Đô Thị Tàng Kiều
Chương 886 : Do cô tạo thành!
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
- Đĩa bay ư?Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ bỗng dưng không để ý đến mình nữa, có chút mù mờ khó hiểu, trong khi hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì thì Angel đã bưng khay đồ ăn đi tới. Angel an vị tại chỗ mà Bành Hiểu Lộ vừa ngồi, ánh mắt cô dõi theo thân ảnh Bành Hiểu Lộ đang đi ra chỗ cửa, sau đó cô nhanh chóng quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy, em thấy hình như là cô ấy không để ý đến anh!
- Cái này thì liên quan gì đến em, tiểu nha đầu, em lo mà ăn cơm của mình đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm cái gì vậy, anh có tức giận thì cũng đừng đổ lên đầu em, cũng không phải là em chọc giận anh mà!
Angel vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi lập tức trợn mắt nhìn cô ta, nói:
- Em ăn nói bậy bạ gì đó!
Angel cười cười, nói:
- Em biết rồi, em không nói nữa là được. Em còn phải ăn cơm nữa chứ, ừm, em đói bụng lắm rồi, cũng không biết là chuyện gì nữa, chắc là do hôm qua vận động nhiều quá chăng?
Diệp Lăng Phi không để ý đến Angel đang ngồi đó lẩm bẩm, hắn vừa ăn cơm vừa thầm suy đoán cô nàng Bành Hiểu Lộ làm sao vậy. Diệp Lăng Phi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau khi trả khay thức ăn về chỗ cũ, Diệp Lăng Phi định đi ra bên ngoài nhà ăn. Vừa mới ra đến cửa, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy Bạch Dương gọi mình:
- Diệp tiên sinh, chờ một chút!
Diệp Lăng Phi dừng lại, Bạch Dương cũng bước đuổi từ phía sau, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa nghĩ qua, chi bằng buổi sáng chúng ta thi kéo co, sau khi kéo co xong thì tổ chức trận đấu đá bóng, anh thấy thế nào?
- Bạch đại đội trưởng, chuyện này thì anh cứ quyết định đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng có chuyện, nói:
- Tôi có chút việc bận, có thể sẽ không tham dự cuộc tranh tài này được, thế này đi, anh cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tổ chức cuộc thi, không cần lo cho tôi đâu!
Bạch Dương gật đầu, hắn không hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì, nói:
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà ăn, hắn đi thẳng đến của ký túc xá Bành Hiểu Lộ, còn chưa tới nơi thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đi ra từ trong ký túc xá, vốn Diệp Lăng Phi định gọi Bành Hiểu Lộ, nhưng suy nghĩ một lát thì không làm như vậy nữa. Hắn cất bước đi theo, thấy Bành Hiểu Lộ đi bộ ra khỏi nơi đóng quân. Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, hắn không nghĩ ra vì sao Bành Hiểu Lộ lại muốn rời khỏi nơi đóng quân. Hôm nay có cuộc thi, Bành Hiểu Lộ sao có thể bỏ đi một mình chứ! Diệp Lăng Phi theo Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi khu vực quân doanh, khi Bành Hiểu Lộ đi đến một sườn núi thấp, Diệp Lăng Phi đã đuổi đến.
- Hiểu Lộ, chờ tôi với!
Diệp Lăng Phi gọi Bành Hiểu Lộ.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi, cô quay người lại, gió thổi khiến tóc cô hơi rối, Bành Hiểu Lộ lấy tay chỉnh trang lại một chút, sau đó nói với ngữ khí rất không vui:
- Anh đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi cũng muốn đi ra ngoài tán chuyện cho khuây khỏa!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, sao cô lại không đội mũ quân đội thế. Ừm, nhưng lúc này trông cô cũng rất ưa nhìn, thực sự là rất đẹp!
- Tôi có xinh đẹp hay không không liên quan gì đến anh cả!
Bành Hiểu Lộ không hề hòa nhã với Diệp Lăng Phi, cô tìm một chỗ bằng phẳng trên sườn núi rồi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng đi đến ngồi cạnh Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ liếc nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Anh cách xa tôi một chút, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không phải là quá thân thiết đâu!
Da mặt Diệp Lăng Phi trước sau như một rất dày, căn bản là không thèm để ý đến lời của Bành Hiểu Lộ nói, hắn làm như không nghe thấy, nói:
- Hiểu Lộ, cô nhìn sang bên kia xem, thật là đẹp!
- Chỗ đó là một ngọn núi trơ trụi mà, có cái gì đẹp đâu!
Bành Hiểu Lộ không hề nể mặt mũi Diệp Lăng Phi chút nào, nói:
- Anh có biết thưởng thức không vậy?
- Bởi vì ngọn núi đó trơ trụi nên nó mới đẹp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô thử nghĩ xem, ngọn núi đó giống cái gì?
Bành Hiểu Lộ nói xong lại muốn hôn tiếp, lúc này Diệp Lăng Phi mới bảo:
- Hiểu Lộ, có có thể nghe tôi nói hai câu được không?
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh muốn nói cái gì với tôi, anh định nói cho tôi biết là anh đã kết hôn rồi sao, nói cho tôi biết chúng ta làm như vậy là sai sao?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:
- Cũng không phải như vậy!
Bành Hiểu Lộ sửng sốt, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Vậy anh muốn nói gì với tôi?
- Tôi... tôi muốn nói tôi bị cô đè tê hết cả rồi, đặc biệt là phía dưới của tôi bị cô ép muốn đứt ra rồi, chúng ta có thể đổi tư thế cơ thể được không?
Diệp Lăng Phi cùng Bành Hiểu Lộ tay nắm tay leo lên đỉnh núi, một trận gió thổi qua, một lọn tóc của Bành Hiểu Lộ bị gió thổi che trước mặt cô, Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt tóc Bành Hiểu Lộ về phía sau tai.
- Hiểu Lộ, chúng ta ngồi ở đây đi, chỗ này ngắm phong cảnh khá tuyệt đấy!
Diệp Lăng Phi tìm một chỗ bằng phẳng, ngồi xuống trước, Bành Hiểu Lộ liếc nhìn đùi của Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi có thể ngồi lên một chiếc salon làm bằng da thật sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ được rằng Bành Hiểu Lộ cũng có khiếu hài hước như vậy, lại còn nói đùa với mình nữa, hắn cười cười, nói:
- Được rồi, nhưng mà khi nào mà tôi tê mỏi thì chúng ta cần phải đổi sang tư thế khác đó!
Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Được thôi!
Nói xong cô liền ngồi xuống. An vị xong xuôi, Bành Hiểu Lộ lại hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh vừa nói cái gì mà đổi tư thế là có ý gì vậy?
- Cả cái này mà cô cũng không biết à, để tôi nói cho cô hiểu!
Diệp Lăng Phi xấu xa thì thầm mấy câu vào tai Bầnh Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ nghe xong đỏ bừng cả mặt, gắt giọng:
- Đàn ông các anh ai cũng háo sắc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu kiểu này!
- Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Hiểu Lộ, cô đã bao giờ nghĩ vì sao cô lại thích cãi lộn với tôi không?
- Tôi cũng không biết, chỉ là tôi luôn thấy mình có cảm giác này!
Bành Hiểu Lộ nhìn về một nơi xa xăm, nói:
- Tôi thừa nhận vừa rồi tôi rất ngốc mới nói ra những lời như vậy, bây giờ nghĩ lại tôi luôn rất hối hận, tôi không nên tùy tiện nói ra những chuyện này. Diệp Lăng Phi. đây là bí mật giữa hai người chúng ta, sau này không cho anh nhắc đến chuyện ngày hôm nay, hai chúng ta đều quên nó đi!
- Ha ha. Hiểu Lộ, để tôi giải thích cho cô nhé, đó là bởi vì cô thích sự xấu xa của tôi!
Diệp Lăng Phi không hể có ý nói đùa mà ra vẻ rất nghiêm túc, nói:
- Cuộc sống của cô trong quân doanh rất đơn điệu và khô khan, bề ngoài thì cô là một cô gái rất kiên cường, nhưng những cô gái giống như cô, nội tâm họ lại càng yếu đuối. Trong lòng cô luôn khát vọng một tình yêu, thế nhưng gia thế của cô đã quyết định rằng người thường không thể đến gần cô. Lại nói về tay Nhiếp Quân kia, vì sao anh ta lại cho rằng cô thích anh ta, thực ra thì cũng không thể trách anh ta, mà cái này là do cô tạo thành!
- Anh nói là do tôi tạo thành sao?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, là do cô gây nên, có thể cô không ý thức được điểm ấy, chỉ là cô cảm thấy Nhiếp Quân càng có cốt cách một người quân nhân hơn người khác, cô kính trọng anh ta, tự nhiên sẽ tiếp xúc với anh ta nhiều hơn. Nhưng mà cô làm như vậy ngược lại khiến cho người khác hiểu lầm cô có ý với Nhiếp Quân, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cô đã đến tuổi yêu đương rồi, vì thế rất nhiều binh sĩ trong đó có cả Nhiếp Quân đều nghĩ rằng cô có ý với Nhiếp Quân!
-o0o-