Đô Thị Tàng Kiều
Chương 790 : Lâu rồi không gặp
Ngày đăng: 10:59 18/04/20
Diệp Lăng Phi nhấc bổng Bành Hiểu Lộ lên khiến những người có mặt ở đó đều nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ hất ngã Bành Hiểu Lộ xuống đất. không ai ngờ rằng. sau tiếng hét lớn đó của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ không hề bị ném xuống đất.
Diệp Lăng Phi tuy nhấc Bành Hiểu Lộ lên. nhưng trong lòng hắn lại hối hận ngàn lần. vừa năy chi vì nghĩ làm thế nào để tránh khỏi đòn đập lưng của Bành Hiểu Lộ nên hắn tựa như phản ứng bản năng tóm lấy Bành Hiểu Lộ, song hắn hối hận điểm mà hắn nắm lại không thích hợp tẹo nào, giờ Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn rước phải họa lớn rồi. nhưng. một khi đã làm rồi thì dù có hối hận cũng đã muộn.
Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. vỗ vỗ tay, bước về phía Bành Nguyên.
- Lão già. nếu ông không có việc gì khác thì tôi đi trước đây, chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé!
Diệp Lăng Phi thấy mình gặp phải họa lớn nên nghĩ giờ không chuồn còn chờ gì nữa.
Bành Nguyên và Trương Dược tất cả mọi người thấy Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nãy tất cả mọi người đều chú ý vào động tác Diệp Lăng Phi nhấc Bành Hiểu Lộ lên. đều lo Diệp Lăng Phi thật sự sẽ ném Bành Hiểu Lộ xuống. song không ai để ý tới vị trí mà Diệp Lăng Phi nắm. giờ thấy Bành Hiểu Lộ bình yên vô sự. Bành Nguyên mới cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta ăn cơm trước đã. đợi lát nữa đi cũng chưa muộn mà.
Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn còn đang lo lắng. giờ mà không đi nhanh, đợi lát nữa khó mà thoát được. Trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ nãy hắn đã làm gì. hắn cười nói:
- A, Lão già. tôi còn có chuyện, chúng ta hẹn hôm khác rồi ăn nhé!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa rời bước đi, ngay khi hắn rời bước đi. bỗng nghe thấy tiếng quát lớn sau lưng của Bành Hiểu Lộ:
- Anh đứng lại cho tôi!
Diệp Lăng Phi quả nhiên đứng lại, hắn quay người về phía sau. thấy bộ mặt tức giận của Bành Hiểu Lộ đang nhìn chằm chằm hắn. Hai chân Bành Hiểu Lộ khép chặt lại với nhau, nếu ánh mắt có thể giết người. Diệp Lăng Phi ít nhất cũng đã bị giết không ít hơn một trăm lần rồi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hạ thân của cô nóng bừng bừng. chỗ đó đã bị Diệp Lăng Phi nắm lấy thật chặt. Bành Hiểu Lộ có thể cảm thấy nhất định phía dưới đã bị nắm hỏng rồi. nhưng, cô lại không thể kiểm tra ngay vết thương của mình, chỉ có thể nắm chặt tay ngườm Diệp Lăng Phi.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua đôi chân đang khép chặt lại với nhau của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cảm nhận được sự tức giận của Bành Hiểu Lộ, hắn cười nói:
- Tôi đứng yên rồi mà, cô có chuyện gì thì mau nói đi!
- Tôi có chuyện gì?
Bành Hiểu Lộ vừa nghe. trong lòng liền thầm mắng Diệp Lăng Phi rõ ràng biết còn hỏi. nhưng, nghĩ lại chắc có lẽ do lúc ra tay, Diệp Lăng Phi không chú ý tới. dù sao lúc động thủ cũng không thể để ý quá nhiều được. Song, trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn tức giận chuyện Diệp Lăng Phi nắm lấy hạ thân của cô, dù Diệp Lăng Phi có vô ý đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được. Nhưng. Bành Hiểu Lộ không thể nói ra trước mặt mọi người được, cô tức giận nói:
- Chúng ta vẫn chưa xong đâu. nào, tiếp tục đấu!
- Hiểu Lộ, thôi nào. ông thấy thế thôi!
Bành Nguyên hiểu tính khí của cháu gái mình. Rất siống với tính khí kiên cường của ông khi đó. Không chịu nhận thua. Bành Nguyên còn nghĩ Bành Hiểu Lộ vì đấu không lại với Diệp Lăng Phi nên mới xấu hổ hóa thành tức giận, nói:
- Giờ cũng đã đến trưa rồi. chúng ta đi ăn cơm đã. Tiều Diệp, cậu cũng đừng đi nữa. cùng ăn cơm đi!
- ông...
Bành Nguyên cười nói:
- Hiểu Lộ, ăn cơm thôi. Cháu muốn ông già này phải chết đói sao?
Bành Hiểu Lộ thấy bộ dạng này của Bành Nguyên đành cắn môi không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy tình hình này, trong lòng nghĩ, trước mặt Bành Nguyên. Bành Hiểu Lộ cũng chẳng làm gì được hắn. Diệp Lăng Phi thấy thế liền cười hì hì nói:
- Được thôi. Lão già nói đúng. nãy động tay động chân giờ cũng thấy đói rồi. Đi ăn trước đã vậy!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi bước ra, cô tức giận dẫm dẫm chân. Kết quả vừa động cái. liền cảm thấy hạ thân của cô đau rát. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi. chằm chằm nhìn lưng Diệp Lăng Phi như nhìn kẻ thù.
Bữa ăn khá đa dạng. bốn người ngồi ăn. chuẩn bị tới tám món thức ăn. một món canh. Đợi thức ăn được đưa lên. Bành Nguyên liền nói với Trương Dược:
- Tôi thấy ông lãng phí quá đấy, chúng ta có bốn người ăn thôi mà, ông chuẩn bị tới tám món ăn liền, thừa lại thì làm thế nào đây, đổ đi sao?
- Tư lệnh, xem ngài nói kìa. mấy khi mà ngài tới chỗ tôi. đương nhiên tôi phải tiếp đãi chu đáo rồi!
Trương Dược nói:
- Lại học thói xấu của nha đầu Tiêu Tiếu rồi. đều là mấy câu cửa miệng của cô ấy cả!
- Tiêu Tiếu cũng thật là. một cô gái ngoan ngoãn sao lại nói những câu như thế được chứ. khó nghe chết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh cũng nói cô ấy thế đó!
Diệp Lăng Phi nhìn xong vết thương ở chân của hắn xong. liền đặt chân thẳng ra, Bạch Tình Đình liền thuận thế ngồi thẳng vào trong lòng Diệp Lăng Phi. cô dựa lưng vào người Diệp Lăng Phi. nghiêng mặt nói:
- ông xã. hôm này em thấy Tiêu Tiếu, em giật cả mình, còn nghĩ mình nhìn lầm. không ngờ Tiêu Tiếu cũng ở đây.
- Tiêu Tiếu nói cô ấy có bệnh, muốn về đây chữa trị!
Diệp Lăng Phi cũng không thể nói cho Bạch Tình Đình biết là Vu Tiêu Tiếu cùng hắn về. như thế. Bạch Tình Đình không nghi ngờ mới lạ! Diệp Lăng Phi không muốn nói mãi chuyện này với Bạch Tình Đình, liền chuyển qua chủ đề khác, nói:
- Tình Đình, nãy Hân Mính gọi điện nói bố cô ấy về rồi. giờ đang ở đâu rồi?
- Chắc đang ở hiệu ăn!
Bạch Tình Đình nói:
- Nãy bọn em cũng vừa về ăn cơm ở quán ăn của khách sạn. em với Tiêu Tiếu ăn xong. không muốn làm phiền gia đình Hân Mính nên mới về trước.
- À, ra là thế!
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù thế nào đi nữa. thị trưởng Chu ra được là tốt rồi!
-Hài!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên thở dài. Diệp Lăng Phi thấy thế liền giật mình, hỏi:
- Tình Đình, sao em lại thở dài thế?
- Em thấy dáng bộ của thị trưởng Chu như già đi mấy tuổi vậy!
Bạch Tình Đình thở dài nói:
- Thị trưởng Chu quả thật già rồi. trên đầu cũng có tóc bạc rồi. anh nghĩ xem chỉ có vài ngày, thị trưởng Chu đà già thành như vậy, xem ra. quan trường thật không phải người nào cũng có thể ngồi được.
- Đó gọi là áp lực!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ai gặp phải chuyện thế này cũng cảm thấy áp lực rất lớn. có điều, anh thấy chuyện này đối với thị trưởng Chu lại là một chuyện tốt. nói không chừng thị trưởng Chu vì chuyện này mà lại có cơ hội thăng tiến cũng nên.
- Mong là như vậy!
Bạch Tình Đình ghé mặt vào ngực Diệp Lăng Phi. hai tay ôm lấy eo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, nhìn Bạch Tình Đình đang chớp chớp mắt nhìn hắn. đội mắt đầy vẻ khát vọng.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, đưa môi dán vào.
Đôi môi Bạch Tình Đình khẽ mở ra, lưỡi cô và lưỡi Diệp Lăng Phi cuốn lấy nhau, tay phải Bạch Tình Đình chầm chậm từ lưng Diệp Lăng Phi hạ xuống. đặt lên hạ thân của Diệp Lăng Phi. bàn tay nhỏ nhắn đó vuốt ve hạ thân của Diệp Lăng Phi. Phụ nữ ai cũng thế. không biết bên ngoài rụt rè. cẩn trọng như thế nào, nhưng ở trước mặt người đàn ông của mình, bọn họ đều trở thành một người khác.
Bạch Tình Đình đang thắm thiết hôn lấy Diệp Lăng Phi. bỗng cửa phòng mở ra, Chu Hồng Sâm bước vào trước. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Hồng Sâm làm đứt ngang chuyện mặn nồng của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm không nghĩ rằng sẽ như thế này, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa định quay người bước ra liền nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi cất lên:
- Thị trưởng Chu. lâu rồi không gặp!