy chờ mình đi vào. Ngay khi Sở Thiếu Lăng nối giận, chửi thuộc hạ mình vô năng. Khương Long lại vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Sở Thiếu Lăng, nói cho Sở Thiếu Lăng rằng Tiêu Triêu Dương bị người giết chết. Phủ Đầu Bang nơi đó chí ít chết hơn ba mươi người, hiện tại cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện này.



Sở Thiếu Lăng lúc đó liền trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới Tiêu Triêu Dương sẽ bị người giết chết, nếu như nói người của mình không phải là bị Tiêu Triêu Dương đánh chết, vậy là ai làm chuyện này?



Sở Thiếu Lăng ý thức được ở thành phố Vọng Hài còn có một cỗ thế lực khác, mà chính mình lại bị trở thành công cụ của người ta, sự kiện tập kích lần này vừa vặn là bị người lợi dụng, hiện tại không cần hỏi. Phủ Đầu Bang nhất định sẽ đem 3K trở thành đối tượng trả thù.



Sở Thiếu Lăng cũng không dám ở biệt thự của mình nữa, vội vàng tìm được một chỗ tương đối an toàn ở 3K, đồng thời, hắn tăng thêm nhân thủ, nghiêm mật bào hộ chỗ này.


Diệp Lăng Phi vừa nhảy vào trong phòng, đã nhìn thấy Tiêu Vũ Văn bị Sở Thiếu Lăng áp trên sa lon, váy ngắn của Tiêu Vũ Văn đã bị cời đến giữa hai chân, quần lót tam giác màu trắng đã bị Sở Thiếu Lăng xé ra, lộ ra cái mông trắng như tuyết của Tiêu Vũ Văn. Sở Thiếu Lăng đang quơ bàn tay đánh vào mặt Tiêu Vũ Văn, trong miệng mắng:



- Con điếm này, tao cho mày cắn tao này, xem tao có đánh chết mày không!



Diệp Lăng Phi thấy bàn tay Sở Thiếu Lăng muốn hạ xuống, hắn thoáng cái nhảy tới, tay phải nắm chủy thủ đặt tại cổ Sở Thiếu Lăng, hô lớn:



- Mày cừ động một chút thừ xem, xem tao có dám giết mày không!



Sở Thiếu Lăng quả nhiên không dám cử động nữa, hắn đứng yên, quay đầu nhìn chỉ có một mình Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:



- Diệp Lăng Phi, nếu như mày giết tao, mày cũng chạy không thoát!



- Đó chính là chuyện của tao!



Chủy thủ của Diệp Lăng Phi đặt trên cố Sở Thiếu Lăng, lưỡi dao sắc bén kia cắt vào da Sở Thiếu Lăng, Sở Thiếu Lăng chau mày, vội nói:



- Được, được, ta không động là được!



Diệp Lăng Phi rồi mới nói với Tiêu Vũ Văn:



- Vũ Văn, không sao chứ!



Vừa khi Sở Thiếu Lăng dùng sức xé nát quần lót Tiêu Vũ Văn, bị Tiêu Vũ Văn nhân cơ hội hung hăng cắn vào cổ tay Sở Thiếu Lăng một cái, sau khi Sở Thiếu Lăng bị đau, buông tay ra, ngay trước khi Diệp Lăng Phi xông tới, hắn định đánh Tiêu Vũ Văn một bạt tai. Lúc này, Tiêu Vũ Văn từ ghế sa lon đứng lên, nàng đem váy ngắn của mình kéo tới bên hông, khom lung muốn đi lấy dao gọt hoa quà.



- Dừng tay!



Diệp Lăng Phi vội hô lớn.



Tiêu Vũ Văn bị Diệp Lăng Phi quát, dừng lại. Tiêu Vũ Văn nhìn phía Diệp Lăng Phi, nức nở nói:



- Em muốn giết tên cầm thú này, em muốn báo thù cho gia gia em!



- Diệp Lăng Phi, nếu mày để cho co ta giết tao, bọn mày ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài!



Sở Thiếu Lăng có chút sợ, hắn nói:



- Người của tao đều ở đây lý, nếu như mày dám đụng đến tao, bọn mày cũng sẽ chết ở chỗ này, nếu không chúng ta giao dịch, mày thả tao, tao cho bọn mày rời đi bình an!



- Chủ ý này ngược lại không tệ!



Diệp Lăng Phi liếc mắt quét Tiêu Vũ Văn, nói:



- Vũ Văn, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, chúng ta đi trước, chuyện này về sau hãy nói!



Tiêu Vũ Văn đến lúc này, chỉ có thể nghe Diệp Lăng Phi mà thôi, mép và mũi nàng vẫn còn vết máu, chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi, giận không kềm được mà trừng mắt nhìn Sở Thiếu Lăng.



- Bào người của mày tránh ra, nếu không tao lấy mạng mày!



Diệp Lăng Phi hơi dùng sức, dao găm lại cắt vào cổ Sở Thiếu Lăng một chút, máu bắt đầu chày ra từ cổ Sở Thiếu Lăng.



- Các ngươi mau tránh ra, không nghe thấy sao?



Sở Thiếu Lăng đến lúc này, đâu còn có nữa điểm uy phong, hắn cũng không có lá gan mang tánh mạng của mình ra nói đùa, nếu như thật sự chọc giận Diệp Lăng Phi, cái mạng cũng chẳng còn.



Sở Thiếu Lăng vừa hô, đám người Khương Long vội vàng tránh ra, Sở Thiếu Lăng nói:



- Diệp tiên sinh, ngươi có thể đi rồi, ta đàm bào không người nào dám động đến ngươi!



- Mày cho là tao sẽ tin tường lời của mày sao!



Diệp Lăng Phi cười lạnh nói,



- Chí ít tao phải đến địa phương an toàn mới có thể thả mày!



Diệp Lăng Phi nói hô lớn:



- Đi!



- Được, được, ta đi!



Sở Thiếu Lăng trong miệng liên tục nói, ngay khi Sở Thiếu Lăng mới vừa đi tới trước mặt Khương Long, Sở Thiếu Lăng âm thầm đánh mắt cho Khương Long, Khương Long nhìn thấy, bất động thần sắc liếc nhìn Diệp Lăng Phi.