Đô Thị Tàng Kiều

Chương 809 : Mưu đồ Bí mật

Ngày đăng: 10:59 18/04/20


Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, trong lòng thầm tự nhủ, thực sự không ngờ được rằng, đêm qua Diệp Lăng Phi sao có thể không phát sinh quan hệ với Bạch Tình Đình nhi? Theo quan điểm của Chu Hân Mính, đêm qua nhất định Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã có quan hệ với nhau, điều này không cần nghĩ cũng biết được, thế nhưng sự thật bày ra trước mắt lúc này khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy không tài nào lý giải nổi. lại nghĩ đến phản ứng đêm qua của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính càng cảm thấy mọi thứ đều thật mơ hồ? Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng khó hiểu của Chu Hân Mính, cười nói:



- Hân Mính, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, cậu cũng đừng có lắm chuyện nữa. từ lúc nào cậu lại biến thành một cô gái lắm điều như vậy. Được rồi. mình phải mau chóng thu thập một chút để còn đi ăn sáng nữa chứ!



- Ừ



Chu Hân Mính lên tiếng, cô ngồi ở bên cạnh giường, nhìn Bạch Tình Đình chuẩn bị đồ đạc. nghi vấn trong lòng vẫn không hề giảm bớt. Chu Hân Mính tính toán đợi thêm một lát nữa sẽ đi hỏi Diệp Lăng Phi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nên biết rằng điều Chu Hân Mính mong chờ nhất là Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình phát sinh quan hệ với nhau, thậm chí là có một đứa con thì càng tốt.



Đêm qua khi Diệp Lăng Phi trở về phòng của minh. Bạch Tình Đình hình như chỉ hơi trở mình một chút. Diệp Lăng Phi cũng không biết Bạch Tình Đình có thực sự ngủ hay không. Diệp Lăng Phi thử dò xét gọi Bạch Tình Đình, nhưng sau khi thấy Bạch Tình Đình không có phản ứng. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cởi hết quần áo ra. ôm thân thể trần truồng của Bạch Tình Đình chìm vào mộng đẹp.



Từ lúc sáng sớm Diệp Lăng Phi đã rời khỏi khách sạn. cách khách sạn này không xa có một con đường nhỏ chạy dọc bờ biển. Diệp Lăng Phi chạy bộ một vòng trên con đường này, sau khi chạy được khoảng 1km. Diệp Lăng Phi mới chạy trở về. Diệp Lăng Phi đi vào trong khách sạn. ngay hắn chuẩn bị lên thang máy thì thấy có một rất bóng người quen thuộc nhoáng một cái bước qua trước mặt minh, đi vào trong một cái thang máy khác. Diệp Lăng Phi còn chưa nhìn thấy rõ tướng mạo của người nọ thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.



Trong lúc đi về căn phòng của mình. Diệp Lăng Phi vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thì người đó là ai. Diệp Lăng Phi thấy người nọ trông rất quen mắt. tuy không thể nhìn rõ tướng mạo, thế nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy nhất định mình quen biết người này, chỉ là trong lúc nhất thời Diệp Lăng Phi không thể nghĩ ra rốt cuộc người đó là ai đây?



Lúc Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra thì thấy Chu Hân Mính đang ngồi trên giường. Bạch Tình Đình thì đang thay quần áo.



- Hân Mính, em đến rồi đấy à?



Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng. Trước tiên hắn đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, hôn lên gương mặt cô một cái. sau đó lại đến Chu Hân Mính được hắn tặng một nụ hôn. Chào hỏi xong xuôi Diệp Lăng Phi mới nói:



- Vừa nãy ở tầng dưới anh gặp một người trông rất quen nhưng lại không nhớ ra được đó là ai!



Bạch Tình Đình nói:



- Anh mau đi tắm đi. người anh hỏi chết đi được!



Diệp Lăng Phi “ừ” một tiếng, sau đó đi vào trong phòng tắm. Diệp Lăng Phi từ trong phòng tắm ló mặt nói vọng ra với hai cô gái:



- Hai em cứ dẫn Tiêu Tiếu với cả Vũ Văn đi ăn sáng trước đi, anh tắm xong sẽ xuống ăn sau.



- Anh không cần bọn em chờ à?



Bạch Tình Đình hỏi.



- Các em cứ ăn trước đi!



Diệp Lăng Phi nói.



Bạch Tình Đình quả thực không đợi Diệp Lăng Phi nữa. cô kéo tay Chu Hân Mính, nói:



- Hân Mính, bọn mình đi ăn sáng đi!



Chu Hân Mính gật đầu đáp ứng:



- ừ, đi thôi!



Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi ra khỏi gian phòng, ở trong phòng tắm Diệp Lăng Phi thay bộ quần áo đã bị bẩn. ngâm mình trong bồn tắm lớn. tiếp tục nhớ lại xem người minh vừa gặp rốt cuộc là ai. Tuy vậy Diệp Lăng Phi suy nghĩ cả buổi cũng không thể nhớ ra cái gì. đành phải tạm sác suy nghĩ này lại, không nhớ đến nó nữa.



Khi Diệp Lăng Phi xuống đến nhà ăn thì mấy người Bạch Tình Đình đã ăn uống gần xong rồi. Diệp Lăng Phi kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình. Hôm nay đã là mùng 1 tháng 10 (quốc khánh Trung Quốc) rồi, có rất nhiều du khách cũng đi đến đây nhân dịp nghỉ lễ dài ngày này, rõ ràng số khách trong nhà ăn đã đông hơn hẳn hôm trước.



Diệp Lăng Phi vừa ăn bữa sáng vừa lên lịch cho những hoạt động trong ngày hôm nay. Cái này làng du lịch bên trong sân golf, sân cầu lông, còn có bóng chuyền bãi biển nữa. Dự định ngày hôm nay của Diệp Lăng Phi là đi dạo chơi bên bờ biên, choi bóng chuyền bãi biển, thuận tiện còn có thể chơi trò lướt sóng trên biển một chút.



Trong lúc ăn, Diệp Lăng Phi thấy Susan và Lucy hai người cũng đi tới nhà hàng, Susan vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi lập tức ra dấu chào hỏi. Hai người Susan và Lucy an vị tại bàn ăn cách Diệp Lăng Phi hai bàn. thấy hai cô gái này cũng đến đây ăn. Diệp Lăng Phi nói thầm trong miệng: "Thật không ngờ hai người ngoại quốc kia lại thích ăn món ăn Trung Quốc!"



Chu Hân Mính lắc lắc đầu, nói:



- Em thấy hai cô ấy không phải tới nơi này để ăn đồ ăn Trung Quốc đâu mà là để theo dõi tên Trịnh Thiên Soái kia thì đúng hơn!



Chu Hân Mính nói xong, ý bảo Diệp Lăng Phi chú ý đến Trịnh Thiên Soái đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cừa sổ. Diệp Lăng Phi quà thật chưa lưu ý Trịnh Thiên Soái đã đến đây từ lúc nào, vừa nhìn thấy Trịnh Thiên Soái ngồi ở bên kia. Diệp Lăng Phi lập tức kêu lên:


- Thế nhưng, bây giờ chúng ta nghe được một cái kế hoạch ám sát, đây là chuyện liên quan đến mạng người, chúng ta không thể vì công việc của mình mà làm ngơ những chuyện khác được, chúng ta hẳn là phải mau chóng hành động. tránh cho có người bị thương vong!



- Susan. tôi cho rằng cô làm như vậy là không tốt lắm đâu!



Lucy ngăn cản.



- Nếu cô làm như vậy thì những thành quả mà chúng ta đạt được trong khoảng thời gian này sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. bọn họ sẽ có phòng bị đó!



- Lucy, tôi đã nói rồi, tôi không thể trơ mắt ra nhìn người khác mất mạng mà không ngăn cản. Cô quên thân phận của chúng ta là gì rồi sao, chúng ta là cảnh sát hình sự quốc tế, không phải là người bình thường!



Trong nháy mắt Susan này dường như đã có quyết định gì đó, cô rất kiên quyết nói:



- Chúng ta có nghĩa vụ phải ngăn cản chuyện này!



Lucy thấy thái độ cũa Susan cương quyết như vậy. cô ta không thể làm gì hơn ngoài việc nhún vai xòe hai tay, tỏ ra vè cực kì bất đắc dĩ, nói:



- Susan, nếu như cô đã kiên trì muốn làm như vậy, tôi đây cũng không có biện pháp ngăn cản cô được. Nhưng mà tôi sẽ hội báo chuyện này lên cơ quan chỉ huy!



- Lucy, cô có thể thoải mái hội báo đến tổng bộ, tôi cho rằng lựa chọn của tôi là không hề sai!



Susan vẫn khăng khăng nói.



- Dù cho Satan có là một tên tội phạm, chúng ta cũng có thể để hắn ta chịu sự thẩm lí và phán quyết của pháp luật mà không phải do chính chúng ta lén quyết định sự sống chết của hắn. Tôi không muốn để hắn bị người khác giết chết, đây là chức trách của tôi!



Lucy không nói lại nữa, Susan cắn chặt môi. cô làm ra một quyết định như vậy thật sự rất gian nan. Nhưng mà nếu Susan đã quyết định rồi thì cô sẽ không sẽ hối hận. Susan mở cửa phòng, đi ra bên ngoài



Diệp Lăng Phi tất nhiên là không biết Tiền Thường Nam và Trịnh Thiên Soái đang có mưu đồ bí mật muốn giết chết hắn. lúc này Diệp Lăng Phi đang cùng mấy người Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu chơi bóng chuyền bãi biển.



Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn một đội. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính một đội, hai đội thi đấu với nhau. Còn Diệp Lăng Phi thì đương nhiên là trọng tài, nhưng mà tên trọng tài này có lẽ đã bị người ta mua độ rồi, thường xuyên thiên vị cho hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, làm cho Vu Tiêu Tiếu không ngừng kháng nghị.



- Kháng nghị vô hiệu, anh là trọng tài, các em phải nghe theo phán quyết của anh!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Sư phụ, anh hơi quá đáng rồi đó!



Vu Tiêu Tiếu khó chịu nói.



- Sao lại có kiểu chơi bóng như vậy chứ?



- Tiêu Tiếu, em và Vũ Văn đều là những cô gái còn trẻ tuổi, đương nhiên thể lực phải tốt hơn Tình Đình và Hân Mính rồi!



Bản ý của Diệp Lăng Phi là muốn nói cho Vu Tiêu Tiếu, hai em đều là thành niên, hẳn là phải nhường nhịn hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính một chút, thế nhưng. Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, lập tức chọc Bạch Tình Đình bực mình. Vừa vặn quả bóng chuyền đang ở trong tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ném quả bóng về phía Diệp Lăng Phi. Cũng may Diệp Lăng Phi phản xạ rất nhanh, trong nháy mắt hắn né được quả bóng đang bay tới, quay ra nhìn Bạch Tình Đình, tức giận nói:



- Bà xã. em làm gì vậy hả?



- Anh nói thử xem!



Bạch Tình Đình hờn dỗi nói.



- Cái gì mà hai em còn trẻ hả. ý của anh là muốn ám chỉ em và Hân Mính đã lớn tuổi rồi đúng không?



- Không phải như vậy đâu!



Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích.



- Bà xã. em hiểu lầm rồi, anh chỉ muốn......!



Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói xong đã thấy Bạch Tình Đình đang lôi kéo Chu Hân Mính xông về phía mình rồi, Diệp Lăng Phi cảm thấy tình huống không ổn, trong lòng thầm nghĩ: " Phụ nữ quả nhiên là một loài động vật kỳ quái, chỉ hơi vô ý một chút là rất dễ đắc tội nữ nhân a!"