Đô Thị Tàng Kiều

Chương 878 : Lam quang

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này xong, Lão Hổ lập tức vui vẻ, hắn vội vàng hói:



- Satan, ý của anh là anh muốn quay về Lang Nha sao?



- Không phải!



Diệp Lăng Phi cười cười, nói:



- Tôi chỉ nói là nếu có việc gì cần thiết thì tôi sẽ quay về Lang Nha giúp cậu giải quyết nguy cơ đó, tôi cũng không nói là bây giờ sẽ trở về mà. Dù sao thì hiện giờ tôi đã rời bỏ Lang Nha rồi, cuộc sống bây giờ của tôi vất vả lắm mới đạt được, tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Nhưng mà như cậu vừa nói đấy, cả đời này chúng ta là huynh đệ, sao tôi có thể thấy huynh đệ của mình gặp chuyện mà không giúp đỡ chứ!



Lão Hổ nhổ một bãi nước bọt, vừa vặn trúng ngay vào tàn thuốc mà hắn vừa ném xuống. Lão Hổ liếm liếm môi, nói:



- Còn làm tôi mừng hụt một phen, tôi còn tưởng rằng Satan nhà anh sẽ về Lang Nha nữa chứ!



- Có lẽ sau này tôi sẽ qua đó xem thế nào, dù sao thì Lang Nha cũng do tôi đích thân thành lập mà. À đúng rồi, còn cái sòng bạc gì gì đó bên Anh quốc nữa, cái sòng bạc mà chúng ta hay đến chơi ấy!



- Sòng bạc hoàng gia Lars!



Lão Hổ đáp.



- Cái sòng bạc này đã bị niêm phong mất rồi, nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nói chung là cái sòng bạc đó xong đời rồi!



- Thật là đáng tiếc, tôi rất nhớ chế độ phục vụ khách quý ở nơi đó đấy!



Diệp Lăng Phi cười cười, nói rằng:



- Nhưng mà bây giờ trong nhà tôi cũng có chương trình phục vụ khách quý rồi, Lão Hổ, bà xã của tôi có thể nói là tốt hơn gấp trăm lần so với mấy cô bé chuyên phục vụ khách quý đó, nếu như đổi lại là cậu, cậu còn có thể bỏ đi sao?




- Tình hình gì không tốt lắm?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Số binh sĩ này chưa từng trải qua những trường hợp như vậy, bọn họ có vẻ cực kì khẩn trương, nếu như vừa rồi anh có mặt ở sở chỉ huy, nghe được thanh âm của các binh sĩ này thì anh sẽ hiểu được!



Bành Hiểu Lộ nói.



- Tôi cho rằng hiện tại bọn họ không thích hợp để tiến hành loại huấn luyện này. Hẳn là anh hiểu rõ, trong hoàn cảnh như vậy, coi như là một binh sĩ lão luyện thì cũng sẽ vô cùng khẩn trương, ai cũng chưa hề giết người, cho dù nhìn thấy phần tử khủng bố, bọn họ cũng sẽ do dự có nên nổ súng hay không. Anh biết không, hai đội lính vào trước đã có gần một nửa nhân số bị bắt làm tù binh rồi, còn có một số ít lựa chọn rút lui, thật là quá tàn khốc, tôi thực sự không thể tưởng tượng được, trong hoàn cảnh như vậy không biết tôi có phản ứng như bọn họ không đây!



Nhìn phản ứng của Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi vươn một tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ thuận thế tựa người vào thân thể của Diệp Lăng Phi, nói:



- Diệp Lăng Phi, lần này anh đã dạy cho tôi một bài học rồi!



- Hiểu Lộ, tôi biết nói thế nào đây nhỉ, dù cho những binh sĩ này lựa chọn thoái lui, bọn họ vẫn là những binh sĩ tốt. Những biểu hiện của bọn họ trong quá trình huấn luyện cho khiến cho tôi nhìn thấy cũng phải bội phục, những người này đều dùng mồ hôi và máu để luyện ra đó. Chỉ là bọn họ chưa được huấn luyện về mặt tâm lý, cái này có thể nói cũng là một điều đáng tiếc. Có lẽ chờ thêm một thời gian nữa, để cho bọn họ tiếp thu việc huấn luyện như thế này nhiều hơn, có lẽ bọn họ cũng sẽ trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú. Tôi không khinh bỉ những người rút lui, sợ hãi là điều mà mỗi người đều có, chỉ là có một số người sau khi trải qua nỗi sợ hãi, sức chịu đựng về tinh thần sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà lần này là huấn luyện đào thải, nói đúng ra là những binh sĩ này tiếc nuối phải rời đi lúc này thôi, những binh sĩ có thể kiên trì sẽ chính thức trở thành bộ đội đặc chủng. Trong vòng hai mươi ngày nữa, tôi muốn đạp đổ tất cả những gì bọn họ đã từng học, để cho bọn họ một lần nữa được tiếp thu huấn luyện đặc chủng!



- Rất tàn khốc!



Phần tóc bên tai Bành Hiểu Lộ bị gió thổi tung lên trước mặt, che khuất tầm mắt của cô. Bành Hiểu Lộ đưa tay vuốt số tóc rối về sau tai, ngay lúc đó, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhìn thấy cái gáy trắng ngần của Bành Hiểu Lộ lộ ra. Diệp Lăng Phi cố ý ghé môi tới vùng gáy của Bành Hiểu Lộ, nhẹ giọng nói:



- Hiểu Lộ, cô biết có bây giờ cô đối xử với tôi rất tàn khốc không?



Bành Hiểu Lộ kinh ngạc, cô quay mặt lại, vốn muốn hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng không ngờ rằng mình chỉ hơi nghiêng mặt, đôi môi của cô chạm phải gương mặt của Diệp Lăng Phi. Môi của Diệp Lăng Phi vốn đang đặt gần gáy của Bành Hiểu Lộ, còn chưa có chạm tới, nhưng lần này Bành Hiểu Lộ lại khiến cho môi của Diệp Lăng Phi trực tiếp áp lên vùng gáy mê người của Bành Hiểu Lộ. Lần này là Diệp Lăng Phi thuận lý thành chương hôn lên gáy của cô, đầu lưỡi của hắn còn vươn ra liếm gáy Bành Hiểu Lộ.



Bành Hiểu Lộ chỉ cảm thấy gáy mình hơi nhột nhột, có ý muốn đẩy ra nhưng trong lòng lại có chút lưu luyến. Ngay trong khi cô còn đang do dự, tay phải Diệp Lăng Phi dùng lực ôm Bành Hiểu Lộ thật chặt, môi hắn mặc sức hôn lên vùng gáy hấp dẫn của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ trong lòng hơi hoảng loạn, vốn là phải đẩy hắn ra, nhưng không biết làm sao mà cô chẳng có chút khí lực nào, ngược lại cô còn nghiêng đầu sang một bên làm cho cả vùng gáy trắng ngần lộ ra.