Đô Thị Tàng Kiều

Chương 932 : Cảm giác yêu

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Ma Cao rất nhỏ, bắt chiếc taxi cũng chưa tới nửa giờ đồng hồ đã lao tới chỗ “Ma Cao Liêu Quốc”



Lúc Diệp Lăng Phi bước xuống xe, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc chiếc áo khoác lớn màu trắng như tuyết, trên đầu đội chiếc mũ lông màu trắng đen, đang đeo một chiếc túi du lịch, đứng trước cửa sân bay đang nhìn trái nghiêng phải.



Diệp Lăng Phi không ngờ Bành Hiểu Lộ lại là người cứng nhắc như vậy, hắn chẳng qua chỉ nói đùa với Bành Hiểu Lộ có vài câu. Bành Hiểu Lộ quả thật lại tới ngay Ma Cao. Diệp Lăng Phi tỉ mỉ nghĩ nghĩ cũng đúng, Bành Hiểu Lộ vốn là một quân nhân, sớm đã quen với cuộc sống ăn cơm đợi lệnh, chỉ cần nhận được nhiệm vụ, lập tức liền thu dọn đơn giản chút hành lý lên đường.



Bành Hiểu Lộ chỉ cần quyết định tới Ma Cao, với thân phận của cô, không khó gì có thể lấy được vé máy bay, từ Bắc Kinh tới Ma Cao chẳng qua chỉ mất có hơn ba tiếng đồng hồ khởi hành, ào một cái là sẽ tới Ma Cao luôn.



Diệp Lăng Phi bước xuống xe, liền nhanh chân bước về phía Bành Hiểu Lộ. Ngày kia đã là tết Nguyên Đán rồi, Ma Cao sớm đã chuẩn bị tất cả để chúc mừng Tết Nguyên Đán. Bành Hiểu Lộ lần đầu tiên tới Ma Cao, cô thường ở trong quân đội, nên rất ít khi ra ngoài thăm thú, nhân lúc đợi Diệp Lăng Phi tới đón cô, Bành Hiểu Lộ liền đi khắp nơi ở sân bay quốc tế Ma Cao dạo một vòng rồi.



Sân bay quốc tế Ma Cao được xây dựng ngay cạnh bờ biển, phía đông của nó là biển lớn. Ma Cao tuy diện tích nhỏ, song trước kia bị Bồ Đào Nha chiếm đóng, mãi cho tới năm 1999 mới thu hồi lại, qua sáu năm không chịu khống chế, Ma Cao mới quay về với Tổ quốc, trở thành đặc khu hành chính giống như Hồng Kông.



Diệp Lăng Phi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, đưa tay ra, cầm lấy túi hành lý Bành Hiểu Lộ khoác trên vai mình, mở miệng nói:



- Hiểu Lộ, sao em nói tới là tới thế, cũng không nói trước với anh tiếng nào cả đã hành sự luôn rồi!



- Ai bảo em không nói gì!



Bành Hiểu Lộ cất bước theo sau Diệp Lăng Phi bước tới bên chiếc xe taxi đó. Cô vừa đi vừa nói:



- Hôm nay em chẳng phải đã gọi điện cho anh, lúc đó em bảo với anh em sẽ tới Ma Cao còn gì, anh không phải còn bảo em tới đi à, sao giờ lại nói rằng em không nói tiếng nào với anh hả?



- Anh cứ nghĩ em chỉ là tiện miệng nói đại với anh thế thôi, sao anh lại nghĩ được em sẽ qua đây chứ!



Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút buồn bực.



- Anh nói đùa với người khác quen rồi, giờ xem ra, không thể nói đùa với một số cô gái suốt ngày ở trong quân đội được, như thế này sẽ chuốc lấy phiền phức lớn thôi!



Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên đứng phắt lại, không bước nữa. Diệp Lăng Phi bước lên hai bước, thấy Bành Hiểu Lộ không hề bước theo sau, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Bành Hiểu Lộ đứng ngay tại chỗ, hai mắt long lanh như ngọc có chút ướt át đang nhìn thẳng vào hắn. Diệp Lăng Phi bước quay trở lại, hỏi:



- Sao lại không đi nữa, chúng ta nhanh nhanh quay trở về khách sạn thôi. Nếu quay về muộn, ai biết có còn phòng trống không nữa!



- Diệp Lăng Phi, anh có phải rất ghét em qua đây không?



Nụ cười trên khuôn mặt của Bành Hiểu Lộ vụt tắt, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, giống hết với bộ dạng ban đầu mà Diệp Lăng Phi gặp cô. Đây mới là bộ dạng quen thuộc của Bành Hiểu Lộ, bộ dạng lạnh lùng như băng, khiến người khác nhìn mà tránh xa.



Ban nãy nụ cười của Bành Hiểu Lộ khiến Diệp Lăng Phi suýt chút nữa quên rằng Bành Hiểu Lộ lúc nào cũng ở trong quân đội sinh sống, cô gái này là một cô gái rất khó gần.



- Đâu có chuyện đó đâu, chỉ là anh ở Ma Cao đang bận việc, hơn nữa tình hình ở đây cũng phức tạp, rất nguy hiểm, anh đang lo em qua đây, bị anh liên lụy gặp nguy hiểm, thế thì anh còn mặt mũi nào mà gặp ông em nữa chứ!



Diệp Lăng Phi một tay đưa qua, nắm lấy bàn tay trái lạnh như băng của Bành Hiểu Lộ, giật mình nói:



- Em làm gì thế hả, ngay cả găng tay cũng không đeo vào, không biết bên ngoài lạnh lắm sao hả, xem tay em lạnh như đá rồi đây này!



Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, khuôn mặt mới khe khẽ nở nụ cười thoáng qua, không nhìn kỹ khó nhận ra được. Tay trái của cô được Diệp Lăng Phi nắm chặt trong lòng bàn tay, Bành Hiểu Lộ cũng không có ý muốn rút ra, miệng chỉ lạnh lùng nói:



- Không sao, dù sao em cũng quen rồi. Ban đầu ở quân đội cũng thường như thế này thôi, dẫu sao cũng không có ai thích em cả, nói thô chút thì chân tay có lạnh cóng cũng chẳng có ai yêu thương!



- Anh nói Hiểu Lộ à, xem câu nói của em kìa. Nói như có vẻ em là cô gái không được ai yêu thương không bằng!



Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bàn tay của Bành Hiểu Lộ trong bàn tay hắn, hắn cảm thấy rất rõ cái giá lạnh buốt từ tay của Bành Hiểu Lộ truyền đến tay hắn. Hắn kéo tay Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:



- Đừng nói linh tinh nữa, đi nào. Nhanh lên xe thôi, để anh ủ ấm tay cho em!



Câu nói này của Diệp Lăng Phi đúng là khá hữu dụng. Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy vậy, liền ngoan ngoãn theo Diệp Lăng Phi bước tới trước chiếc xe taxi cách hai người không xa kia. Diệp Lăng Phi mở cửa xe taxi ra, để Bành Hiểu Lộ lên trước, rồi hắn mới bước theo lên xe. Hắn vừa lên xe, liền bảo với tài xế cho xe tới khách sạn Lisboa. Ngay sau đó liền đưa hai bàn tay lạnh cóng của Bành Hiểu Lộ nắm chặt trong tay hắn, ghé mặt qua, hỏi:



- Hiểu Lộ, em sao lại trở nên lạnh cóng thế này, em thật sự không có găng tay sao?



- Ở trong túi du lịch, em nghĩ xuống máy bay xong sẽ lên taxi tới khách sạn anh ở luôn, ai ngờ ở đây chỉ nhận có tiền Bồ và tiền Hồng Kông, em không còn cách nào khác, đành phải gọi cho anh. Dù sao ở bên này cũng không đặc biệt lạnh lắm, thế nên cũng không lôi găng tay từ trong túi du lịch ra.



- Anh thật hết cách với em rồi, chẳng lẽ em không biết ở sân bay còn có thể đổi tiền sao?



Diệp Lăng Phi hỏi.




- Hiểu Lộ, xem em nói gì thế hả, sao anh lại có thể không thích được chứ!



Diệp Lăng Phi mở miệng nói:



- Ừm, chiếc đồng hồ này anh thấy giá cũng phải hơn năm nghìn ấy à, mọi thứ trên người anh cộng lại cũng không đáng giá bằng chiếc đồng hồ này.



- Năm nghìn hơn một chút thôi!



Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thích, khuông mặt cô lại nở nụ cười khe khẽ, nói:



- Em chỉ là đi gấp quá, không có tỉ mỉ tìm, em chỉ lo anh không thích!



- Ai nói thế, em nhìn chiếc đồng hồ này tốt như vậy, còn có thể xem được ngày nữa!



Diệp Lăng Phi tỉ mỉ xem xét mặt kính được làm rất tinh xảo, nói:



- Hiểu Lộ, cái này em mất không ít tiền, anh cảm thấy không nỡ!



- Dù sao tiền trợ cấp của em cũng không có chỗ để tiêu!



Bành Hiểu Lộ hiển nhiên không để ý tới vấn đề này, nói:



- Tiền trợ cấp một tháng của em cũng chỉ giữ để đó, em để nhiều tiền thế cũng không dùng tới!



Sự thật đúng là như vậy, thân phận của Bành Hiểu Lộ căn bản không cần phải tiêu tiền. Bành Hiểu Lộ cũng là một cô gái khá đặc biệt, cô dường như rất ít chi tiêu, vào năm mới trong nhà cũng mừng cô không ít tiền, chỉ riêng tiền mừng tuổi cũng đủ để Bành Hiểu Lộ tiêu xài thoải mái rồi. Thêm vào đó là tiền trợ cấp cô cũng có, con số này không phải là nhỏ đâu.



Diệp Lăng Phi biết Bành Hiểu Lộ không thiếu tiền, nhưng sự khách sáo này vẫn phải khách sáo. Hắn cười nói:



- Hiểu Lộ, cho dù em nhiều tiền, anh cũng phải cảm ơn em, anh rất thích món quà này của em!



- Thích thì tốt!



Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống.



Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Bành Hiểu Lộ, hắn nhịn không được đưa tay ôm lấy vai Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:



- Hiểu Lộ, em nghe lời anh, đi tắm rửa trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai anh sẽ tới gọi em dậy, như thế có được không?



Bành Hiểu Lộ được Diệp Lăng Phi ôm, trong lòng cũng dễ chịu hơn. nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô gật gật đầu, nói:



- Được, thế em đi tắm trước vậy!



- Ừm!



Diệp Lăng Phi buông tay ra, đứng dậy, nói:



- Thế anh về phòng trước đây!



- Anh, anh cứ thế đi sao?



Bành Hiểu Lộ bỗng nói.



Diệp Lăng Phi giật mình, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống, cô nhỏ giọng nói:



- Em còn nhớ anh có nói qua, phương tây có một phong tục chúc ngủ ngon***!



Chuyện này cũng là do Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ở khu căn cứ. Diệp Lăng Phi có nói, hai người bạn tốt lúc chia tay, nên dùng nụ hôn để từ biệt. Diệp Lăng Phi đâu ngờ rằng Bành Hiểu Lộ lúc này lại đưa ra yêu cầu như vậy chứ, hắn có chút chần chừ, không biết có nên làm như vậy hay không, nhưng nhìn thấy đôi má Bành Hiểu Lộ có chút ửng hồng. Diệp Lăng Phi liền cắn cắn môi, bước tới bên giường, đưa môi thơm lên môi của Bành Hiểu Lộ một cái. Sau khi thơm xong, hắn vội vàng bước ra khỏi phòng của Bành Hiểu Lộ.



Bành Hiểu Lộ cứ thế nhìn Diệp Lăng Phi mãi cho tới lúc hắn rời khỏi phòng của cô, có mới thu ánh mắt của mình lại, hai tay đặt lên má, cảm thấy má có chút nóng bỏng. Cô cắn chặt môi lại, không biết mình bị làm sao. Bành Hiểu Lộ sau khi quay lại Bắc Kinh, từng hỏi qua một người bạn điều đó có nghĩa là gì, người bạn đó giờ đã kết hôn rồi.



Cô bạn đó sau khi nghe Bành Hiểu Lộ tường thuật lại xong, phán thẳng một câu nói Bành Hiểu Lộ đã yêu rồi. Cảm giác lúc đó chính là cảm giác đang yêu.