Đô Thị Tàng Kiều

Chương 916 : Tự mình hưởng thụ cuộc sống

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Trần Tam nhắc tới chuyện tối hôm qua thì giận tới nỗi răng đánh vào nhau cầm cập, hắn hằn học nói:



- Hai tên khốn đó dám dùng súng, những bang hội của chúng tôi ở Ma Cao không bao giờ dùng súng để báo thù cả, trừ khi thâm thù sâu đậm, trong vòng hai năm nay tôi cũng chưa từng gặp trường hợp nào dùng súng giết bừa như vậy!



- Súng máy sao?



Dã Thú nói xong, nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang lấy thuốc ở trong túi ra hút, Dã Thú quay ra Diệp Lăng Phi, hỏi:



- Anh có nhận ra đó là loại súng gì không?



Dã Thú là chuyên gia mua bán vũ khí ở bên quân sự đào tạo, chỉ cần nói rõ xem là súng máy số hiệu nào, hắn có thể đoán ra được ai có khả năng mua loại súng này. mặc dù từ bề ngoài nhìn vào việc kinh doanh của hỏa quân thì thấy rằng ai cũng có thể mua được vũ khí, chỉ cần có tiền thì có thể mua được bất cứ loại vũ khí nào. Thật ra, chỉ có những người trong ngành mới biết rõ từng số hiệu của mỗi loại vũ khí, những người bán cũng không giống nhau, kể cả đã bán qua mấy tay thì cũng có thể từ nơi bắt đầu bán tìm ra manh mối.



Trần Tam lắc đầu nói:



- Lúc đó thật là không kịp nhìn xem đó là loại súng nào. Nửa đêm nửa hôm, có hai tên nước ngoài cần súng máy bước vào bắn lung tung, có thể sống sót mà chạy ra ngoài đã là may mắn lắm rồi, làm gì có thời gian mà nhìn xem số hiệu của nó là bao nhiêu, nhưng tôi có thể khẳng định, tuyệt đối không phải AK-47, loại súng đó tôi biết!



Diệp Lăng Phi lấy ra 3 điếu thuốc, một điếu đưa cho Trần Tam, một điếu cho Dã Thú, còn điếu kia hắn đưa lên miệng. Sau khi châm lửa, Diệp Lăng Phi thở ra một hơi. Dã Thú hít một hơi dài, rồi nói với Trần Tam:



- Tôi bó tay ông, tại sao bên ông lại làm ra loại vũ khí đó, không phải ông nói, ở chợ đen không có loại vũ khí đó hay sao. Tôi có thể đảm bảo Lang Nha không bao giờ bán loại vũ khí đó!



- Tôi cũng không biết!



Trần Tam cũng nản nói:



- Làm sao mà tôi biết đắc tội với ai, chỉ biết nửa đêm canh ba, hai tên ngoại quốc đó đột nhập vào giết người!



- Vậy Hoắc Chấn thì sao?



Diệp Lăng Phi hỏi.



- Chết rồi!



Trần Tam nói:



- Người của tôi cũng chết vài người, may mà tôi chạy nhanh. Tôi cứ ở nhà trốn mãi có dám ra ngoài đâu. Tôi lo các người tìm tôi, mới nhờ vợ tôi gọi điện cho Dã Thú, đưa hai người tới đây!



- Trần Tam, tôi nghĩ thời gian này anh đừng ra ngoài, cứ tránh mặt ở đây!



Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Lang, cậu cũng thật là, rốt cuộc là chuyện gì, tại sao với cả chúng tôi cũng không nói được chứ?



- Chuyện riêng! Không biết nói thế nào!



Dã Lang vẫn không thay đổi sắc mặt, mặc dù hắn không nói gì nhưng Diệp Lăng Phi biết trong lòng hắn nhất định có chuyện riêng phiền não.



- Cứ nói đi! Dù sao chiều nay chúng ta cũng khối thời gian, cậu cứ nói từ từ thôi!



Diệp Lăng Phi nằm trên giường massage, trên người đắp một chiếc khăn bông. Cô gái massage cho Diệp Lăng Phi tầm hơn 20 tuổi có thủ pháp rất điêu luyện. Trên cơ thể người có 52 huyệt đơn, 309 huyệt đôi, 48 kỳ huyệt, tổng cộng 409 huyệt. Trong đó có 108 yếu huyệt, 108 huyệt này, có 72 huyệt áp dụng được thủ pháp massage. Ngoài ra còn có 36 tử huyệt.



Massage chính là phương pháp đả thông các huyệt này để đạt được hiệu quả thư giãn. Những người chuyên nghiệp đều đã thuộc lòng các huyệt này, không cần xem sách cũng biết massage ở đâu. Diệp Lăng Phi cảm thấy cô gái của mình tay nghề rất tốt. Diệp Lăng Phi hỏi:



- Dã Lang, cậu mau nói ra, cậu mà cứ không nói, anh sẽ ngủ mất!



- Cái gì?



Dã Thú nghe thấy liền há hốc mồm:



- Con mẹ nó, cô ta muốn chia tay cậu sao, Dã Lang, loại con gái ấy mặc kệ mẹ nó, chỉ có chúng ta đá chúng nó, sao chúng nó đá ta được!



- Dã Thú, đừng nói bậy. Để im để nghe Dã Lang nói!



Diệp Lăng Phi nói, Dã Thú nói nhỏ:



- Em chẳng phải vì bất bình cho Dã Lang sao? Con đàn bà đó có gì tốt, làm cô giáo, lại có con mụ chị đáng ghét. Phiền phiền chết đi được, thế mà lại còn đòi chia tay Dã Lang, em thấy nhất định có 8 phần là đầu cô ta bị ngấm nước!



Dã Lang nghe thấy Dã Thú nói như vậy, trên gương mặt rất ít cười của hắn bỗng xuất hiện nụ cười. Dã Lang cười rồi lắc đầu nói:



- Dã Thú, chuyện này không thể nói như vậy được. Thật ra tôi và cô ấy không thể cùng một con đường. Tôi thật ra muốn tìm một người vợ hiền để sống cuộc sống bình dị, nhưng khi thật sự sống cùng nhau, tôi mới phát hiện ra loại con gái hiền lành ấy không hợp với tôi. Giữa chúng tôi có không ít mâu thuẫn.Có một số chuyện không thể dùng tiền đi mua được, ví dụ như chuyện tình cảm. Mặc dù hoàn cảnh của tôi và cô ấy không giống nhau, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thấy mình lạnh nhạt với chuyện này, nhưng cô ấy thì không như vậy. Cách nghĩ của cô ấy khác với tôi, thêm vào bà chị cô ấy ở giữa phá đám. Tình cảm của chúng tôi đã tới mức xấu nhất. Trước khi tới Ma Cao, chúng tôi đã ngồi xuống nói chuyện với nhau. Lúc đó, tôi hi vọng cô ấy có thể suy nghĩ kĩ lại, đối với tôi chỉ cần có một người phụ nữ bầu bạn là được rồi, còn những chuyện khác tôi không quan tâm. Cô ấy nghĩ rất lâu, có lẽ đây là điểm mà tôi không thể hiểu được ở phụ nữ. Sáng nay cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, tôi nói cô ấy không cần phải chuyển khỏi nhà, căn nhà đó để lại cho cô ấy, coi như sự bồi thường của tôi dành cho cô ấy!



Dã Lang nói xong, chưa đợi Diệp Lăng Phi nói gì, Dã Thú liền cướp lời nói:



- Làm rất hay, Dã Lang, như vậy mới là đàn ông chứ. Không sao, đàn bà đầy ra ấy. Đợi khi về Vọng Hải tôi giới thiệu cho một đống, đảm bảo cậu vừa lòng!



Dã Lang lắc đầu, cười nói:



- Tôi quen sống một mình, một mình ngồi trong phòng tối, một mình hưởng thụ cuộc sống. Từ trước tôi đã thích cuộc sống như vậy. Bây giờ tôi càng có nhiều thời gia hơn để tiếp tục sống như vậy!