Đô Thị Tàng Kiều

Chương 929 : Rốt cuộc Satan là ai (1+2)

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Đợi lúc Diệp Lăng Phi đến nhà hàng của khách sạn Grand Lisboa, bọn người Lương Ngọc đã ngồi yên chỗ hết rồi, chỉ còn đợi Diệp Lăng Phi đến. Diệp Lăng Phi xin lỗi nói:



- Thật ngại quá, lúc nãy tôi nói chuyện điện thoại hơi lâu!



Diệp Lăng Phi ngồi xuống liền nói:



- Hôm nay không tôi mời, mọi người cứ ra sức gọi món, tôi biết mức sống ở Hồng Kông cao, riêng mua nhà một mét vuông cũng đã mấy trăm nghìn rồi, tiền lương của cảnh sát đương nhiên cũng sẽ không ít rồi!



Lương Ngọc cười nói:



- Lương của cảnh sát chúng tôi rất thấp!



Diệp Lăng Phi vừa nghe nói:



- Sĩ quan Lương, các cô tiền lương được bao nhiêu thì tôi không rõ, có điều nhà ở Hồng Kông thì một mét vuông đã mấy chục nghìn tệ là không giả đâu, dựa vào giá nhà ở có thể suy ra lương của cô không thấp!



- Diệp tiên sinh, sao tôi lại nghe nói nhà ở đại lục cũng cao, giống như nhà ở Thâm Quyến chẳng phải trung bình cũng trên nghìn tệ sao, hơn nữa còn nghe nói có biệt thự bình thường nhưng bán ra với giá trên chục triệu, dựa vào cái này mà suy ra thì chẳng phải mức sống của đại lục cũng giống như Hồng Kông đó sao?



- Cái này nói không chắc được!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Tôi chỉ nói giá nhà cửa cao vốn không nói lên rằng mức sống cũng cao, thậm chí có một số người…!



Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, mấy thứ này không phải là những thứ mà hắn nên can thiệp vào.



Tuy ngoài miệng Diệp Lăng Phi nói là ra sức gọi món, nhưng trên thực tế lại không có làm vậy. Sau khi ăn xong Diệp Lăng Phi bảo Dã Lang đưa Lương Ngọc trở về, còn hắn và Dã Thú cũng đã về phòng của Dã Lang.



Đống vũ khí lấy được đó đều đặt hết ở phòng của Dã Lang, Diệp Lăng Phi chọn một khẩu súng trong số đó nhét vào người. Cách bố trí của phòng Dã Lang gần như y hệt phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra rót một ly, ngồi lên ghế sô fa nói với Dã Thú đang hí hoáy đống vũ khí đó ra:



- Dã Thú, lúc nãy Kim Quảng gọi điện cho anh!



- Kim Quảng?



Dã Thú tay đang cầm khẩu súng, sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc lúc nãy Kim Quảng gọi điện đến hắn tiện tay ném khẩu súng vào cái túi ba lô màu đen đó bước lại nói:



- Lão đại, sao tên khốn đó lại gọi điện đến nhanh vậy, chẳng phải tối qua hắn nói là không ở Ma Cao đó sao?



- Chẳng biết tên khốn Kim Quảng này định giở trò gì với mình đây!



Diệp Lăng Phi cầm ly rượu đặt lên miệng nhưng không vội uống mà là ngửi mùi vị của rượu. Dã Thú từ trên người mò ra gói thuốc, hắn với Diệp Lăng Phi mỗi người một điếu nói:



- Lão đại, có phải anh đã có cách rồi không?



- Có thì có, nhưng vẫn chưa chắc chắn!



Diệp Lăng Phi cười nói.



- Dã Thú, anh còn đang điều tra một chuyện!



- Điều tra một chuyện?



Dã Thú ngạc nhiên.



Diệp Lăng Phi gật đầu, đột nhiên đặt ly rượu xuống, từ trên người rút chiếc điện thoại ra. Điện thoại đang để chế độ rung, gọi đến vốn không nghe thấy tiếng chuông. Diệp Lăng Phi bắt máy cười nói:



- Hiểu Lộ, tra được nhanh vậy sao?



- Tra cái gì chứ, lúc nãy em có tìm đến Viên gia gia!
Diệp Lăng Phi nghe xong hết cách lắc đầu. Hắn dặn dò Dã Thú:



- Dã Thú, cậu mau đi làm thủ tục đi!



- Vâng!



Dã Thú đáp.



Dã Thú rất nhanh đã làm xong thủ tục của phòng đó, vừa khớp tới giờ trưa, khách ở phòng đối diện vừa trả phòng, Dã Thú không tốn nhiều thời gian để giải quyết căn phòng đó.



Angel tức hồng hộc xách hành lý cố ý đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi, cô không thèm nhìn Diệp Lăng Phi, hiện rõ rất giận dữ. Đợi sau khi Angel và Mễ Tuyết dọn đi rồi, Dã Thú mới nói với Diệp Lăng Phi:



- Lão đại, anh làm vậy chẳng phải cho hai tiểu nha đầu không gian càng lớn đó sao, ai biết nha đầu đó với Mễ Tuyết sẽ làm ra chuyện gì, hai người phụ nữ này ở cùng nhau gây loạn, việc này vốn dĩ rất thú vị!



Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong miệng, khẽ thở dài nói:



- Anh đây cũng hết cách rồi, tiểu nha đầu Angel này ở chỗ này của anh, anh luôn cảm thấy không an toàn, cậu nghĩ xem, anh cũng phải ngủ chứ, ai biết được nửa đêm tiểu nha đầu sẽ từ trong phòng chạy ra dọa anh, anh đã nghĩ rồi, hay là để bọn họ ở đối diện với cậu tương đối an toàn!



- Lão đại, anh nói quá đúng rồi!



Dã Thú phụ họa theo.



- Em cũng cảm thấy nha đầu Angel này quá ngang bướng, việc gì cũng có thể làm được, em không muốn nha đầu này trở thành đại tẩu của em đâu, vậy sau này chẳng phải không ngóc đầu lên được sao!



- Dẹp, cậu lại nói bậy gì thế!



Diệp Lăng Phi nói.



- Đi xem bên Angel có gì cần giúp đỡ không, đợi cô ấy bận xong thì chúng ta đi xuống nhà ăn ăn cơm, hay ngày nay đừng có rời khỏi khách sạn Grand Lisboa, cứ ở trong này!



- Lão đại, em biết rồi!



Dã Thú đáp.



Mễ Tuyết và Angel thu dọn rất nhanh, hai người vốn cũng chẳng thu dọn cái gì. Vừa đóng cửa phòng lại Angel bật cười với Mễ Tuyết.



Mễ Tuyết ngồi trên sôfa, tay cô kẹp điếu thuốc của phụ nữ, sau khi châm lửa, Mễ Tuyết nhấc chân phải tròn trịa của mình gác lên chân trái nhìn Angel hỏi:



- Lúc nãy chẳng phải cô rất giận đó sao, sao giờ lại cười rồi!



- Giận là giả bộ để cho Satan thấy!



Angel cười đi đến bên tủ rượu cầm ra một chai rượu nói:



- Nào, chúng ta uống hai ly trước đã!



- Có tâm trạng nhàn nhã mà đi uống rượu, tôi thật không hiểu cô rồi.



Mễ Tuyết khẽ cười nói.



- Cô luôn khiến cho tôi thấy khó hiểu!



- Từ từ cô sẽ hiểu tôi!



Angel cầm ly rượu đến bên Mễ Tuyết, cô rót hai ly rượu, Mễ Tuyết cầm một ly, trước khi uống, đột nhiên Mễ Tuyết hỏi:



- Angel, cô có thể nói cho tôi biết một chuyện không, rốt cuộc Satan là ai?