Đô Thị Tàng Kiều
Chương 740 : Tôi mãi mãi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Bạch Tình Đình trong lòng sợ hãi lại giống lần trước. Cô cho nhầm đồ vào, kết quả hại Diệp Lăng Phi nấc cả đêm. Bạch Tình Đình lo lần này cô lại cho nhầm gì vào, vội vàng gắp một miếng thịt lên, cho vào miệng, nhai nhai, mùi vị vẫn được mà.
Diệp Lãng Phi lúc này bỗng bật cười, tỏ vẻ đắc ý vì vừa lừa được người xong, hắn cười nói:
- Bà xã, em không thấy nhạc phụ đại nhân mừng quá mà rơi lệ à?
Bạch Tình Đình bị lừa, nắm chặt nắm đấm, tức giận đuổi đánh Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng lúc này mới nói. Ông đặt đũa xuống, từ từ nói:
- Tình Đình, con lớn thật rồi. Bố thật không dám tin đây lại là những món ăn do chính tay con nấu. Tình Đình, nếu mẹ con có thể sống đến ngày hôm nay, để bà ấy được nếm những món ăn do chính tay con làm này thì tốt biết mấy!
Bạch Cảnh Sùng nói xong câu này. Bạch Tình Đình chỉ đứng đó không nói gì. Cô cảm thấy có chút gì đó không phải chỉ là lòng nhân từ. Diệp Lăng Phi thấy không khí thế này lại vội vàng điều chỉnh:
- Bố à, món ăn do Tình Đình làm có ngon không ạ, con thực không dám ăn đâu. Lần trước cô ấy nấu cho con bát canh gừng, con uống xong cả bụng thấy rất khó chịu...
- Không được nói tiếp!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lại định kể sử tích của mình, vội vàng cản lại. nói:
- Anh mà dám nói ra, em sẽ lật mặt với anh, sau không thèm để ý tới anh nữa.
- Không nói thì không nói, anh phải nếm xem thế nào đã chứ!
Diệp Lăng Phi quả thật không nói nữa. Hắn cầm đũa lên nếm những món ăn do Bạch Tình Đình làm.
Bạch Cảnh Sùng không nhắc tới chuyện của Thái Hạo, theo Bạch Cảnh Sùng thấy, chỉ cần ông có thể sống hòa thuận với con gái, cảm thấy sự ấm áp của gia đình là đủ rồi. Còn Thái Hạo chẳng qua chỉ là chuyện dĩ vãng mà thôi.
Trong lúc ăn cơm, Bạch Cảnh Sùng nhắc tới Trương Khiếu Thiên. Bạch Cành Sùng có ý muốn đi thăm người bạn cũ, người bạn chiến đấu cũ của ông, nhân tiện ở lại Mỹ một thời gian, thăm quan nghỉ ngơi cho thoải mái. Bạch Cảnh Sùng tuy có tới Mỹ bàn qua công việc nhưng vẫn chưa có cơ hội dành chút thời gian đi thăm quan nước Mỹ. Lần này, trong cuộc nói chuyện có nhắc tới Trương Khiếu Thiên, Bạch Cảnh Sùng tự nhiên cũng nghĩ tới việc tới Mỹ thăm quan nghỉ ngơi chút.
Diệp Lăng Phi hết sức tán đồng cách nghĩ này của bố vợ, hai tay tán đồng chuyện này. Bạch Tình Đình cũng muốn để ông nên ra ngoài chơi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thoải mái. Ý này của Bạch Cành Sùng đạt được sự đồng ý của cả Bạch Tình Đình và Diệp Lãng Phi. Bạch Tình Đình lại còn nhắc đến chuyện nên đưa vú Ngô đi chơi cùng, vú Ngô ở nhà họ Bạch cũng nhiều năm rồi, nên có chút gì đền đáp xứng đáng cho vú Ngô.
Tuy câu này của Bạch Tình Đình nói vẫn chưa rõ ý nhưng Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng đều nghe ra được. Bạch Tình Đình đã tha thứ cho chuyện giữa Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô, chỉ là Bạch Tình Đình tạm thời không thể chấp nhận đứa em Thái Hạo thôi. Cô nghĩ để Bạch Cảnh Sùng bồi thường cho vú Ngô, đồng thời cũng bồi thường cho Thái Hạo.
Bạch Tình Đình vốn không biết, Thái Hạo muốn giết cô. Bạch Tình Đình nói câu này xong càng khiến Bạch Cảnh Sùng cảm thấy vô cùng có lỗi với Bạch Tình Đình. Ông nhìn Diệp Lãng Phi một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nhắc tới chuyện của Thái Hạo. Có lẽ, giấu Bạch Tình Đình vẫn tốt hơn.
***
Hạng mục Gia viên Dương Quang được gác qua một bên. Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ đều tập trung vào việc tiến hành làm thủ tục trả lại nhà của các chủ hộ muốn trả lại nhà. Trong cuộc họp cổ đông, Bạch Tình Đình đã đưa ra kế hoạch khai phá khu Long Sơn. Hạng mục này vừa đưa ra khó tránh khỏi một số ý kiến trong hội đồng cổ đông. Có điều, các cồ đông trong hội đồng cổ đông chi thào luận riêng tư với nhau, có mấy cổ đông còn tổ chức họp riêng bàn về chuyện rút cổ phần.
Bạch Tình Đình có Diệp Lăng Phi hỗ trợ sau lưng, căn bản không sợ những vị cổ đông này rút cổ phần, kiên quyết muốn tiến hành kế hoạch này. Hơn nữa cô còn nhanh chóng đưa
việc xây dựng hạng mục kế hoạch Long Sơn ra tiến hành khảo sát khu vực Long Sơn, đưa ra kế hoạch chi tiết cho hạng mục này.
Đồng thời Bạch Tình Đình cũng đích thân yêu cầu công ty tài chính con của Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ tiến hành thẩm duyệt. Mục đích của cô rất đơn giản, thu gọn lại quy mô phát triển của Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Đặt trọng tâm phát triển của tập đoàn vào thành phố Vọng Hải. Những tập đoàn trực thuộc phía dưới nếu phát triển không tốt thì đóng cửa, không thể tiếp tục phát triển theo con đường cũ được.
Bạch Tình Đình cứ thế bận rộn suốt ngày, cô thường xuyên đi công tác. Bạch Cảnh Sùng cũng dẫn vú Ngô đi du lịch nước ngoài, còn về chuyện của Thái Hạo, bên phía Chu Hân Minh cũng đã điều tra gần xong, đã tiến hành khởi tố Thái Hạo lên Viện kiểm sát.
Về phía công ty bào hiểm Dân An, Diệp Lăng Phi cũng thi thoảng tới một lần, hắn giờ có ý muốn né tránh Phương Linh, từ sau lần trước có nảy sinh qua lại với Phương Linh trong phòng làm việc, trong lòng Diệp Lăng Phi có cảm giác rất đặc biệt, dường như Phương Linh có cảm tình đặc biệt với hắn, đây là điều mà Diệp Lăng Phi không hề muốn, giờ những người phụ nữ bên cạnh hắn đã đủ nhiều rồi, Diệp Lăng Phi không muốn lại thêm một cô nữa đảo loạn hết lên.
Ngày hai mươi sáu tháng tám, chính là năm ngày sau khi Vu Đình Đình trở lại thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Trịnh Khả Nhạc, trong điện thoại. Trịnh Khả Nhạc nói cho Diệp Lăng Phi biết, dạo này cô thấy tâm trạng của Trương Lộ Tuyết rất xấu, Trịnh Khả Nhạc rất lo cho Trương Lộ Tuyết.
Trịnh Khă Nhạc luôn là thư kí của Trương Lộ Tuyết, hai người lại vì quan hệ với Diệp Lăng Phi trở thành bạn của nhau. Trương Lộ Tuyết một mình cô đơn ờ thành phố Vọng Hải, bố mẹ cô đều ờ Mỹ cả, Trương Lộ Tuyết liền coi Trịnh Khả Nhạc như người bạn tốt nhất của mình, tan ca thường cũng Trịnh Khả Nhạc ra ngoài chơi.
- Tiểu thư, tôi biết rồi!
Người giúp việc nói xong, đang định quay người liền nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói:
- Chị Vương, đợi chút!
Người giúp việc đó dừng lại, trông tay ôm bó hoa hồng, nhìn Trương Lộ Tuyết hỏi:
- Tiểu thư, cô còn có ai dặn dò ạ?
- Chị Vương, lần này lại là ai tặng hoa tới vậy?
- Đây là hoa do người thanh niên đó mang tới, anh ta nói có một người trung tuổi đặt hoa tươi một tháng ở công ty anh ta, yêu cầu công ty anh ta mỗi ngày đều mang tặng cô một bó hoa tươi và một bức thư.
Người giúp việc nhìn bức thư trong tay mình, nói:
- Người thanh niên đó nói người đàn ông đó mỗi ngày đều gửi cho công ty anh ta một bức thư, yêu cầu ngày thứ hai sẽ mang cùng hoa tới tặng cô.
- Đồ điên, đúng là đồ điên mà!
Trương Lộ Tuyết vành mắt đỏ ưng, nói:
-Tên khốn nạn đó đúng là một tên điên, biến thái, chị Vương, chỉ thu gọn hoa và thư lại cho tôi, tôi muốn tìm tên đó, tôi sẽ kiện hắn tội quấy rối.
- Dạ, tôi sẽ đặt gọn vào vậy!
Người giúp việc đó thấy tâm trạng Trương Lộ Tuyết không được tốt lắm, vội vàng cầm hoa tươi và thư bước ra ngoài. Đợi người giúp việc đi xong, ánh măt Trương Lộ Tuyết mới nhìn qua cổ tay Diệp Lăng Phi, chỉ thấy cổ tay Diệp Lăng Phi bị cô cắn tới mức rươm rướm máu, một số chỗ còn bị cắn rất sâu, tạo hẳn thành lỗ, máu chảy thẳng ra ngoài rồi. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn cổ tay bị thương của hắn, cũng không có ý muốn trách tội Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết thấy cổ tay Diệp Lăng Phi bị cô cắn chảy máu, mở miệng khóc nói:
- Anh là đồ ngốc sao, anh không biết đau hả?
- Không sao, nếu cô làm thế này có thể giảm được áp lực trong lòng, tôi tình nguyện để cô cắn cả cánh tay này!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn vết thương trên tay, nói:
Chút thương nhỏ này đáng gì chứ, tôi biết trong lòng cô nhất định rất khó chịu, Lộ Tuyết, tôi không muốn cô đau khổ, không muốn thấy cô khóc.
Anh là tên đại ngốc, anh là tên ngốc ngốc nhất trên đời!
Trương Lộ Tuyết lại khóc bật lên, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, cô kéo cánh tay bị thương của Diệp Lăng Phi tới, đưa môi dán vào cổ tay Diệp Lăng Phi, dùng cái lưỡi thơm mát của cô liếm liếm vết thương của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy cổ tay hắn mát mát, không còn cảm giác đau như lúc nãy nữa.
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy trên tay Diệp Lăng Phi, đó là nước mắt của Trươnh Lộ Tuyết, trong đó có chứa cả niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng Trương Lộ Tuyết.
Bỗng chốc, căn phòng trầm lắng xuống.,chỉ nhhe thấy tiếng khóc khe khẽ của Trương Lộ Tuyết. Ánh măt Diệp Lăng Phi lướt qua mái tóc dài của Trương Lộ Tuyết, trong lòng thầm nghĩ rốt cục Trương Lộ Tuyết tại sao lại khóc chứ, chẳng lẽ vì hắn sao?
Diệp Lăng Phi không biết vì sao, trong lòng bỗng cảm thấy rất loạn. Hắn đưa tay kia ra, khẽ vuốt vuốt mái tóc của Trương Lộ Tuyết, đúng lúc này, Trương Lộ Tuyết bỗng lấy sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. mãi mãi không muốn nhìn thấy anh nữa