Đô Thị Tàng Kiều
Chương 914 : Tôi chỉ có thể làm được thế này thôi
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Đối với Diệp Lăng Phi, hắn luôn cho rằng cô cảnh sát Hồng Kông đó nhất định là đã nhìn thấy vật gì đó không nên nhìn nên mới bị giết người diệt khẩu như vậy. Những sự việc như vậy hắn đã từng chứng kiến nhiều nên cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Trong thời gian Dã Lang chưa về tới nơi, Diệp Lăng Phi tránh ánh mắt hoang dã của Angel, trốn vào phòng riêng gọi điện thoại cho Vu Đình Đình. Vừa nãy trước mặt Angel, Diệp Lăng Phi không tiện nói chuyện với Vu Đình Đình, mãi tới bây giờ hắn mới có thể gọi điện cho Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình cứ đợi điện thoại của Diệp Lăng Phi mãi, tâm trạng không yên, không rõ là Diệp Lăng Phi có phải đang giận hay không. Mãi tới khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Diệp Lăng Phi, tâm trạng lo lắng đó của Vu Đình Đình mới khá lên một chút.
- Diệp đại ca, khi nào anh mới về?
Vu Đình Đình mặc bộ nội y màu trắng, trốn vào trong nhà vệ sinh, nói chuyện trộm với Diệp Lăng Phi. Qua thời gian kí túc xá tắt đèn mà nhận điện thoại, Vu Đình Đình sợ ảnh hưởng tới các bạn cùng phòng nghỉ ngơi. Mặc dù sau khi tắt đèn, các bạn trong phòng cũng chưa ngủ ngay mà vẫn nằm trên giường, bàn luận những chuyện linh tinh, thậm chí còn thảo luận rôm rả xem ai là anh chàng đẹp trai nhất. Nhưng Vu Đình Đình không muốn bạn cùng phòng nghe thấy Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện yêu đương ngọt ngào. Vu Đình Đình là một cô gái rất hay xấu hổ, bị người ta nhìn vài cái thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Không ai có thể nghĩ rằng người con gái như Vu Đình Đình lại có biết bao lần kinh nghiệm lên giường.
- Phải vài ngày nữa, thời gian cụ thể anh cũng không chắc!
Bản thân Diệp Lăng Phi cũng không chắc tới khi nào hắn mới giải quyết xong chuyện ở đây, căn cứ theo tình hình này phải trước tết Nguyên Đán mới về được. Không gặp Vu Đình Đình trong hơn hai tháng, Diệp Lăng Phi nhớ Vu Đình Đình da diết.
- Đình Đình, đợi anh về rồi nói tiếp, Ừm....nói nhiều hơn một chút đấy là anh rất nhớ em!
Vu Đình Đình chính là muốn nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc, cô đứng trước cửa nhà vệ sinh, lắc lắc nhẹ cái mông của mình, nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em cũng rất nhớ anh....Chụt!
Vu Đình Đình hôn vào chiếc máy điện thoại, sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy thì cười nói:
- Đình Đình đợi anh về, anh sẽ ôm em ngủ một ngày một đêm!
Khuôn mặt của Vu Đình Đình đỏ bừng lên. Cô nói nhỏ:
- Diệp đại ca! em đợi anh!
- Lần này tôi và cảnh sát Tôn cùng được phái tới theo dõi Chu Hùng, chúng tôi cũng vừa mới tới đây hôm qua, chúng tôi mới theo dõi Chu Hùng tới sòng bạc đó, Chu Hùng gặp ai chúng tôi hoàn toàn không rõ!
- Ồ! Thì ra là như vậy!
Bây giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu tại sao lúc đó người nữ cảnh sát lại theo dõi mình, vì khi đó hắn có nói chuyện vài câu với Mễ Tuyết, vì vậy cô cảnh sát này mới cho rằng giữa hắn và Chu Hùng có quan hệ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới Kim Quảng, nếu như nói là Chu Hùng đại diện cho tập đoàn buôn lậu quốc tế đó tới bàn chuyện làm ăn, thì đối tác làm ăn nhất định là Kim Quảng. Kim Quảng vốn là người Đài Loan, sau ở Đài Loan phạm tội, mới chạy tới Ma Cao. Bây giờ đứng vững ở Ma Cao. Trước đây sau lưng Kim Quảng là xã hội đen, có quan hệ mật thiết với bên cảnh sát. Có thể Kim Quảng thông qua các mối quan hệ mà mua chuộc được người cảnh sát nam đó. Lần này Chu Hùng bị cảnh sát theo dõi, Kim Quảng không muốn bị lộ tung tích, như vậy nhất định phải giết chết nữ cảnh sát đó. Còn về tên cảnh sát nam đó, chỉ cần về Hồng Kông mượn cái cớ gì đó, nói là nữ đồng sự của mình ở Ma Cao đã bị ám hại. Dù sao cũng không tìm được thi thể. Nếu mà như vậy, kể cả cảnh sát Hồng Kông muốn điều tra cũng không thể điều tra ra là do tên cảnh sát đó đã đồng mưu với tổ chức xã hội đen ở Ma Cao giết chết nữ cảnh sát.
Vừa nghĩ tới điểm này, Diệp Lăng Phi liền nghĩ ngay tới điểm khác, đó chính là Kim Quảng vẫn ở Ma Cao, hơn nữa tối nay vẫn còn ở bên trong sòng bạc.
- Có phải Kim Quảng đã biết thân phận của mình rồi không?
Diệp Lăng Phi trầm ngâm suy nghĩ, lập tức nói với Lương Ngọc:
- Cảnh sát Lương, tôi nghĩ tình hình trước mắt đối với cô mà nói rất nguy hiểm, nếu bọn họ biết cô vẫn chưa bị giết, nhất định sẽ nghĩ cách diệt khẩu cô. Tôi nghĩ cô lên mau chóng rời khỏi Ma Cao, trở về Hồng Kông!
- Nhưng bây giờ không có chuyến tàu nào về Hồng Kông!
Lương Ngọc cũng đã nhận ra, mình cứ ở lại đây thì vô cùng nguy hiểm, cô cũng muốn mau chóng về Hồng Kông.
- Chuyện này dễ thôi! cảnh sát Lương, tối nay cô cứ ở đây, Angel, em chăm sóc cho cảnh sát Lương. Sáng sớm ngày mai, tôi bảo Dã Lang đưa cô về Hồng Kông!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô mau rời khỏi đây! Còn về những việc khác, là chuyện của cô, những việc tôi làm giúp cô cũng chỉ có vậy mà thôi!