Đô Thị Tàng Kiều

Chương 784 : Con gái giống mẹ

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính và mẹ của cô đi dạo cả một ngày trời, mua được không ít đồ đạc. Tuy hai mẹ con đi mua quần áo. thế nhưng khuôn mặt u sầu của hai người đã để lộ ra nội tâm của cả hai vẫn rất lo lắng cho Chu Hồng Sâm. Những chuyện như thế này, sốt ruột cũng không có ích gì. Diệp Lăng Phi cần chờ tin tức từ chỗ Dã Thú. nếu không bây giờ có quay lại thành phố Vọng Hải thì cũng không giúp được gì.



Buổi tối sau khi quay về khách sạn, ba người ăn cơm tối xong rồi quay trở về phòng của mình. Diệp Lăng Phi vừa về đến phòng không bao lâu, Chu Hân Mính đã đến gõ cửa. Diệp Lăng Phi mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã thay một bộ quần áo mới mua ngày hôm nay, đang tạo dáng trước mặt Diệp Lăng Phi.



- Diệp Lăng Phi. anh thấy thế nào, có đẹp không?



Chu Hân Mính hỏi.



- Có có, đẹp lắm!



Diệp Lăng Phi nói xong, vươn tay ôm eo Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính vào trong lòng, sau đó đóng cửa phòng lại.



Một phen triền miên qua đi, Diệp Lăng Phi thân thể lõa lồ nằm trên giường, hắn nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tay cầm một điếu thuốc lá. Chu Hân Mính thì mặc quần lót vào, Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính mặc quần, cười xấu xa nói:



- Hân Mính, em mặc quần lót vào làm gì, anh cảm thấy dáng vẻ của em bây giờ rất đẹp, cứ để nguyên thế đi, anh ôm em ngủ nhé!



- Em không thèm đâu, em phải trở về phòng đây, nếu như để mẹ em nhìn thấy, vậy thì sẽ không tốt đâu!



Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên hỏi:



- Hôm nay là ngày bao nhiêu rôi?



- Hình như là ngày mùng tám tháng chín thì phải!



Diệp Lăng Phi thuận miệng đáp. vừa nói hắn vừa tóm lấy cánh tay Chu Hân Mính. Ôm Chu Hân Mính vào trong lòng minh, tay phải bóp nắn bộ ngực của cô, nói:



- Hân Mính, em không được đi, buổi tối anh còn muốn làm thêm một lần nữa!



-Anh đừng có làm loạn nữa, em đang hỏi vấn đề nghiêm túc đấy!



Chu Hân Mính đẩy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang vuốt ve ngực mình ra, cô xoay người đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói:



- Điện thoại di động của anh đâu. mau đưa cho em, em muốn xem hôm nay là mùng mấy rồi!



- Sao em lại quan tâm xem hôm nay là ngày bao nhiêu vậy, có phải là em có chuyện quan trọng gì không?



Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động, Chu Hân Mính cầm lấy, vừa nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Lăng Phi. cô bật thốt lên:



- Ai nha, hôm nay đã là ngày mùng mười rồi!



- Mùng mười thì làm sao? Không lẽ là có ngày lễ gì à?



Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ, sau đó hắn lắc lắc đầu, nói:



- Không phải mà. hôm nay không phải là ngày lễ gì cả!



- Em đang nói đến kinh nguyệt của em. đã một tuần rồi mà kinh nguyệt của em vẫn chưa đến!



Chu Hân Mính có chút hoảng loạn, nói.



- Trước đây kinh nguyệt của em luôn đến rất đúng ngày mà. sao lần này lại chậm mất một tuần như vậy.



- Cái này…



Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Mính nói chuyện kinh nguyệt, cái này là chuyện của phụ nữ mà, Diệp Lăng Phi căn bản là không hiểu cho lắm. Chu Hân Mính nhíu mày nói:



- Chẳng lẽ là vì gần đây em mải lo lắng chuyện của cha nên tâm tình không được tốt?



Chu Hân Mính cau mày, cắn môi


Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Chu Hân Mính, bảo:



- Tiêu Tiếu tìm em để nói chuyện phiếm này!



Chu Hân Mính nhận lấy điện thoại, cười nói:



- Tiêu Tiếu, khuya như vậy mà em còn chưa đi ngủ à?



- Chị Hân Mính, em muốn tố cáo với chị, đêm qua sư phụ muốn giở trò sàm sỡ em!



Vu Tiêu Tiếu nói như vậy cũng không làm cho Chu Hân Mính cảm thấy quá giật mình, đêm qua cô đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng đi với nhau. Nhưng mà khi Chu Hân Mính nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cô vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp Lăng Phi. ánh nhìn của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn không biết Vu Tiêu Tiếu nói với Chu Hân Mính là đêm qua hắn muốn làm bậy với Vu Tiêu Tiếu. Nếu như biết được Vu Tiêu Tiếu nói như thế, chắc hắn Diệp Lăng Phi sẽ nhảy dựng lên, rõ ràng hắn không làm gì cả. kết quả lại bị Vu Tiêu Tiếu đổ oan.



Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi xong, cười nói với Tiêu Tiếu:



- Tiêu Tiếu, có muốn chị giúp em giáo huấn tên này hay không?



- Ha ha. chị Hân Mính, em chỉ đùa chị một chút cho vui thôi. Được rồi, chị Hân Mính. Sáng sớm ngày mai em sẽ đến chỗ hai người, tối nay không tiếp tục trò chuyện với chị nữa!



- ừ, tốt lắm, em ngủ sớm đi nhé!



Chu Hân Mính nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu xong, trả điện thoại di động lại cho Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:



- Diệp Lăng Phi. đêm qua có phải anh đã làm chuyện gì mờ ám không?



Những lời này của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cả kinh, thầm nghĩ:



"Lẽ nào Chu Hân Mính biết chuyện đêm qua mình đã ngủ chung một giường với Vu Tiêu Tiếu sao?”



Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám nói dối, thế nhưng, hắn vẫn chần chừ không muốn nói ra, đành phải lựa chọn phương án giả câm giả điếc. Chu Hân Mính thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi như vậy, cười nhạt một tiếng, nói:



- Tiêu Tiếu đã nói với em rồi, đêm qua anh muốn giở trò bậy bạ với cô bé, không biết đó có phải là sự thực không đấy?



- Giả dối, chắc chắn là nó nói dối!



Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này, lập tức phản bác:



- Cái con nhóc Tiêu Tiếu này muốn vu oan hãm hại anh, đêm qua tất cả đều là nó chủ động dụ dỗ anh, anh không hề có ý đồ đen tối gì với nó cả!



Vừa nói xong câu này, Diệp Lăng Phi lập tức ý thức được mình đã nói những thứ không nên nói. nhưng mà lúc này có muốn thu hồi lại thì cũng đã không kịp nữa rồi. Chu Hân Mính hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:



- Em biết ngay là thể nào anh cũng gây ra mấy chuyện này mà, nếu như để Tình Đình biết chuyện lần này em muốn xem anh sẽ ứng phó như thế nào?



- Hân Mính, em nghe anh nói đã, lần này anh thực sự bị oan uổng mà, đêm qua anh và Vu Tiêu Tiếu chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì mà!



Diệp Lăng Phi oan khuất nói,



- Em nhất định phải tin tường anh!



Chu Hân Mính khoát khoát tay. nói



- Chuyện của anh em muốn quản nhưng cũng không quản được, bây giờ em không có thời gian rảnh rỗi để mà lo chuyện của anh. anh tự lo lấy chuyện cùa mình là được rồi!



Chu Hân Mính bỏ lại những lời này, bước vội hai bước, cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, bỗng nhiên cười toe toét, hắn biết lần này Chu Hân Mính nhất định sẽ bao che cho mình. Diệp Lăng Phi cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo Chu Hân Mính, hắn lần thứ hai ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, thừa dịp Chu Hân Mính không chú ý, Diệp Lăng Phi hung hăng hôn lên gương mặt Chu Hân Mính một cái, nói:



- Hân Mính, anh biết em rất tốt với anh, anh nghĩ bọn mình sẽ có con gái, nhất định nó sẽ giống em, không phải người ta thường nói con gái giống mẹ sao!



- Hứ, anh đừng nói lung tung nữa!



Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại rất thích nghe những lời này.