Đô Thị Tàng Kiều
Chương 766 : Người thích hợp
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Vừa nghe Chu Hân Mính nói như vậy, Diệp Lăng Phi thở dài, than:
- Chuyện này đều là tại anh quá khinh suất bất cẩn. Em còn nhớ anh đã từng để cập qua với em về chuyện của Tần Thiên, em trai Tần Dao không?
- Tất nhiên là em nhớ rõ, cái này làm sao vậy?
Chu Hân Mính hỏi.
- Buổi tối hôm đó, Tần Thiên không hề đi gặp bạn gái của nó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôm nay, trong lúc anh, Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng nhau đi dạo phố, vừa vặn gặp phải bạn gái của Tần Thiên. Con bé đó vẫn còn đang đi học, thế nhưng nó tỏ ra rất kiêu ngạo, anh đã giáo huấn một trận rồi. Quả thực anh không nghĩ nhờ có vụ này mà anh mới biết được chuyện buổi tối hôm đó Tần Thiên không đi gặp cái con tiểu nha đầu kia.
Chu Hân Mính nghe vậy, nhíu mày, nói:
- Nếu là như vậy thì chỉ có thể là Tần Thiên đã nói dối!
- Đúng thế, lúc đó anh đã nghĩ tới rồi, nhất định người mà Tần Thiên đến gặp tối hôm đó là Dương Tử, cùng chính là kẻ ở phía sau thao túng tất cả!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vì thế anh mới biết được mình đã quá sơ suất, nếu như để Dương Tử biết được Tần Dao đã nói chuyện với anh, theo phong cách làm việc của hắn, nhất định sẽ giết chết Tần Dao, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Cho nên anh mới vội vàng lái xe đến đó, vừa lúc gặp phải việc Tần Dao bị người khác tấn công, khi tên sát thủ kia xuống xe muốn bắn Tần Dao thêm một phát nữa thì anh đã lái xe tông hắn văng ra đường, nhưng tiếc là anh đã để tên còn lại chạy mất!
- Chỗ này có một vấn đề, nếu quả thật ngày đó Dương Tử đã biết Tần Dao lén gặp anh, vì sao Dương Tử còn muốn giữ Tần Dao lại cho tới hôm nay, Dương Tử có thể lập tức giết chết Tần Dao, lẽ nào là Dương Tử còn muốn chờ cơ hội?
- Vấn đề này cũng làm anh cảm thấy nghi hoặc, trên đường tới bách hóa An Thịnh anh đã nghĩ đến vấn đề này rồi!
Diệp Lăng Phi nói rằng.
- Từ tình huống của hai kẻ muốn ám sát Tần Dao có thể nhìn ra, những thuộc hạ của Dương Tử đều là những tên liều mạng, dù không phải là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng là một số kẻ to gan không sợ chết, lũ này rất khó đối phó. Theo lý thuyết, Dương Tử có rất nhiều thời gian để giết chết Tần Dao, nhưng hắn lại để Tần Dao sống thêm vài ngày nữa, chuyện này anh vẫn chưa giải thích được.
- Phương diện này còn một chuyện khác nữa, em thấy không biết có phải Dương Tử đang lợi dụng Tần Dao, sau khi Tần Dao không còn giá trị nữa thì sẽ giết chết Tần Dao, nói chính xác là vắt sạch giá trị của Tần Dao cho đến khi không còn một chút nào nữa!
Chu Hân Mính nói. Khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói những lời này xong, cảm thấy trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, nói:
- Hân Mính, thiếu chút nữa anh đã quên mất một vấn để quan trọng, may mà có em nhắc nhở kịp thời!
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho mụ mẫm cả đầu óc, người này vừa nói là không rõ ràng vì sao Dương Tử lại làm như vậy, thế mà trong nháy mắt lại nói là đã hiểu ra mọi chuyện, còn bảo là nhờ mình mà giác ngộ ra. Chu Hân Mính cảm thấy vừa rồi mình cùng không hề nhắc nhờ Diệp Lăng Phi cái gì mà. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, anh đừng đánh đố em nữa, mau nói ra đi mà!
- Hân Mính, em có biết vụ hợp tác giữa bách hóa An Thịnh và công ty bất động sản Hải Đức không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Chu Hân Mính lắc đầu đáp:
- Em có bao giờ để cập đến mấy cái này đâu, Em chỉ lo điều tra vụ án, không có hứng thú biết mấy thứ này!
- Nếu như việc này liên quan đến vụ án của em thì sao?
Diệp Lăng Phi phân tích.
- Bây giờ Tần Dao là tổng giám đốc của bách hóa An Thịnh. Cô ấy có quyền thực hiện việc chuyển nhượng cổ phần của mình. Em cũng nhớ anh đã từng nói qua. Tần Dao chỉ là một con rối trong tay người khác, không có bất kì thực quyền nào cả. Nhưng cổ phần trong công ty của Lâm Tuyết đã chuyển hết cho Tần Dao, ít nhất là với bên ngoài, Tần Dao là tổng giám đốc của bách hóa An Thịnh. Toan tính lúc đầu của Dương Tử rất có thể là biến Tần Dao thành con rối của mình, đứng ra giải quyết các công việc. Tần Dao không có hậu thuẫn gì cả, sẽ không khiến cảnh sát chú ý đến. Chuyện Tần Dao đem 50% cổ phần của bách hóa An Thịnh chuyển nhượng cho công ty bất động sản Hải Đức rất có khả năng là âm mưu của Dương Tử. Ban đầu Dương Tử thật không muốn giết Tần Dao, nhưng sự xuất hiện của anh làm Dương Tử ý thức được Tần Dao rất có thể là một điểm đột phá. Thực ra dù Tần Dao có gặp anh hay không cũng không quan trọng, để an toàn Dương Tử buộc phải lấy mạng Tần Dao. Sở dĩ Dương Tử chưa động thủ là do hắn đang đợi sau khi Tần Dao đem 50% cổ phần của bách hóa An Thịnh chuyển nhượng cho công ty bất động sản Hải Đức thì mới động thủ. Đó là nguyên nhân vì sao Dương Tử rõ ràng biết Tần Dao đã nói chuyện với anh mà lại không lập tức giết cô ấy, đợi đến tận hôm nay mới ra tay. Nguyên do là hôm qua, Tần Dao đã hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần cho công ty Hải Đức, có thể nói Tần Dao đã không còn hữu dụng nữa. Vì thế Dương Tử mới vội vàng sai người giết chết Tần Dao ngay trong hôm nay.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói một tràng như vậy liền tỏ vẻ ngơ ngác hoàn toàn không hiểu gì cả. Chu Hân Mính quả thực không thể nghe ra rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang muốn giải thích cái gì. Trong lòng Chu Hân Mính lúc này có một nghi vấn rất lớn: Dương Tử làm như vậy thì có chỗ gì tốt? Chu Hân Mính đem vấn đề này ra hỏi Diệp Lăng Phi cũng không nhận được câu trả lời ngay. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi đi lại lại trong hành lang, dường như đang băn khoăn một chuyện gì đó. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đang trầm ngâm suy nghĩ cũng không tiện quấy rầy, cô chỉ yên lặng ngồi một chỗ nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên dừng lại, gương mặt lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn. Diệp Lăng Phi vừa nói lớn cho Chu Hân Mính nghe nhưng lại nhớ ra đây là bệnh viện, để để phòng tai vách mạch rừng, hắn vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính thì thầm vào tai cô:
- Hân Mính, anh đã nghĩ ra rồi. Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng mình đi tìm một chỗ vắng người anh sẽ nói cho em biết. Hân Mính, anh đảm bảo lần này em có thề lập thêm một chiến công, hơn nữa là một chiến công cực lớn đó!
- Hân Mính, làm cho tốt!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Hân Mính, khích lệ:
- Anh tin rằng lần này nhất định em có thể phá được vụ trọng án này.
Hồng Phấn Đế Quốc bắt đầu kinh doanh từ sáu giờ tối, bây giờ mới chỉ hơn một giờ chiều. Hồng Phấn Đế Quốc còn chưa mở cửa đón khách. Trong phòng VIP trên tầng ba ở Hồng Phấn Đế Quốc, Dương Tử cầm chén rượu vang, ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ánh mắt hắn nhìn vào người đàn ông đang đứng đối diện.
- Mày xác định Tần Dao đã chết rồi sao?
Dương Tử hỏi.
Người đàn ông kia gật đầu, đáp:
- Là do Phong Tử (kẻ điên) nồ súng, em tận mắt nhìn thấy Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé đó!
- Lẽ nào bắn trúng trái tim thì nhất định sẽ chết sao?
Dương Tử nhấp một ngụm rượu vang, miệng thì nhâm nhi, ánh mất sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, hắn cười lạnh nói:
- Mày và Phong Tử làm tao thất vọng quá, chút chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong. Tao đã nói với bọn mày bao nhiêu lần, không nên quá kiêu ngạo, làm việc phải sạch sẽ lưu loát một chút không được sao, thế mà bọn mày vẫn không chịu nghe. Cái thằng điên Phong Tử kia còn muốn xuống xe bắn thêm phát nữa, lẽ nào hai người bọn mày không biết bắn nhiều hơn mấy phát để nhanh chóng giết chết con quỷ nhỏ kia sao. Nếu như con quỷ nhỏ đó không chết, mày bảo ông chủ sẽ xử lý chúng ta như thế nào, mày tất phải biết rõ thủ đoạn của ông chủ, không cần tao nhiều lời nữa nhỉ.
Người đàn ông kia vừa nghe vậy, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin:
- Dương ca, anh nhất định phải giúp em mà, em cho rằng phát súng của Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé kia, nó nhất định sẽ phải chết vì thế nên em mới quay lại. Dương ca, nếu không thì anh cho em thêm một cơ hội nữa, em lập tức điều tra xem con bé đó đã chết hay chưa, nếu như nó chưa chết, em nhất định sẽ tự tay giết nó.
- Xem ra bây giờ cũng chi có thể làm như vậy thôi!
Dương Tử nói.
- Đa tạ Dương ca, đa tạ Dương ca!
Người đàn ông kia nghe thấy vây, vội vàng cảm ơn Dương Tử, ngay khi hắn ta mới nói được lời cảm ơn thứ hai, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, trên trán người đàn ông kia xuất hiện một lỗ máu, bụp, người đàn ông ngã xuống dưới chân Dương Tử. Dương Tử cất khẩu súng vào trong người, cười lạnh nói:
- Loại phế vật như thế này ta có thể yên tâm giao việc đi làm sao, lưu lại chỉ khiến ta thêm phiền toái!
Dương Tử nói xong, cầm chén rượu vang đổ lên thi thể của người đàn ông, rượu và máu chảy chung một chổ. Dương Tử ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiểu Thất đang đứng ở cửa, thản nhiên nói:
- Tiểu Thất, xử lý sạch sẽ cỗ thi thể này!
Tiểu Thất chỉ hơi gật đầu, đi tới chỗ tử thi, khom lưng nắm chân của người đàn ông, kéo ra ngoài cửa. Ngay khi Tiểu Thất mới vừa đi ra, cánh cửa phòng VIP bị đẩy ra. Mễ Tuyết xinh đẹp gợi cảm mặc một bộ xườn xám đi đến. Mễ Tuyết thấy Tiểu Thất đang kéo một cỗ thi thể, nhíu nhíu mày, nói:
- Tiểu Thất, nếu cậu cứ lôi hắn ra ngoài như vậy, tôi sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý vết máu của thằng khốn này, cậu sẽ không tha lôi hắn ra ngoài kiểu này nữa chứ?
Tiểu Thất liếc nhìn Dương Tử, Dương Tử gật đầu với Tiểu Thất. Tiểu Thất lập tức đi ra ngoài gọi người tới, mang theo một cái túi, sau khi ném thi thể vào bên trong túi, hai người mới khênh ra ngoài. Mễ Tuyết đi vào, lấy một lọ nước thơm ở trong góc phòng, phun ra khắp nơi, trong lúc phun ả vẫn nói:
- Khắp nơi toàn là mùi máu tươi. Dương Tử, anh thật là, sao lại giết người ở chỗ này, lẽ nào anh tìm chỗ khác không được sao?
- Ở đây tiện hơn!
Dương Tử đứng dậy, lấy hai chiếc ly đế cao, rót rượu vang vào hai ly, đưa một ly cho Mễ Tuyết, nhẹ nhàng nói:
- Mễ Tuyết, mọi chuyện sao rồi, cái tên Từ Hàn Vệ kia nói như thế nào?
- Hắn còn có thề nói như thế nào, hắn đang ước gì Chu Hồng Sâm chết sớm đi một chút nữa là!
Mễ Tuyết phun nước thơm xong, ngồi xuống salon, tay cầm ly rượu, cười nói với Dương Tử:
- Nhưng mà Từ Hàn Vệ đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết, tôi đang giúp hắn chọn người thích họp đây!