Đô Thị Tàng Kiều

Chương 889 : Cha tìm nó có việc gấp

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Diệp Lăng Phi cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, thành phố Vọng Hải vừa mới gặp một trận tuyết lớn, mặt đường tương đối trơn trượt, sở dĩ Bạch Tình Đình muốn sắp xếp cho ba người bà con ở lại chỗ này chủ yếu là vì không muốn lái xe đi ra ngoài thuê khách sạn. Với thời tiết kiểu như thế này, hay nhất là nên ở nhà hạn chế ra ngoài.



Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi vào bên trong biệt thự. Vừa mới đi vài bước. Trương Vân đã đứng ở cửa nghênh tiếp Diệp Lăng Phi, sắc mặt Trương Vân hồng nhuận hơn rất nhiều so với trước khi Diệp Lăng Phi đi, thân hình cô cũng có vẻ đầy đặn hơn, vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này sinh hoạt rất thoải mái, vì ăn ngon, ngủ tốt, tự nhiên sẽ có béo ra một ít. Trương Vân tuy là người giúp việc trong nhà Diệp Lăng Phi, nhưng dù là Diệp Lăng Phi hay Bạch Tình Đình cũng không coi Trương Vân như là người giúp việc, tìm được những chủ nhân tốt như vậy, Trương Vân tự nhiên là sẽ trông phúc hậu hơn rồi.



Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi đi tới, cô vội vàng nói:



- Diệp tiên sinh, ngài đã về!



Vừa nói, cô vừa xách hành lý giúp cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười với Trương Vân:



- Trương Vân, cô không cần khách khí với tôi như vậy, cô cứ đi lo việc của mình đi, để tôi tự mình mang chúng lên gác cũng được!



Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ra cầm trong tay, ánh mắt đảo qua phòng khách, thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một ông già khoảng chừng đã trên 70 tuổi, tóc đã hoa râm, tay ông ta cầm một cây quải trượng, nhìn khí thế của ông già hẳn là một ông lão rất có bối phận, được người khác tôn kính quen rồi, đôi khi không tự chủ lộ ra một chút ngạo khí. Ngồi bên trái lão già là một thiếu phụ trên dưới 30 tuổi, người thiếu phụ này làm tóc quăn, trên mặt đánh phấn trang điểm rất dày, môi cũng tô hồng đậm, kẻ mắt. Thân hình của thiếu phụ cực kì đầy đặn quyến rũ, bộ ngực cao vút nhô lên không hề thua kém Trần Ngọc Đình.



Người thiếu phụ diễm lệ này sở hữu một đôi mắt biết cười khiến người ta hồn xiêu phách lạc, tuy người thiếu phụ chỉ hơi đánh mắt với Diệp Lăng Phi nhưng cũng khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy sau lưng nổi da gà, tựa hồ ả thiếu phụ này đang cố ý dùng ánh mắt câu hồn để quyến rũ Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi cũng không thích cái loại ánh mắt mê hồn này, hắn có chút phản cảm với nó. Nếu như nhắc tới cái ánh mắt hớp hồn, thiếu phụ này còn kém xa so với Angel. Angel biết rõ Diệp Lăng Phi rất phản cảm với loại ánh mắt này nên trước mặt Diệp Lăng Phi mới không dám nhìn hắn bằng cái loại ánh mắt đó.



Bên trái thiếu phụ là một đứa bé trai khoảng chừng 5, 6 tuổi, đứa bé trai trời sinh có một đôi mắt gian tà, lúc nhìn mọi người con ngươi cứ đảo lia lịa. Không phải đứa bé nào cũng đáng yêu, có một số đứa trẻ người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy đứa trẻ đó rất đáng ghét. Muốn nói chỗ nào khiến người ta chán ghét thì không thê nói rõ được, chỉ là cảm thấy đứa bé đáng ghét mà thôi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn đã không thích đứa bé trai này, thậm chí còn cảm thấy nó hơi đáng ghét.



Người thiếu phụ kia nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thân mật đi vào, lập tức đoán đó là chồng của Bạch Tình Đình, cô ta vội vàng đứng lên khỏi ghế salon, vừa định nói gì đó, chợt nghe Bạch Tình Đình nói:



- Thím, thím cứ ngồi đi, không cần đứng lên!



Người thiếu phụ liền ngồi xuống, Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi:



- Ông xã, đây là mấy người bà con mà em thường nói đó!



- À, ra vậy!



Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với ba người đang ngồi trong phòng khách.




- Cha à, bọn họ tới ngày nào không tới lại đúng vào ngày hôm nay. Chiều nay vốn là con phải đi đón chồng con, tối hôm qua bọn con đã bàn bạc cả rồi, kết quả là vì bọn họ tới mà con không đi đón ông xã được. Cha à, không phải cha không biết con và chồng con đã hơn hai tháng không được gặp nhau rồi, con muốn ở cùng chồng con một lát, cứ để ông Bạch nhà mình ở lại chỗ này đi. Dù sao thì nhà con cũng rộng rãi, so với khách sạn còn tốt hơn nhiều. Ngày mai cha về thì tới thẳng nhà con là được, như vậy rất thuận tiện mà!



- Tình Đình, con vừa nói cái gì, con nói lại lần nữa xem nào!



Bạch Cảnh Sùng bỗng nhiên thốt lên.



Bạch Tình Đình hơi sửng sốt, đáp:



- Con nói ngày mai cha quay về thì tới thẳng nhà của con, như vậy rất tiện!



- Không phải là câu này!



Bạch Cảnh Sùng có vẻ mùng rỡ, ngữ khí hơi kích động, nói:



- Con vừa nói hôm nay phải đi đón Tiểu Diệp, có phải là hôm nay Tiểu Diệp sẽ trở về không?



Bạch Tình Đình thấy hơi kỳ lạ, không biết vì sao khi cha mình nghe chuyện này lại hưng phấn như vậy. Cô "vâng" một tiếng, nói rằng:



- Anh ấy đã về rồi, còn đang ngồi ngay bên cạnh con này!



- Thật là tốt quá!



Bạch Cảnh Sùng không kiềm chế được sự hung phấn trong giọng nói, vội vàng bảo:



- Tình Đình, con mau đưa điện thoại cho Tiểu Diệp đi, cha tìm nó có việc gấp!



-o0o-