Đô Thị Tàng Kiều

Chương 875 : Quay về Bắc Kinh

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Bành Nguyên nhìn ra được sự lo lắng Diệp Lăng Phi. Ông ta cười cười, đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:



- Tiểu Diệp, tôi biết yêu cầu này của tôi hơi quá phận, khiến cậu cảm thấy khó khăn. Nhưng mà cậu cũng biết ở vị trí của mình, tôi nhất định phải tranh thủ tất cả những lợi ích mà tôi có thể tranh thủ vì quốc gia. Đương nhiên, quyết định này cũng không phải do tôi làm ra, mà là những lão già kia quyết định, bọn họ biết tôi và cậu có giao tình nên mới để tôi chạy đến đây thương lượng với cậu!



Diệp Lăng Phi có chút khó chịu, hắn thò tay sờ sờ vào điếu thuốc, nhưng cuối cùng lại không lấy thuốc ra. Bành Nguyên nhìn ra sự bực bội trong lòng Diệp Lăng Phi. Ông ta lấy ra một gói thuốc lá từ trên người, ném cho Diệp Lăng Phi, nói:



- Tôi biết cậu thích hút thuốc, tôi cố ý đưa cho cậu một bao thuốc được cung ứng đặc biệt đấy, cậu hút thử xem thế nào. Nếu như cậu thích, sau khi tôi quay về Bắc Kinh sẽ đưa thêm cho cậy mấy bao nữa!



Diệp Lăng Phi cầm lấy bao thuốc, rát ra một điếu châm lừa hút. Lúc này, Diệp Lăng Phi cũng chẳng thưởng thức được cái mùi vị gì, trong lòng luôn nghĩ tới chuyện mà lão già vừa nói tới kia.



Điếu thuốc nhanh chóng bị hút còn một nữa. Diệp Lăng Phi ngón tay kẹp điếu thuốc, thở dài một hơi, nói:



- Lão già, lần này ông thực sự giao cho tôi một bài toán khó rồi đấy, tôi đã giúp ông huấn luyện bộ đội đặc chủng, thậm chí còn giúp ông cả một đống vũ khí nữa, với tôi mà nói thì những chuyện này đều có thể làm được, nhưng mà với chuyện ông vừa nói thì tôi khó mà làm được. Hẳn ông cũng biết, thành viên của Tổ chức vũ khí Lang Nha chúng tôi, nhưng mà không phải tất cả đều là người Trung Quốc, chính xác hơn là chỉ chiếm một bộ phận nhỏ thôi. Hơn nữa, những người này không quan tâm gì đến chính trị, chỉ theo đuổi cách tối đa hóa lợi ích của mình thôi. Nói cách khác là chúng tôi sẽ không vì cái vinh dự quốc gia mà đi buôn lậu súng ống đạn được, cũng không muốn liên quan quá nhiều đến chính trị. Lão già, ông hiểu ý tôi chứ?



- Tiểu Diệp, đương nhiên là tôi hiểu!



Bành Nguyên gật đầu, nói:



- Tôi cũng không ép buộc cậu phải chấp nhận yêu cầu của tôi, nói đúng ra là tôi căn bản không có quyền lực để yêu cầu cậu làm như vậy: Thân phận bây giờ của cậu cũng không phải là quốc tịch Trung Quốc, thậm chí năm xưa cậu còn ôm một sự căm hờn khi đi ra nước ngoài, tôi có thể hình dung ra được tâm tình lúc đó của cậu. Vì thế, tôi không đem cái vinh dự quốc gia gì gì đó ra bàn bạc với cậu về chuyện này, mà thuần túy dựa trên tình bằng hữu giữa hai chúng ta mà thương lượng, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn của tôi, chúng ta là bạn vong niên mà!



- Lão già, tôi hiểu!



Diệp Lăng Phi ném mẩu thuốc đã gần tàn xuống đất, sau đó châm một điếu khác, hắn ta rít một hơi, nói:



- Không phải là ông không biết, tôi đã rời khỏi Tổ chức Lang Nha rồi, tôi không quan tâm đến chuyện của Lang Nha. Sở dĩ lần này tôi có thể đưa người của Lang Nha đến đây hoàn toàn là vì những người này vẫn còn tình cảm với tôi, nhưng tôi cũng không thể để cho bọn họ đi vào con đường cực đoan được. Trong lòng tôi hiểu rất rõ một khi tôi đáp ứng yêu cầu của ông thì điều đó có ý nghĩa gì, lão già, lần này ông thực sự đã ra cho tôi một nan đề!



- Tiểu Diệp, tôi biết rõ yêu cầu này đối với cậu thực sự là rất gian nan, nhưng mà tôi đây cũng không có cách nào!



Bành Nguyên nói.



- Lần này tôi đã dẫn theo một số nhân vật cao cấp trong quân đội, hy vọng có thể giao thiệp với người của cậu, mong muốn có thể trở thành bằng hữu của những thủ hạ của cậu!




Vừa nói Bành Hiểu Lộ vừa liếc mắt bĩu môi với Diệp Lăng Phi, trong lúc Diệp Lăng Phi còn đang không hiểu đây là ý gì thì chợt nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói:



- Ông nội, tên khốn kiếp Diệp Lăng Phi kia ức hiếp cháu!



- Cái gì?



Bành Nguyên nhất thời không nghe rõ, Bành Hiểu Lộ thì giận dữ nói:



- Ông nội, ông biết không, từ sau khi tới đây anh ta liền bắt nạt cháu, lần trước anh ta còn làm cháu bị thương đó!



- Hiểu Lộ này, từ lúc nào cô học được thói xấu thế, tôi làm cô bị thương lúc nào chứ?



Diệp Lăng Phi vừa nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, vội vàng kêu lên.



- Cô nói tôi nghe thử chút?



- Hừ, anh đã từng làm tôi bị thương, ông à, cái tên Diệp Lăng Phi này rất xấu đó!



Bành Hiểu Lộ làm nũng trước mặt Bành Nguyên, nói.



- Ông ơi. Ông nói đi, ông định để anh ta ở lại chỗ này, không để anh ta về nhà à!



Bành Nguyên cười ha hả nói:



- Hiểu Lộ, Tiểu Diệp không phải là người của quân đội. Ông làm gì có quyền mà giữ cậu ấy ở đây chứ. Chuyện của cháu với cậu ấy thì hai người tự đi mà giải quyết, ông không quản đâu!



Bành Nguyên nói đến đây, bỗng nhiên nhớ tới một việc, bảo:



- Xem ông già rồi nên đãng trí quá, thiếu chút nữa thì ông quên mất, Hiểu Lộ, lần này cháu phải theo ông quay về Bắc Kinh đó!