Đô Thị Tàng Kiều
Chương 833 : Cả đời này không hối hận
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi một câu như vậy, Trương Tuyết Hàn không cẩn thận chạm phải chén trà trước mặt làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Trương Tuyết Hàn vội vàng cúi xuống định thu dọn những mảnh vỡ của chén trà nhưng cô lại bị Diệp Lăng Phi ngăn cản. Diệp Lăng Phi kéo cánh tay của Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, em không cần phải làm, để cho người khác tới thu thập đi!
Trương Tuyết Hàn nghe vậy không làm khác được đành ngồi thẳng lại, Diệp Lăng Phi kêu lên một tên bồi bàn đến, tên kia bồi bàn cần quét dọn mảnh vỡ dưới chân Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn đành phải đứng lên chờ một chút. Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, ý bảo Trương Tuyết Hàn ngồi vào cùng với hắn. Trương Tuyết Hàn chần chờ một lát, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Chờ tên bồi bàn thu thập mọi thứ xong xuôi, Diệp Lăng Phi kêu hắn mang lên thêm một ly trà sữa và cả phê nữa. Trương Tuyết Hàn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay cô nắm chặt ly trà sữa, có vẻ hơi khẩn trương. Diệp Lăng Phi nghiêng người, nhìn Trương Tuyết Hàn, dịu dàng nói:
- Tuyết Hàn, không phải là anh muốn bức ép em, chỉ là có một số việc anh muốn làm cho rõ ràng. Là một người đàn ông, nếu như anh đã làm chuyện gì thì nhất định phải anh phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Tuyết Hàn, anh tin rằng em cũng hiểu ý của anh!
Hai tay Trương Tuyết Hàn cầm ly trà sữa, cô không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đợi một lúc, phát hiện Trương Tuyết Hàn đang cắn chặt môi, gương mặt vốn đã nhợt nhạt thiếu vài phần huyết sắc của cô giờ càng thêm trắng bệch. Diệp Lăng Phi lo lắng nếu mình cứ ép buộc Trương Tuyết Hàn nói ra như vậy sẽ làm Trương Tuyết Hàn cảm thấy áp lực trong lòng, nói không chừng sẽ làm Trương Tuyết Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phải biết rằng Trương Tuyết Hàn giống như là một con búp bê mong manh dễ vỡ, nó có thể sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Diệp Lăng Phi đành phải chuyển sang chủ đề khác khác, hắn nói:
- Tuyết Hàn, thôi quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. À, Tuyết Hàn, em còn nhớ lần trước anh đã nói là anh muốn hẹn hò với em, không biết bây giờ em có thời gian để hẹn hò với anh không?
- Hẹn hò ư?
Trương Tuyết Hàn quay người lại, trong ánh mắt của cô lóe lên một tia kinh hỉ không dễ phát hiện. Tuy vậy, Trương Tuyết Hàn lập tức đầu thì nghĩ một đằng, mồm thì nói một nẻo:
- Em muốn... muốn quay về trường học, em...!
Trương Tuyết Hàn mới nói được đến đây, bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô đã bị Diệp Lăng Phi cầm lấy, gương mặt Trương Tuyết Hàn đỏ lên, cô chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng dưng đập nhanh hơn. Nếu như đổi thành Trương Tuyết Hàn của trước đây, có lẽ lúc này sẽ cô sẽ gặp nguy hiểm. Thân thể của cô không thể chịu được sự kích động quá lớn, nhưng mà Trương Tuyết Hàn bây giờ ngoại trừ trong lòng kích động thì cũng không còn cảm thấy khó thở nữa. Hai chân cô quấn chặt vào nhau, bờ môi cũng khép chặt lại. Khi Diệp Lăng Phi kéo bàn tay xinh của Trương Tuyết Hàn về phía mình, không biết vì sao Trương Tuyết Hàn lại cảm giác toàn thân mình yếu ớt vô lực, cả thân thể của cô thoáng cái ngã vào vai Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trong lòng thầm hô không ổn, hắn vốn chỉ là muốn nắm tay Trương Tuyết Hàn kéo cô vào lòng. Nhưng Trương Tuyết Hàn lại đột ngột ngã vào vai Diệp Lăng Phi ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi tưởng lầm là thân thể của Trương Tuyết Hàn xảy ra vấn đề. Diệp Lăng Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Trương Tuyết Hàn đang rúc vào bờ vai hắn, hai tay cô ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, bộ ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp có vài phần của người mang bệnh hiện lên một tia đỏ ửng. Lúc này Diệp Lăng Phi mới thầm cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần Trương Tuyết Hàn không có vấn đề về sức khỏe, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Nhưng mà tới đây lại xuất hiện một vấn đề khác. Rõ ràng Trương Tuyết Hàn đã hiểu lầm ý của Diệp Lăng Phi rồi. Vừa nãy Diệp Lăng Phi nói muốn hẹn hò với Trương Tuyết Hàn chỉ là muốn để cho Trương Tuyết Hàn có thể thư giãn thoải mái. Hắn hy vọng có thể tranh thủ lúc Trương Tuyết Hàn thư giãn thì hỏi Trương Tuyết Hàn một chút về chuyện xảy ra tối hôm đó. Nhưng phản ứng của Trương Tuyết Hàn lúc này đã nói cho Diệp Lăng Phi, Trương Tuyết Hàn hiểu lầm ý tứ của Diệp Lăng Phi mất rồi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn thoáng qua Trương Tuyết Hàn, vừa lúc Trương Tuyết Hàn cũng nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, Trương Tuyết Hàn vội vàng cúi đầu thật thấp, không dám ngẩng đầu lên nữa. Diệp Lăng Phi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở như hoa từ trong miệng Trương Tuyết Hàn không ngừng truyền đến mũi mình.
Diệp Lăng Phi không yêu Trương Tuyết Hàn, nói đúng hơn là, không giống như tình yêu nam nữ như với Bạch Tình Đình. Trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn đối xử tốt Trương Tuyết Hàn phần nhiều là xuất phát từ sự thương hại cảm thông với Trương Tuyết Hàn, mà thật ta không chỉ có Diệp Lăng Phi, bất luận một người đàn ông nào khi đối mặt với Trương Tuyết Hàn có lẽ phần lớn chỉ thấy thương cảm cô bé thủy tinh yếu ớt này mà không nghĩ tới việc làm thế nào để giữ được cô bé. Dáng vẻ yếu đuối của Trương Tuyết Hàn khiến cho Diệp Lăng Phi thầm nghĩ muốn bảo hộ Trương Tuyết Hàn chứ không phải là chiếm đoạt cô.
Thế nhưng bởi vì Diệp Lăng Phi khiến Trương Tuyết Hàn hiểu lầm mất, Trương Tuyết Hàn lại chủ động rúc vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không đành lòng nói cho Trương Tuyết Hàn biết mục đích thực sự của mình, hắn lo sợ mình sẽ xúc phạm tới cô bé yếu ớt đáng thương này. Diệp Lăng Phi không biết làm gì hơn, đành vươn tay trái ra ôm nhẹ bờ vai của Trương Tuyết Hàn, nhẹ giọng nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta đi xem phim đi, anh cũng không muốn để bà xã nhà anh biết anh còn có một người bạn gái rất trẻ trung ở bên ngoài nữa!
Những lời này Diệp Lăng Phi có ý muốn nhắc nhở Trương Tuyết Hàn là hắn kết hôn rồi, chính là muốn để Trương Tuyết Hàn tỉnh táo một chút, không nên quá thân mật với mình nữa. Đối với cô gái như Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi chỉ có khả năng làm như vậy để cho Trương Tuyết Hàn tự mình biết khó mà lui. Nhưng Trương Tuyết Hàn chỉ khẽ gật đầu, gương mặt vốn đã trắng trẻo của cô nổi lên một ráng mây đỏ ửng, vẻ xinh đẹp kiều diễm không gì sánh nổi.
Trương Tuyết Hàn phản ứng như vậy ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó xử, rất đúng với nghĩa của câu cưỡi hổ khó xuống. Việc cùng Trương Tuyết Hàn đi xem phim vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng lời này nói ra giống như là bát nước đã hắt đi muốn lấy lại cũng không được nữa, cuối cùng Diệp Lăng Phi đành phải dẫn Trương Tuyết Hàn đi xem phim.
Diệp Lăng Phi vươn tay trái vỗ nhẹ vai Trưcxng,Tuyết Hàn, nhẹ nhàng nói:
Trên thực tế bộ phim này cũng khá hay, nhất là bộ phim nói về tình yêu lãng mạn thế này rất thích hợp với các cô gái. Lúc này Trương Tuyết Hàn được Diệp Lăng Phi ôm, cô cảm thụ được sự ấm áp đến từ Diệp Lăng Phi. Sau khi cho rằng mình có một tình yêu, lại xem thêm một bộ phim tình ái như thế này, cảm giác đó quả thực là càng thêm tuyệt vời. Trương Tuyết Hàn xem đến nhập thần, như si như say, Diệp Lăng Phi thì thấy xem phim thế này đúng là mệt mỏi rã rời, thế nhưng vì Trương Tuyết Hàn, hắn cũng chỉ có ép buộc mình phải xem tiếp. Thấy bộ phim đã chiếu được hơn một nửa, thừa dịp Trương Tuyết Hàn vừa cười xong, Diệp Lăng Phi ôn nhu hỏi:
- Tuyết Hàn, có phải là em đang mang trong bụng đứa con của anh không?
Câu hỏi này làm cho Trương Tuyết Hàn đỏ bừng cả mặt, cô ngượng ngùng đáp:
- Em... em không... không mang thai, chỉ là em... em bị cảm lạnh thôi, kinh... kinh nguyệt không đều, bác sĩ đã kê đơn điều trị cho em rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Tuyết Hàn trả lời như vậy, thầm thở dài một hơi. Những lời này Trương Tuyết Hàn cũng đồng thời xác nhận chuyện giữa hai người, chứng thực đêm đó Diệp Lăng Phi đã phát sinh quan hệ với Trương Tuyết Hàn. Chân tướng việc này cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, trong cái buổi tối điên cuồng ấy, Diệp Lăng Phi đã có quan hệ với Trương Tuyết Hàn, mà vết máu trinh trên giường của Diệp Lăng Phi cũng là của Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi chỉ là không biết quá trình cụ thể như thế nào, hắn thấp giọng hỏi:
- Tuyết Hàn, rốt cuộc buổi tối hôm đã xảy ra chuyện gì, em có thể kể lại một chút cho anh nghe được không?
Trương Tuyết Hàn quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, xấu hổ nói:
- Em không nói đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn bộ dáng động lòng người của Trương Tuyết Hàn, không nhịn được hôn lên môi Trương Tuyết Hàn một cái, sau đó nói:
- Tuyết Hàn, nếu em không nói thì anh sẽ tức giận đấy, không phải em muốn thấy anh tức giận đó chứ?
- Diệp đại ca, không phải như vậy, không phải như vậy đâu, anh hiểu lầm rồi!
Trương Tuyết Hàn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng giải thích:
- Diệp đại ca, em không biết phải nói như thế nào, nói chung là buổi tối ngày hôm đó... buổi tối ngày hôm đó...!
Trương Tuyết Hàn liên tiếp lặp lại hai câu, sau đó cô cắn chặt môi, cuối cùng đành ghé miệng vào tai Diệp Lăng Phi, kể lại chuyện tình tối hôm đó mà cô đã chứng kiến cho Diệp Lăng Phi.
Nghe Trương Tuyết Hàn kể lại xong, Diệp Lăng Phi cũng trợn tròn mất kinh ngạc. Hắn không thể tin nổi tối hôm đó lại xảy ra nhiều chuyện hoang đường như vậy. Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi im lặng hồi lâu. Mãi cho đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới hiểu được vì sao các đương sự trong vụ việc lại không chịu kể lại cho Diệp Lăng Phi chuyện buổi tối hôm đó, thậm chí ngay cả Bạch Tình Đình, từ sau khi trải qua chuyện lần đó, thái độ của cô đối với Diệp Lăng Phi cũng có nhiều chuyển biến, Diệp Lăng Phi thật không nghĩ tới chuyện điên khùng đó lại có thể xảy ra.
Trong cái đêm điên cuồng hôm đó, chỉ có một người tỉnh táo, đó chính là Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện, cô biết rõ chuyện của đêm hôm đó. Cũng phải nói thêm là đêm hôm đó chinh thứ thuốc của Angel đã cứu Trương Tuyết Hàn một mạng, bằng không, Trương Tuyết Hàn có thể đã thực sự ngọc nát hương tan rồi. Diệp Lăng Phi ôm chặt Trương Tuyết Hàn trong lòng mình, mạnh mẽ hôn lên môi Trương Tuyết Hàn một cái, nụ hôn này tượng trưng cho lời ước hẹn của Diệp Lăng Phi đối với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi hôn Trương Tuyết Hàn xong, hắn mới thấp giọng hỏi:
- Tuyết Hàn, nếu lúc đó em vẫn còn tỉnh táo, vì sao em lại không cự tuyệt anh, lẽ nào em không biết thân thể của em không chịu nổi những chuyện kích thích cao độ như vậy sao?
Trên gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của Trương Tuyết Hàn hiện lên một nụ cười đầy hạnh phúc, cô nhìn Diệp Lăng Phi, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, anh còn nhớ rõ điều em từng nói với anh không, em nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để làm một chuyện mà cả đời này em sẽ không hối hận. Đêm đó chính là như vậy, em đã nghĩ qua rồi, nếu như vì chuyện đó mà chết, thì em cũng sẽ ra đi trong hạnh phúc, bởi vì cuối cùng em cũng không còn hối tiếc điều gì nữa, em được chết tong vòng tay người đàn ông mà em yêu!