Đô Thị Tàng Kiều

Chương 891 : Lão Tam gặp chuyện không may

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc áo khoác màu đen xuất hiện ở đại sảnh chờ khách, Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cũng tới, cô vội vàng cất tiếng gọi Trương Lộ Tuyết nói:



- Lộ Tuyết, bên này!



Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thì cô hơi do dự một chút, sau đó cất bước đi tới chỗ hai người.



- Lộ Tuyết, hôm nay cậu ăn mặc thật xinh đẹp, mình nhìn qua thiếu chút nữa còn không nhận ra cậu nữa đó!



Bạch Tình Đình cười nói với Trương Lộ Tuyết.



Từ trong giọng nói của Bạch Tình Đình có thẻ nhận ra quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết rất tốt, trước đây nếu như Bạch Tình Đình nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không trợn mắt khinh khỉnh nhìn đối phương đã là tốt lắm rồi, sao có thể chủ động chào hỏi Trương Lộ Tuyết thế này chứ.



Diệp Lăng Phi cũng không biết trong khoảng thời gian hơn hai tháng hắn rời khỏi đây, rốt cuộc Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết thông qua phương thức gì để khiến cho quan hệ giữa hai người trở nên tốt, nhưng từ việc Trương Lộ Tuyết mỉm cười đáp lại với Bạch Tình Đình thì cũng có thể đoán được ít nhất hai người đã trở thành bạn bè rồi.



- Mình tới đón cha mình!



Trương Lộ Tuyết không để ý đến Diệp Lăng Phi đang đứng bên cạnh Bạch Tình Đình, cô nở nụ cười, nói với Bạch Tình Đình:



- Cha mẹ mình cũng ngồi chuyến bay này để trở về đây, vốn hai người nói là ngày mai trở về, không biết vì sao lại trở về sớm thế này. Mình vừa mới nhận được điện thoại liền vội vội vàng vàng chạy tới đây, trên đường đến sân bay thì bị tắc đường, bị chậm tới hơn một tiếng đồng hồ!



- Lúc bọn mình tới đây cũng gặp cảnh kẹt xe, kết quả là mất gần ba tiếng đồng hồ mới đến được đây!



Bạch Tình Đình nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới việc Trương Lộ Tuyết còn chưa biết hôm nay Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó quay sang Trương Lộ Tuyết, bổ sung một câu khá vô nghĩa:



- Lộ Tuyết, mình còn quên nói cho cậu biết, hôm nay anh ấy mới trở về đấy!



- Anh ta có trở về hay không thì liên quan gì đến mình, dù sao thì mình cũng coi anh ta là người vô hình rồi!



Trương Lộ Tuyết quay sang Diệp Lăng Phi, bĩu môi:



- Bây giờ em đã có bạn trai rồi, anh ấy đối xử với em rất tốt, em cảm thấy rất hạnh phúc!



- Lộ Tuyết, cậu có bạn trai rồi à, sao mà mình không biết nhỉ, cậu tìm bạn trai lúc nào vậy?



Bạch Tình Đình cảm thấy rất bất ngờ, cô kinh ngạc hỏi. Trương Lộ Tuyết có vẻ hơi chần chừ, rồi lập tức đáp:



- Đó là chuyện của mấy ngày hôm trước!



- À, như vậy hả, nếu có thời gian đến gặp mặt xem sao!



Bạch Tình Đình nói.



- Mình không phải anh chàng đẹp trai!



- Anh dế mèn (tất suất ca), gọi tắt là anh đẹp trai (suất ca)!



Diệp Lăng Phi thình lình nói chen vào.
Diệp Lăng Phi đồng ý.



Trương Lộ Tuyết bởi vì lúc trước ở trước mặt mặt nhiều người như vậy giẫm lên chân Diệp Lăng Phi, cô có chút xấu hổ, kéo tay mẹ mình, không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi chào hỏi với Trương Khiếu Thiên xong mới đến trước mặt Bạch Cảnh Sùng, trên mặt mang theo nụ cười, nói:



- Nhạc phụ đại nhân, con thấy nét mặt của cha và vú Ngô hai người đều rạng rỡ lắm đó, ít nhất cũng trẻ ra mười tuổi!



Vú Ngô bị Diệp Lăng Phi nói như vậy có chút ngại ngùng, trong ánh mắt Bạch Cảnh Sùng thì lóe lên sự vui mừng. Sự vui sướng cũng không phải bởi vì đã lâu không gặp Diệp Lăng Phi, sự vui sướng này là sự vui sướng vì có hy vọng, giống như một người qua đường đi một mình trong đêm đen kịt thì thấy phía trước có một ngọn đèn. Bạch Cảnh Sùng nắm tay Diệp Lăng Phi, có vẻ thân thiết lạ thường, nói:



- Tiểu Diệp, cha thật không ngờ hôm nay con có thể trở về, thật là tốt quá! Lúc cha ở Bắc Kinh còn đắn đo xem có nên tìm lão thủ trưởng để lão thủ trưởng kêu con trở về không nữa!



Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, cười nói:



- Nhạc phụ đại nhân à, sao con cảm thấy áp lực thật lớn a, cha có thể giảm bớt chút áp lực cho con được không? Nhạc phụ đại nhân, cha nói như vậy rất dễ khiến con tối nay mất ngủ đó!



Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói:



- Tiểu Diệp, chuyện này con nhất định phải hỗ trợ, nếu không sẽ dẫn đến tai họa chết người đấy!



Nghe Bạch Cảnh Sùng nói xong câu đó, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều sửng sốt, Bạch Tình Đình vội vàng hỏi:



- Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?



Bạch Tình Đình trong lòng sốt ruột, tưởng là chỗ cha mình xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi thì không cho là như vậy, Diệp Lăng Phi đã sớm phán đoán rất có thể là chuyện này liên quan đến ba người bà con mới tới hôm nay, chỉ là Bạch Cảnh Sùng chưa nói gì, Diệp Lăng Phi cũng không nóng lòng muốn biết. Bạch Cảnh Sùng không nói ra ở đây, Diệp Lăng Phi tiếp nhận hành lý của Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô từ tay Bạch Tình Đình, bốn người rời khỏi sân bay. Lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lên xe, Bạch Tình Đình nói với Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô ngồi ở hàng ghế sau:



- Chi bằng chúng ta cứ ăn cơm ở đây trước!



- Cha ăn không vô!



Bạch Cảnh Sùng nói.



- Cha muốn mau chóng gặp ông Bạch của con, chuyện này không chậm trễ được, nếu như còn tiếp tục chậm trễ nữa, sợ rằng lão Tam sẽ không còn toàn mạng nữa rồi!



- Cha à, lão Tam này là ai vậy?



Bạch Tình Đình hỏi.



Bạch Tình Đình chỉ về quê cũ có một lần, tất nhiên là không biết những người họ hàng ở quê cũ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cha mình nhắc tới người tên là lão Tam này.



- Lão Tam là con trai thứ ba của ông Bạch, chuyện này kể ra thì dài lắm!



Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:



- Ông Bạch là bậc bề trên mà Bạch gia chúng ta phải tôn kính nhất, khi xưa người ta có ân với nhà chúng ta. Mấy năm nay tuy cha có giúp đỡ họ một chút nhưng luôn cảm thấy vẫn chưa báo đáp được đại ân năm của họ đối với nhà chúng ta. Lần này lão Tam xảy ra chuyện, vô luận thế nào cha cũng phải giúp ông ấy!



-o0o-