Đô Thị Tàng Kiều

Chương 756 : Thế phải chết

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


- Chút tiền?



Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói.



- Khả Hân, vấn đề là chúng ta dám lấy không?



Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ một cái lên vai Lý Khả Hân, nói:



- Khả Hân, chuyện này đàn ông nên làm, em nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi anh, điều em nên làm là thành thật ở trong quán bar uống rượu đi, đợi sau khi anh xong việc thì nhớ chúc mừng cho sự thành công của chúng ta!



Diệp Lăng Phi nói xong quay người dẫn Dã Lang, Dã Thú cùng đi ra.



Câu nói này của Diệp Lăng Phi lại một lần nữa khiến cho Lý Khả Hân thấy bất ngờ, qua một lúc lâu Lý Khả Hân mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:



- Tiểu tử này, thực sự quá bá đạo rồi, mình đã trở thành người phụ nữ của hắn từ lúc nào chứ, nếu như hắn dám nói thế trước mặt Bạch Tình Đình, vậy thì tốt biết mấy!



Lý Khả Hân lầm bầm rồi quay qua Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, nói nhỏ:



- Hai muội muội, Diệp Lăng Phi vẫn luôn bá đạo với hai em như vậy sao?



Vu Đình Đình mỉm cười không nói, Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:



- Chị Khả Hân, bây giờ thì chị biết Diệp đại ca đã bắt nạt tụi em như thế nào rồi đấy, chị Khả Hân, hay chị cũng mau ngồi xuống uống chút rượu đi, một khi Diệp đại ca đã đưa ra quyết định thì không ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu!



- Anh ấy là một người đàn ông bá đạo!



Lý Khả Hân ngồi lại chỗ ngồi, ngao ngán lắc đầu nói:



- Chị thật chẳng thể nào hiểu nỗi một người đàn ông bá đạo như anh ấy lại sợ Bạch Tình Đình đến vậy?



- Có thể là vì Diệp đại ca quá yêu vợ của anh ấy!



Lúc này Vu Đình Đình đột nhiên nói, giọng của cô rất ấm áp, rất dễ nghe, Vu Đình Đình nhẹ nhàng nói:



- Diệp đại ca đối với chúng ta là một tình yêu khác, đương nhiên, có thể Diệp đại ca bá đạo với chúng ta chính là biểu hiện yêu của anh ấy, chị Khả Hân, em vẫn luôn cho là Diệp đại ca vốn không phải bá đạo.



- Ừm, Đình Đình muội muội nói rất có lý, tiểu tử này lại cũng chẳng phải là coi trời bằng vung!



Lý Khả Hân nói xong cầm ly rượu lên nói.



- Được rồi, đàn ông bọn họ đang dốc sức bên ngoài, phụ nữ chúng ta ở trong này uống rượu đi!



---------ooooo0ooooo-----------



Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang vừa đi ra khỏi quán bar thì nhìn thấy không dưới ba mươi người đang trước cổng quán bar, xem ra những người này còn rất trẻ. Tuổi cũng khoảng chừng trên dưới hai mươi. Trong đó có một thanh niên đầu trọc khoảng hăm hai hăm ba tuổi tay cầm thanh sắt, bốn thanh niên đứng bên cạnh hắn tay cũng cầm thanh sắt đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi thấy cảnh này bất giác nhíu mày lại, sự nhíu mày này vốn không phải là sợ hãi, chỉ là cảm thấy từ lúc nào thành phố Vọng Hải đã xuất hiện mấy thanh niên vô pháp vô thiên này chứ. Những thanh niên này không giống như là triệu tập lâm thời, hiện rõ là có tính chất tổ chức, đặc biệt là trên cánh tay trái của người thanh niên này đều có săm hình đầu sói.



- Dã Thú, có đem theo vũ khí không?



Diệp Lăng Phi quay qua hỏi Dã Thú bên cạnh.



- Không, người ta chỉ muốn uống rượu với anh, đâu có đem theo vũ khí đâu!



Dã Thú nhìn thấy hơn ba mươi thanh niên đứng trước mặt mình tay cầm vũ khí không hề có chút sợ hãi nào, khinh thường nhếch miệng nói:



- Lão đại, đối phó với mấy cậu bé còn chưa mọc hết lông này mà còn cần dùng vũ khí sao!



- Phí lời, nếu đem theo vũ khí thì chí ít cũng giảm được không ít phiền phức!



Diệp Lăng Phi nói.



- Cậu nhìn mấy tiểu tử này xem, nếu như đánh nhau không mạnh tay thì mấy tiểu tử này chẳng nghe lời đâu. Mà còn nếu như đánh mạnh tay thì mấy tiểu tử này sẽ vào viện. Hây, tôi lại đem đến phiền phức cho Hân Mính rồi. Không phải là tôi không muốn mang phiền phức đến cho Hân Mính đó sao?
- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý, tôi đồng ý!



Diệp Lăng Phi buông ra, cười nói:



- Như vậy mới đúng chứ, tiểu Lục, tôi rất thích con người ngươi đó, tiểu tử ngươi là người thông minh. Ngươi yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu, việc này chỉ có tôi và ngươi, à, còn có bạn của tôi biết, vì thế, ngươi cứ yên tâm đi, bảo đảm không ai có thể nghĩ đến ngươi được!



- Diệp tiên sinh!



Sắc mặt Tiểu Lục trắng bệch nói.



Diệp Lăng Phi dời ánh mắt nhìn qua người thanh niên được tiểu Lục gọi là tiểu Hao Tử đó thấp giọng nói:



- Tiểu Lục, tôi kiến nghị ngươi nên đẩy toàn bộ công việc lên người của thuộc hạ ngươi đi, người thanh niên tên tiểu Hao Tử đó tôi thấy cũng không tồi, ngươi có thể đẩy công việc qua cho hắn, đợi sau này người của bang hội ngươi ngộ nhỡ báo thù thì ngươi có thể thoát được, không ai nghĩ đó là ngươi. Tiểu Lục, ngươi thấy cách này của tôi thế nào?



Tiểu Lục liên tục gật đầu, nói:



- Diệp tiên sinh, em đã rõ phải làm thế nào rồi!



- Nếu đã hiểu rõ thì quá tốt rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Vậy đi, ngươi hãy đưa mấy thuộc hạ này của ngươi đến bệnh viện trước, ừm, bệnh viện gần đây hình như là bệnh viện cập hai thì phải, hay ngươi cứ đưa họ đến đó, đến lúc đó tôi sẽ bảo bạn tôi dẫn theo cảnh sát đến bắt các ngươi, cũng tiện được chút, mấy tiểu tử các ngươi đừng có chạy mất tăm mất tích đó, bạn tôi mà tìm không thấy các ngươi thì đến nước đó chỉ còn đích thân tôi ra tay rồi, dù sao tôi cũng biết chuyện của bang hội các ngươi, tôi sẽ bảo cảnh sát tiêu diệt bang hội các ngươi, đến lúc đó tôi lại bảo cảnh sát tuyên truyền ngươi đã bán đứng hội Đông Liên, tôi khẳng định người của bang hội các ngươi nhất định sẽ tin phía cảnh sát, cho dù ngươi có trong sạch thì cũng không có ai dám tin ngươi, tiểu Lục, không biết ngươi thích con đường nào hơn đây?



Trán tiểu Lục toát cả mồ hôi lạnh, hắn xem như đã lĩnh hội được sự lợi hại của Diệp Lăng Phi, xem ra chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Diệp Lăng Phi thì hắn mới có thể sống tiếp, tiểu Lục vội vàng đồng ý:



- Diệp tiên sinh, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm theo sự dặn dò của anh!



- Vậy là tốt nhất, đi đi!



Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai của tiểu Lục nói:



- Mau đưa thuộc hạ của ngươi đến bệnh viện đi, đừng có làm nhỡ chuyện!



- Vâng!



Tiểu Lục đáp một tiếng rồi dẫn mấy thanh niên đang nằm la liệt kêu gào thảm thiết dưới đất đi bệnh viện. Còn Diệp Lăng Phi lại rút điện thoại ra gọi cho Chu Hân Mính.



- Hân Mính, ở nhà hay ở đại đội cảnh sát hình sự?



Diệp Lăng Phi cười hỏi.



- Anh nói xem em có thể ở đâu được chứ, khó khăn lắm mới có được đầu mối quan trọng, đương nhiên là em phải tăng ca rồi!



Chu Hân Mính nói.



- À, em quên nói cho anh biết, bên cảnh sát Hồng Kông đã gửi đến tư liệu của Dương Tử, theo như tư liệu từ phía cảnh sát Hồng Kông hiển thị, thì con người Dương Tử có bối cảnh xã hội đen rất sâu, chỉ là con người này làm việc rất thận trọng, trước giờ chưa từng để lại một manh mối sự việc nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông không có chứng cứ xác định là Dương Tử đang the nghề xã hội đen phạm tội. Nhưng bên phía cảnh sát Hồng Kông lại có một tình báo mới nhất, chính là hội Trúc Thanh trước đây luôn hoạt động mạnh ở Hồng Kông đột nhiên im hơi lặng tiếng rồi, bên cảnh sát Hồng Kông vẫn đang chăm chú theo dõi việc hoạt động làm ăn mậu dịch của công ty mậu dịch Sử Long Hồng Kông là sản nghiệp của hội Trúc Thanh, vốn không hề có phản ứng xấu nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông đã tạm thời từ bỏ việc điều tra đối với hội Trúc Thanh, tạm thời cho rằng hội này vốn không có hoạt động phạm tội thường thấy trong giới xã hội đen.



- Ừm, anh biết rồi!



Diệp Lăng Phi nói.



- Chuyện của Dương Tử tạm thời gác qua một bên, Hân Mính, anh lại tìm cho em một cơ hội để lập công đây, lần này nhất định em phải cảm ơn anh chu đáo, sau khi xong việc chí ít em cũng phải hầu anh một tuần, xem là phần thưởng dành cho anh!



- Anh lại giở chiêu này rồi, em thật hết cách với anh rồi!



Chu Hân Mính nói đến đây liền thấp giọng nói.



- Bây giờ em đang ở trong đại sảnh, không có tiện nói chuyện, hay anh nói cho em biết là chuyện gì đi!



- Được thôi, Hânn Mính, giờ em dẫn thêm người đi đến bệnh viện cấp hai, ở đó có khoảng hơn ba mươi người của Lang Đường hội Đông Liên, trong đó có một thanh niên khoảng hăm hai hăm ba tuổi có biệt hiệu Tiểu Lục chính là đường chủ của Lang Đường, lúc nãy anh đã giở chút thủ đoạn, tiểu tử này đã đồng ý hợp tác với cảnh sát, Hân Mính, em mau dẫn người qua đó đi, tránh để cho tiểu tử đó hối hận, còn tiếp theo sẽ làm thế nào thì không cần anh phải chỉ cho em rồi chứ, Hân Mính, em nói xem anh giúp em tiêu diệt hội Đông Liên chẳng lẽ cái này còn không đáng để em hầu anh một tuần sao?