Đô Thị Tàng Kiều

Chương 72 : Trong bữa cơm có gì

Ngày đăng: 10:50 18/04/20


Tuy rằng Lý Tường lúc đầu nói cơm nước chưa chuẩn bị gì, nhưng thực ra không phải như vậy. Trên bàn đã đầy những món ăn, từ hải sản đến thịt, rau tất cả đều đã được dọn lên.



Lý Tường đặc biệt lấy ra một chai rượu Mao Đài lâu năm, đó là do một lão bằng hữu tặng, nhưng ông không dám uống. Lý Tường đặt trước mặt Diệp Lăng Phi một chén rượu, nhìn về phía con gái mình, cười nói:



- Khả Hân, uống một chút chứ?



Lý Khả Hân vội vàng khoát tay chặn lại, nói:



- Ba, con không biết uống rượu.



Lý Tường cười cười, đặt chén rượu trước mặt mình, sau đó cầm đũa nói:



- Diệp trưởng phòng, nếm thử món này xem, mẹ Khả Hân tay nghề không tệ đậu, trước khi lấy tôi, mẹ Khả Hân là quản lý canteen của chúng tôi, khi đó, mỗi lần tôi đi ăn, nàng đều len lén cho thêm một ít thức ăn.



Lý Tường nói liền một hơi, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng nở nụ cười.



- Lão già này, lại ăn nói lung tung.



Nghe được người bạn già của mình nói như vậy, Lý Tường cười ha hả nói:



- Diệp trưởng phòng không phải là người ngoài, nói như vậy chắc Diệp trưởng phòng cũng không để ý đâu.



Nói rồi, Lý Tường gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát của Diệp Lăng Phi.



- Diệp trưởng phòng, anh ăn đi, tôi đúng là lão già lắm chuyện, có chuyện gì mong anh thứ lỗi.



- Bác trai, bác đừng nói như vậy. Chúng ta có gì mà không thể nói được với nhau, hơn nữa, bác là trưởng bối, nếu như bác muốn đánh cháu vài cái, thì cháu cũng sẽ không phản đối.



Nói xong một phen, vợ chồng Lý Tường liên tục gật đầu, đều khâm phục chàng trai này nói nghe xuôi tai. Chỉ có Lý Khả Hân ngồi bên cạnh chỉ hừ một tiếng nói:



- Đồ lẻo mép.
Lý Khả Hân vẫn còn đang tức giận, nàng lẩm bẩm nói trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng:



- Bây giờ em mới biết mời anh đến nhà em là một sai lầm.



- Ha ha, bây giờ anh cũng mới biết là em thích anh, thích nhưng mà không chịu nói ra.



Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:



- Em là một cô gái có lòng tự trọng cao, bây giờ anh thích em rồi đó. Sau này, em phải cẩn thận một chút đấy, nói không chừng anh không thể dùng lý trí khống chế tình cảm của mình, đến lúc đó, xảy ra chuyện gì là anh không phụ trách đâu.



Lý Khả Hân còn chưa hiểu được những lời này thì Diệp Lăng Phi đã lái xe đi rồi. Lý Khả Hân lại đi lên tầng bốn, nàng vừa mới tới cửa nhà thì thấy cửa phòng bên cạnh mở, Triệu Khánh Hải xuất hiện tại cửa.



- Anh Đại Hải, làm em giật cả mình, tại sao lại không nói gì?



Lý Khả Hân vừa nhìn Trriệu Khánh Hải vừa đưa tay lên ngực, cười nói.



- Người kia là bạn của em?



Triệu Khánh Hải không một chút tươi cười, trong mắt chợt lóe lên một tia giận hờn.



- Đó là lãnh đạo của em, cũng coi như là bạn của em.



Lý Khả Hân thấy Triệu Khánh Hải không giống như mọi ngày, cũng suy nghĩ một chút, giải thích:



- Chỉ là mời tới nhà em ăn cơm thôi, anh Đại Hải, em không thể cùng nói chuyện với anh nữa, em phải quay về nhà để dọn dẹp đây, lúc khác nói chuyện sau.



Nói xong, Lý Khả Hân mở cửa phòng, quay lại cười nhẹ với Triệu Khánh Hải rồi mới đóng cửa lại.



Triệu Khánh Hải nhìn Lý Khả Hân đóng cửa phòng lại, tay phải nắm chặt.