Đô Thị Tàng Kiều
Chương 842 : Chu Hân Mính ngầm đồng ý
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Diệp Lăng Phi để Bạch Tình Đình ở lại tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ mau chóng xử lý cho tốt chuyện cổ đông bán lại cổ phần, chuyện này càng giải quyết nhanh càng tốt, còn trong lúc đó, Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Diệp Lăng Phi đang phải đối mặt với một vấn đề khiến hắn cảm thấy cực kì nan giải, đó chính là chuyện Chu Hân Mính mang thai. Chu Hân Mính đã mang thai hơn một tháng sắp được hai tháng rồi, nếu như Diệp Lăng Phi lại rời đi hai tháng nữa, dựa theo thời gian mà suy tính, không chờ đến khi Diệp Lăng Phi trở về, bụng của Chu Hân Mính đã to lên rõ rệt rồi, đến lúc đó dù Chu Hân Mính không nói ra, Chu Hồng Sâm cũng sẽ phát hiện chuyện con gái mình mang thai. Để bị Chu Hồng Sâm phát hiện rồi mới nói với Chu Hồng Sâm về chuyện của Chu Hân Mính, như vậy sẽ có vẻ bị động.
Diệp Lăng Phi chính bởi vì nghĩ không muốn tiếp tục giấu diếm chuyện Chu Hân Mính mang thai nữa, mới nghĩ ra biện pháp từ bị động biến thành chủ động, tìm một cơ hội thích hợp để nói rõ ràng với Chu Hồng Sâm, chỉ là tìm cơ hội như thế nào thì còn phải đến tìm Chu Hân Mính để bàn bạc.
Bây giờ Chu Hân Mính không ở lại đại đội cảnh sát hình sự mà đã đến làm việc ở trụ sở cục công an thành phố Vọng Hải, bây giờ cô đã là phó cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, nhất là hai ngày trước cô chủ trì việc phá án và bắt giam vụ án tập đoàn buôn lậu quốc tế IDE muốn thành lập một con đường tiêu thụ hàng lậu ở thành phố Vọng Hải, càng khiến cho vầng hào quang trên người Chu Hân Mính thêm rực rỡ.
Bởi vì các tình tiết trong vụ án rất phức tạp, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng phái người gia nhập vòng điều tra, có thể nói vụ án này không đơn giản là một vụ án buôn lậu ở thành phố Vọng Hải nữa mà đã trở thành một vụ án mang tính quốc tế, bên Bắc Kinh đã có thông báo, cảnh sát hình sự quốc tế sẽ đến thành phố Vọng Hải vào ngày 20/10, hy vọng thành phố Vọng Hải sẽ làm tốt công tác phối hợp.
Mấy ngày nay Chu Hân Mính luôn bận rộn vụ án này, tiến hành thẩm vấn những người đã bị bắt, đồng thời điều tra những nhân viên có liên quan đến vụ án. Cuộc điều tra vừa diễn ra đã phát hiện trong hệ thống hải quan có người móc nối với tổ chức này, kết quả là thị ủy thành phố Vọng Hải cũng tham gia việc điều tra vụ án này, Chư Hồng Sâm tự mình chủ trì công tác điều tra của ủy ban thanh tra kỷ luật.
Khi Diệp Lăng Phi tới phòng làm việc của Chu Hân Mính thì Chu Hân Mính đang bố trí công tác cho nhân viên phòng làm việc. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đã tới, cô để hai viên cảnh sát đi ra ngoài trước. Diệp Lăng Phi đi đến, thuận tay đóng cửa gian phòng lại. Diệp Lăng Phi nhìn đông một cái, nhìn tây một cái, cười nói:
- Hân Mính, phòng làm việc của em đúng là không tệ đó, anh đã nói nếu mà em thăng chức xong thì cấp bậc của phòng làm việc cũng sẽ đề cao. Chỗ này nhìn qua đã thấy tốt, ánh mặt trời chiếu rọi, so với căn phòng vừa nhỏ vừa tối như cái tổ chuột ngày trước của em đúng là tốt hơn rất nhiều!
- Chỗ làm việc cũng không phải là chỗ ở, yêu cầu cao như vậy thì có tác dụng gì!
Chu Hân Mính đứng lên, nói:
- Anh muốn uống gì, trà hay là cà phê?
- Loại chuyện này để anh đi làm cho, bây giờ em không như trước nữa rồi!
Diệp Lăng Phi vội vàng tới trước máy đun nước, cầm lấy cốc nước trong tay Chu Hân Mính, nói:
- Anh không uống nước đâu, vừa nãy ở chỗ Tình Đình anh đã uống không ít nước rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa rót một cốc nước nóng, bưng tới chỗ bàn làm việc của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cười nói:
- Anh xem anh nói kiểu đấy cứ như là bây giờ em không làm được việc gì ấy, chút việc nhỏ như vậy em làm không có việc gì đâu!
- Hân Mính, mau ngồi xuống!
Diệp Lăng Phi làm như không nghe thấy lời của Chu Hân Mính, hắn đỡ Chu Hân Mính ngồi lên ghế, chờ Chu Hân Mính ngồi xuống xong, Diệp Lăng Phi cũng cúi người xuống, kề miệng sát bụng của Chu Hân Mính, dịu dàng nói:
- Tiểu bảo bối của cha, mau để cha nghe thanh âm của con nào!
- Cái anh này, đừng có làm loạn nữa!
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho dở khóc dở cười, lúc này mới được mấy tháng a, Diệp Lăng Phi đã muốn nghe tiếng của đứa bé rồi. Chu Hân Mính đặt tay phải lên đầu Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh mau đứng lên đi, nếu anh muốn làm bừa thì chờ buổi tối về nhà mới náo loạn có được không. Bây giờ em đang trong giờ làm việc, nếu như để cho người khác nhìn thấy sẽ không được tốt cho lắm!
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, cười nói:
- Được rồi, anh chỉ nghe một chút xem con của anh có bị mẹ nó ức hiếp không!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn công tác Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, cô muốn biết Diệp Lăng Phi đến tìm mình có chuyện gì. Diệp Lăng Phi không hề nóng vội nói ra mục đích tới đây, nói:
- Anh cũng không hỏi thăm xem, em ở đại học Vọng Hải được xưng là bá chủ một phương đó, ngay cả học sinh nam nhìn thấy em cũng phải sợ. Sư phụ, anh không biết đâu, hôm qua có một thằng nhóc mới vào học mà dám chủ động đến gần em, còn mời em đi dạo nữa. Lúc đó em cũng đồng ý, em nói cậu muốn đi dạo với tôi thì không có vấn đề, nhưng trước hết cậu phải cởi hết quần áo ra chạy ba vòng quanh bãi tập, đến lúc đó tôi sẽ đồng ý. Anh đoán được không, cái tên ngốc kia quả thật làm như vậy, lúc đó em cười đến ngất đi, hắn ta mới chạy được nửa vòng đã bị bảo vệ trường em xách đi rồi, bây giờ có khi đang phải kiểm tra trí não ở trong bệnh viện tâm thần. Em thấy đó chỉ là một đứa ngốc, em nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc em tốt ở đâu mà hắn ta lại cứ mê luyến em nhỉ?
Vu Tiêu Tiếu nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Em còn đang buồn bực đây, vì sao lại có người đàn ông không có chút hứng thú gì với em đây!
Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:
- Tiêu Tiếu, cái con bé này, lại đang oán giận cái gì đấy, cái gì mà có người đàn ông không có hứng thú với em hả, là vì em chưa tạo cơ hội cho người đàn ông đấy, chi bằng em cởi sạch quần áo nằm trên giường, xem người đàn ông kia có phản ứng gì không!
- Dừng ở đây đi, sư phụ, em không phải chưa từng làm như thế đâu!
Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh nói.
- Sư phụ, em hoài nghi chỗ đó của anh có vấn đề, em định phiêu lưu mạo hiểm thử một lần!
- Dám nói chỗ đó của anh có vấn đề, cẩn thận anh nổ hoa cúc của em đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sư phụ, đây là anh ăn cắp bản quyền của em đó!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, kêu lên:
- Đây là câu cửa miệng của em, sư phụ anh cũng dám đạo văn của em, đừng để em nhìn thấy sư phụ, cẩn thận em nổ của sư phụ...!
Vu Tiêu Tiếu cuối cùng không thể nói lời đó ra ngoài miệng.
Diệp Lăng Phi không có thời gian để mà với đấu võ mồm Vu Tiêu Tiếu, vài ngày nữa là hắn phải đi rồi, muốn tận dụng thời gian để xử lý xong xuôi mọi việc, vì vậy hắn nói rằng:
- Tiêu Tiếu, bây giờ anh đang ở cổng trường, em ra đây một lát, anh có chuyện muốn tìm em.
- Sư phụ, anh vào đi, anh đi đến phòng 503 lầu phía bắc tầng năm khu nhà dạy học số 2 tìm em. À, đúng rồi, Vũ Văn cũng ở đây đấy, bọn em đang thương lượng mấy việc. Sư phụ, anh tới đúng lúc lắm, anh nghĩ giúp cho bọn em mấy ý kiến!
- Sao nha đầu Tiêu Vũ Văn kia cũng ở đây?
Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Tiêu Tiếu nói Tiêu Vũ Văn đã ở đây, thì hơi ngây người, không rõ ràng lắm tại sao quan hệ của hai cô bé Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn lại trở nên tốt đẹp nhanh như vậy, lúc trước khi hai cô nương này đi du lịch Hải Nam với nhau thì hai người cứ như là nước với lửa, lẽ nào bởi vì trải qua vụ nổ ở Hải Nam kia nên mới khiến quan hệ giữa hai người này biến chuyển như vậy, cái này cũng quá khó tin mà.
Diệp Lăng Phi tuy trong lòng cảm thấy kỳ quặc, nhưng hắn cũng không hỏi chuyện gì xảy ra ngay trong điện thoại, chỉ nói một chữ “được” tỏ vẻ đồng ý, sau đó dập máy. Diệp Lăng Phi xuống xe đi vào trong đại học Vọng Hải, tuy Diệp Lăng Phi trước đây cũng đã tới đại học Vọng Hải, chỉ là hắn lại không biết cái khu nhà dạy học số 2 ở chỗ nào, hỏi vài cô em trong đại học Vọng Hải mới biết đường đến khu nhà dạy học số 2 kia. Trên đường đi đến khu nhà dạy học, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình gặp được mỹ nữ thì ít mà khủng long với ếch nhái thì nhiều, còn với mỹ nhân có cả dung mạo và vóc dáng như Vu Tiêu Tiếu, quả thực ở đại học Vọng Hải có cảm giác cô như hạc giữa bầy gà, điều này cũng khó trách vì sao lại có nam sinh liều lĩnh muốn đuổi theo Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi nghĩ lung tung một hồi đã đi tới trước khu nhà dạy học số 2, đây là tòa nhà hơn mười tầng, quy mô rất lớn, ở hai bên còn có hai toà nhà phụ nữa, toàn bộ khu nhà trông giống như là một chữ "công" đặt nằm ngang, tòa nhà phía bắc theo lời Vu Tiêu Tiếu chắc là tòa nhà phụ kia rồi.
Tới tận bây giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ được học đại học, thậm chí ngay cả cấp 3 cũng chưa được học đã phải rời Trung Quốc sang nước Anh rồi, sau đó liền chuyển tới trường học Tử Vong. Trên con đường hắn đi từ lúc ly khai trường học Tử Vong đến khi sáng lập Lang Nha, cuộc sống của Diệp Lăng Phi thủy chung không có hai chữ “an nhàn”, hắn căn bản là không hưởng thụ cuộc sống gần như là thiên đường của sinh viên đại học, cái này có thể coi là một trong những sự tiếc nuối của Diệp Lăng Phi. Lúc này, Diệp Lăng Phi đang đứng trước khu nhà dạy học của trường đại học, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi có một suy nghĩ, trong tương lai con của hắn nhất định phải hưởng thụ cuộc sống mà hắn chưa được hưởng thụ, hắn muốn dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, tuy bây giờ mình rất có tiền, nhưng lại thiếu mất loại trải nghiệm này, có một số thứ có tiền cũng không thể mua được, nếu như có thể, Diệp Lăng Phi nguyện ý dùng tiền để đổi lấy sự vui vẻ thời thơ ấu.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi đảo qua một nữ sinh ăn mặc rất thời thượng đang đi ra từ khu nhà dạy học, hắn nhẹ nhàng thở dài, đối với những cô bé như vậy, Diệp Lăng Phi không biết làm sao để hình dung, hắn luôn cảm thấy những cô bé khi đi vào xã hội thì kết quả chỉ là trở thành tình nhân cho người ta, từ thời học sinh đã sùng bái đồng tiền, có thể đoán được kết quả khi gia nhập xã hội. Đương nhiên việc này không hề liên quan gì đến Diệp Lăng Phi, chỉ là Diệp Lăng Phi thấy những nữ học sinh này mà cảm thán, cảm thấy nữ sinh thời nay sao ai cũng như vậy, sao không giống như những cô gái trong thời đại của hắn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến Vu Tiêu Tiếu còn đang chờ mình, hắn không nhìn theo nữa, cất bước đi vào khu nhà dạy học.