Đô Thị Tàng Kiều
Chương 742 : Không nắm giữ được vận mệnh của mình
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói thế, không nhịn được liền cười một tiếng. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi cười, cô hờn dỗi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cười gì hả, anh còn nhẫn tâm cười được sao, em bị tên đó chọc cho tức chết, anh thử xem, ngày nào cũng bị tên biến thái đó quấy rối thế này!
- Lộ Tuyết, anh thấy có người tặng hoa cũng không phải là chuyện xấu đâu, ít ra cũng có người đang theo đuổi em!
Diệp Lăng Phi nói xong câu này, liền thấy Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn hắn, đầy vẻ tức giận. Diệp Lăng Phi giờ mới nghĩ tới việc Trương Lộ Tuyết đang mang thai, quan hệ giữa hắn và Trương Lộ Tuyết giờ hơi khác rồi, không thể nói chuyện giống trước kia nữa rồi, cần phải chú ý từng cử chỉ lời nói hơn.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, vội vàng nói:
- Lộ Tuyết, em đừng giận, anh chỉ nói đùa thôi, chuyện này cứ để anh lo, anh sẽ giúp em tìm ra tên đó!
Thấy Diệp Lăng Phi nói thế, sắc mặt Trương Lộ Tuyết mới giảm đi phần nào, cô lạnh hắng giọng một cái, nói:
- Thế nghe còn tạm được, dù sao cũng phải giúp em giải quyết chuyện này chứ, em không muốn bị tên biến thái đó suốt ngày quấy nhiễu đâu.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, nói:
- Lộ Tuyết, chúng ta giờ ra ngoài mua đồ chứ!
Trương Lộ Tuyết gật gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi ra ngoài. Trương Lộ Tuyết không lái xe mà ngồi lên của Diệp Lăng Phi. Giờ tâm trạng của Trương Lộ Tuyết khá tốt, lượn cả buổi chiều, mua cả túi lớn những đồ trang sức nhỏ, nếu không phải vì Trương Lộ Tuyết thấy đói, chắc cô còn muốn tiếp tục đi dạo nữa.
Hai người vừa bước vào cửa hàng ăn. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa chọn xong đồ ăn, từ bên ngoài bước vào ba người, trong đó có một cậu thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi, cùng một cặp vợ chồng, cặp vợ chồng đó cũng tầm khoảng bốn mươi hơn, trồng rất hoa lệ, nhất là người phụ nữ đó, tai đeo bông tai vàng, cô đeo dây chuyền vàng, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng trông người phụ nữ đó vẫn rất đẹp.
Qua bộ dạng của ba người có thể thấy, ba người đó đều là người nông thôn, nhất là cậu thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi kia, trên người mặc chiếc áo sơ mi ngắn hoa hoa hoét hoét, trên cổ còn đều một chiếc dây chuyền vàng rất dày, điệu bộ đi đứng rất ra vẻ ta đây.
- Bố, chúng ta vào đây ăn đi, con thấy cũng không tồi đâu!
Cậu thanh niên đó nói.
- Tiểu Thiên, bố thấy ở đây chẳng ra gì cả. Con xem, chỗ này nhỏ như vậy, sao so được với những khách sạn bên ngoài kia!
Người đàn ông đó nói:
- Hay chúng ta cứ ra ngoài ăn cơm đi, ăn ở đây làm gì chứ!
- Bố, đây là nhà hàng phương Tây, con nhắm trúng phong cách ở đây rồi. Bố, bố ngày ngày ăn cá ăn thịt không thấy chán sao. Hôm nay chúng ta ăn ở đây đi!
Cậu thanh niên đó nói.
Lúc này, nhân viên phục vụ cửa hàng bước tới, nhiệt tình chào:
- Hoan nghênh ba vị!
Cậu thanh niên đó liếc nhìn một cái, nói:
- Chúng tôi chọn chiếc bàn đó!
Chiếc bàn mà cậu thanh niên chọn cũng chính là chiếc bàn mà Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa chọn. Chiếc bàn đó cạnh cửa sổ, ngồi đó có thể vọng ra ngoài ngắm phong cảnh.
- Xin lỗi, chỗ đó đã có người ngồi rồi ạ!
Nhân viên phục vụ nói.
- Mày không biết bảo họ đi chỗ khác sao!
Cậu thanh niên đó nhìn nhân viên phục vụ quát:
- Mẹ kiếp, mày gọi ông chủ của mày ra đây!
- Thưa anh, tôi đổi bàn khác cho anh nhé!
Nhân viên phục vụ nói.
Cậu thanh niên bỗng đưa tay đẩy mạnh người nhân viên một cái, người nhân viên không chút đề phòng, bị hắn đẩy ngã lăn trên đất. Tên thanh niên đó mắng:
- Mày lảm nhảm nhiều thế làm gì hả, nói cho bọn mày biết. Ông đây tới chỗ bọn mày ăn đã là nể mặt bọn mày lắm rồi, mày còn đứng đó mà nói vớ vẩn với ông à.
- Tiểu Thiên, chúng ta chọn chỗ khác ăn đi, không ăn ở đây nữa là được rồi, không cần phải gây chuyện thế đâu!
Người đàn ông đó nói:
- Nếu để chị con nhìn thấy, nó lại nói con đấy.
- Tôi thấy Tiểu Thiên làm rất đúng, dựa vào đâu mà người ta cứ ăn hiếp chúng ta mãi
Người phụ nữa đó ưỡn ngực ra, mở miệng nói:
Tần Dao thở dài, đưa tay vỗ vỗ vào vai Tần Thiên, nói:
- Em nên nghe lời ba, nghe lời mẹ ít thôi.
Tần Dao nói xong, quay người, lên xe.
Tần Thiên qua cửa xe vẫy vẫy tay chào Tần Dao, đợi Tần Dao đi khỏi. Tần Thiên vẫn không cam chịu nhổ nước bọt xuống đường, mở miệng chửi:
- Mẹ kiếp, ông đây không tin mày còn lợi hại hơn cả anh Dương!
Tần Thiên nghĩ tới đây, rút chiếc điện thoại trên người ra, nhấn gọi cho một số điện thoại. Đây là số điện thoại của Dương Tử, đợi điện thoại có người nghe. Tần Thiên vội vàng nói:
- Anh Dương, anh bận không, em có chút việc muốn nói với anh!
Dương Tử từ trên giường ngồi dậy, hăn để trần người, nhấc lấy điện thoại, nói:
- Có chuyện gì, nói đi!
- Anh Dương, hôm nay em gặp phải một tên ra vẻ ta đây, em liền mắng hắn mấy câu, nhưng chị em lại nói không động vào hắn được, chị em còn nói hắn muốn lấy mạng của em, anh Dương, anh bảo em nên làm thế nào đây?
Dương Tử nghe xong, cười nói:
- Người giả bộ ta đây rất nhiều, chẳng lẽ những người đó em đều phải sợ sao, chị em gan nhỏ, em thì không, anh nói với em rồi mà, ở thành phố Vọng Hải, chỉ cần em lớn dạ một chút, ra tay dứt khoát chút, em có thể là nên chuyện lớn rồi, chẳng lẽ tổ chức Đông Liên không phải vì vậy mà được dựng lên sao?
- Anh Dương, anh nói rất đúng, em cũng nghĩ thế, nhưng chị em nói người đó trắng đen đều có thế lực.
Tần Thiên nói.
- Trắng đen đều có thế lực?
Dương Tử vừa nghe xong, liền cười nói:
- Em biết hăn tên gì không?
- Em cũng không biết tên đó, tên đó tầm ba mươi, em nghe chị em gọi hấn là Diệp tiên sinh, cụ thể thế nào em không biết!
Tần Thiên nói.
- Họ Diệp?
Dương Tử nghĩ một lát, nói:
- Thế này đi, để anh hỏi chị em xem rốt cục là chuyện gì, đợi lát nữa anh gọi cho em.
Dương Tử tắt điện thoại rồi gọi cho Tần Dao. Michelle đang nằm bên cạnh nhìn Dương Tử, hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Không sao, em ngủ lát nữa đi!
Dương Tử nhẹ giọng nói với Michelle.
Michelle cũng không ngủ tiếp, mà ngồi dậy, cầm lấy điếu thuốc ở đầu giường, châm thuốc hút. Michelle tiện tay cầm lấy một điếu, đưa vào miệng Dương Tử. Dương Tử miệng ngậm điếu thuốc, đợi Tần Dao nhận điện thoại xong, hấn cười nói:
- Tần Dao, đang ở đâu đó?
- Đang lái xe!
Tần Dao nói.
- Nãy Tần Thiên có gọi điện thoại cho tôi, nó nói nó đắc tội với một tên nào đó họ Diệp, cô biết người đó chứ, người đó rốt cục là ai?
Tần Dao trầm lắng một hồi, ngay sau đó lại nói:
- Tên anh ta là Diệp Lăng Phi, có quan hệ rất tốt với chính phủ!
Tần Dao nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu:
- Tôi lo Tiểu Thiên động vào người của chính phủ, như thế sẽ không tốt lắm nên tôi mới ngăn cản tiểu Thiên.
Dương Tử nghe xong, cũng không có gì ngạc nhiên, bình thản nói:
- Tần Dao, cô làm đúng lắm, tên tiểu tử Tiểu Thiên này chẳng động não gì cả, nãy tôi cũng đã giáo huấn nó rồi, ừm, không có chuyện gì nữa!
Dương Tử tắt điện thoại xong, hắn quay sang hỏi Michelle:
- Em có biết tên nào là Diệp Lăng Phi không?