Đô Thị Tàng Kiều
Chương 946 : Cuối cùng cũng như mong đợi
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Chu Hân Mính vừa nói xong, Bạch Tình Đình liền ngăn cản nói:
- Hân Mính, làm sao mà cậu sống ở Đông Hải được, như vậy hoàn toàn không được, cả nhà chúng ta đều ở Vọng Hải, cậu chạy tới Đông Hải, cậu điên à?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Tình Đình, không phải đâu, tớ thấy sống ở Đông Hải cũng không tệ đâu, Đông Hải cách Vọng Hải không xa, tớ có thể sống ở bên đó, nếu muốn về nhà lúc nào cũng được, hơn nữa Vọng Hải cũng không phải quê hương của tớ, mà là bố tớ được điều tới Vọng Hải làm việc.
Sau khi Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính nói như vậy thì cũng gật đầu, nói:
- Hân Mính, cậu nói cũng đúng, Đông Hải và Vọng Hải thật ra rất gần nhau, chúng ta có thể sống ở cả hai thành phố!
Bạch Tình Đình nói tới đây, liền quay ra hỏi Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh nói đúng hay không?
- Tất nhiên là đúng rồi, như vậy chúng ta có thể ở hai nhà ở hai thành phố, chúng ta ba người một nhà có thể sống ở Vọng Hải một thời gian, sau đó chuyển tới Đông Hải sống một thời gian, như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Nói xong Diệp Lăng Phi hôn lên môi của mỗi người một cái, tay hắn bắt đầu không ngoan ngoãn rồi.
- Ông xã, đi ăn cơm thôi! lẽ nào anh không định ăn cơm tối à?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Tất nhiên muốn ăn rồi, nhưng mà, trước khi ăn tối, phải ăn hai em trước!
Diệp Lăng Phi cười nham hiểm.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nhìn nhau, cả hai cùng dùng tay đẩy Diệp Lăng Phi ngã lăn ra giường. Bạch Tình Đình nói:
- Đi ăn cơm thôi! Đói chết đi được!
Nói rồi Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cùng đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp Lăng Phi nhìn hai người đi ra khỏi phòng, trên mặt hiện lên nụ cười, trong lòng nghĩ:
- Xem hai em tối nay có thoát khỏi tay anh không?
Trong lúc ăn cơm, ánh mắt Diệp Lăng Phi cứ nhìn khắp cơ thể Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, ánh mắt dê già ấy, trong lòng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cũng biết rõ trong lòng Diệp Lăng Phi đang dự định gì. Chỉ là họ đều giả vờ không biết. Ăn cơm rất nhanh rồi trở về phòng.
Diệp Lăng Phi cũng ăn xong rất nhanh, đi theo hai người đi lên lầu. Lúc chiều khi Chu Hân Mính gặp Diệp Lăng Phi không kiềm chế lại nỗi nhớ với Diệp Lăng Phi, cùng thân mật với Diệp Lăng Phi trên cùng một tấm giường với Bạch Tình Đình. Nhưng vừa tới tối, Chu Hân Mính cảm thấy nếu cùng Bạch Tình Đình nằm trên cùng một giường thì rất xấu hổ. Chu Hân Mính vẫn chưa chấp nhận được chuyện cả cô và Bạch Tình Đình cùng ân ái với Diệp Lăng Phi trên cùng một chiếc giường. Chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận được, ít nhất thì lúc này Chu Hân Mính vẫn chưa chấp nhận được chuyện đó, cô cảm thấy làm như vậy cô không được thoải mái. Kết quả là vừa tới tối, Chu Hân Mính liền chạy ngay về phòng mình. Trong lòng Chu Hân Mính rõ, Diệp Lăng Phi sẽ chủ động tới tìm cô, việc cô cần làm chỉ là để cửa cho Diệp Lăng Phi vào mà thôi. Khi Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng thì nhìn thấy rèm đã buông xuống, Bạch Tình Đình đang ngồi trên giường thay quần áo. Diệp Lăng Phi khóa cửa phòng lại, bước nhanh tới bên giường, kéo rèm ra thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang mặc chiếc nội y gợi tình mà chính Diệp Lăng Phi mua cho cô.
- Đáng ghét, anh nhìn cái gì?
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang hau háu nhìn thân thể của mình thì mặt đỏ bừng, hai tay ném vảy ngủ sang một bên, ôm lấy ngực nhõng nhẹo nói:
- Đừng nhìn! Đợi lát nữa hãy nhìn!
- Bây giờ anh vẫn muốn nhìn thấy!
Diệp Lăng Phi đứng bên cạnh giường, đôi mắt háu háu thèm thuồng nhìn Bạch Tình Đình, miệng há ra giống như đang nhuốt nước bọt:
- Bà xã! Rất đẹp, nào đứng lên, xoay một vòng cho anh nhìn xem nào!
- Dê già!
Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng thèm thuồng của Diệp Lăng Phi nói chuyện với mình, mặt cô càng đỏ bừng lên. Cô bỏ hai tay đang che ngực xuống, đứng lên. Bạch Tình Đình làm theo lời nói của Diệp Lăng Phi xuống đứng bên giường xoay một vòng, vốn dĩ Bạch Tình Đình đã đẹp tới nỗi khiến đàn ông chết mê chết mệt bây giờ lại mặc thêm chiếc quần gợi tình này đúng là muốn giết chết người mà. Chỉ như vậy thôi đã khiến cho cơ thể Diệp Lăng Phi nóng bừng lên, cảm giác đó khiến Diệp Lăng Phi không thể kiềm chế được nữa. Diệp Lăng Phi lên giường, vật Bạch Tình Đình ra, hơi thở nam tính cả Diệp Lăng Phi phả vào khuôn mặt của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng bắt đầu bị kích thích. Cô mở cặp môi căng mọng ra, hơi thở của Bạch Tình Đình ấm áp nói:
- Ông xã, em rất nhớ anh, em chuẩn bị xong rồi.....!
Diệp Lăng Phi không nói nhiều nữa. Lúc này, nói nhiều thêm một câu chính là lẵng phí thời gian. Đôi môi Diệp Lăng Phi hôn chặt lên phần ngực của Diệp Lăng Phi, hai tay kéo chiếc quần nót ra, dương v*t cương lên, bàn tay bắt đầu xoa xoa cái đó của Bạch Tình Đình. Tiếng rên rỉ của Bạch Tình Đình thoát ra, dưới sự kích thích của Diệp Lăng Phi, cả cơ thể của Bạch Tình Đình run lên. Khi Diệp Lăng Phi cắn chặt môi, dương v*t cắm vào sâu trong cơ thể Bạch Tình Đình, tiếng rên đau đớn của Bạch Tình Đình thoát ra. Hai hàng nước mắt chảy xuống, hai bàn tay cô túm chặt vai Diệp Lăng Phi, mười đầu ngón tay như muốn cắm chặt vào thịt Diệp Lăng Phi.
- Tình Đình, có ổn không?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hỏi, hắn nằm trên người Bạch Tình Đình, thè lưỡi ra liếm liếm nước mắt đang rới trên mặt Bạch Tình Đình, nhìn Bạch Tình Đình mà đau lòng. Hắn không nhẫn tâm làm tiếp, Diệp Lăng Phi không muốn thấy Bạch Tình Đình chịu đau đớn như vậy. Bạch Tình Đình gật đầu, cô cúi đầu xuống, cắn một miếng vào vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại không kiềm chế được, cố đưa vào sâu hơn. Bạch Tình Đình bật lên tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tình Đình ngay cả Chu Hân Mính cũng nghe thấy. Chu Hân Mính tự cắn môi mình, cô biết rõ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang làm chuyện gì. Cô đưa tay xoa xoa bụng mình nơi đó đang mang một sinh linh bé bỏng. Chu Hân Mính nhăm mắt lại cô muốn mình mau mau ngủ thiếp đi. Chu Hân Mính nhớ lại lần đầu tiên của cô với Diệp Lăng Phi, đêm đó đẹp như trong mộng. Chu Hân Mính cho rằng tối nay Diệp Lăng Phi sẽ không tới chỗ mình nữa, ít nhất cũng phải mây mưa với Bạch Tình Đình ở bên đó tới nửa đem. Cô không muốn cứ đợi mãi như thế này, tốt nhất là cứ ngủ sớm đi thôi. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Chu Hân Mính nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở, ngay sau đó là tiếng bước chân. Chu Hân Mính nghĩ rằng mình đang bị mộng du có thể là do cô quá nhớ Diệp Lăng Phi mà ra. Nhưng những sự việc tiếp theo khiến cô biết rằng không phải mình đang mơ mà đúng là Diệp Lăng Phi tới thật. Chu Hân Mính mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mắt cô. Không để Chu Hân Mính hỏi, Diệp Lăng Phi đã hôn Chu Hân Mính thật sâu.
Cử chỉ yêu của Diệp Lăng Phi rất nhẹ nhàng và cẩn thận, thậm chí động tác cũng vô cùng nhịp nhàng. Diệp Lăng Phi sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương Chu Hân Mính, Chu Hân Mính hai tay ôm chặt lấy vai Diệp Lăng Phi, phối hợp nhịp nhàng với động tác của Diệp Lăng Phi. Cơ thể Chu Hân Mính cũng lắc nhịp nhàng. Tất cả đều diễn ra trong phòng tối, trong phòng ngoài tiếng thở của Diệp Lăng Phi ra chỉ có tiếng rên khe khẽ của Chu Hân Mính.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, khi Chu Hân Mính tỉnh dậy, trên tấm đệm kia không chỉ có cô và Diệp Lăng Phi và bên cạnh Diệp Lăng Phi còn có Bạch Tình Đình nước mắt thẫm đẫm khuôn mặt. Diệp Lăng Phi nằm giữa, cô và Bạch Tình Đình mỗi người nằm một bên của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính không biết Bạch Tình Đình vào phòng lúc nào cũng có thể sau khi cô ngủ thiếp đi Bạch Tình Đình đã vào phòng. Chu Hân Mính nhẹ nhàng ngồi dậy mặc quần áo ngủ vào rồi đi ra ngoài. Chu Hân Mính vừa đi ra, Bạch Tình Đình liền tỉnh dậy, tay trái cô lay lay Diệp Lăng Phi đánh thức hắn dậy.
- Ông xã, tại anh hết, làm gì mà ôm em sang đây!
- Vừa nãy em làm vỡ cốc nước, còn không mau đi rót!
- Ây da, suýt thì em quên mất!
- Bây giờ em xuống lầu tìm cái cốc khác!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu xuống lầu, thở dài nghĩ việc giấu giếm gái đẹp quả không dễ. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều tương đối rồi, chỉ cần hắn nhanh chóng cưới Bạch Tình Đình, ổn định quan hệ hai bên, thì việc sau này sẽ dễ giải quyết. Diệp Lăng Phi nghĩ thấy cuộc sống của hắn đơn giản đi nhiều. Từ khi hắn tới Vọng Hải, bất kể là câu lạc bộ sát thủ, hay trường học tử vong đều do bàn tay của Hoskins. Cùng với việc giải quyết Hoskins, kẻ địch luôn uy hiếp hắn cũng mất đi. Những việc còn lại cũng đơn giản hơn, xem ra cuộc sống tàng kiều này cũng nhanh kết thúc rồi.
Hắn huýt sáo bước vào phòng ngủ, thì thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trước máy tính, xem phim Hàn Quốc.
- Tiêu Tiếu, sao lâu thế!
Bạch Tình Đình cứ nghĩ là Vu Tiêu Tiếu, quay người lại, thì ra Diệp Lăng Phi, cô lạnh lùng nói:
- Đồ xấu xa!
- Bà xã, vẫn còn giận à?
Hắn tới gần ôm lấy Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói;
- Bà xã đại nhân, động tác tối qua của anh cũng không quá kịch liệt, chỉ là sau đó không dám tiến sâu hơn, em không biết, anh....!
- Không được nói! Sau này không cho anh nói chuyện tối hôm qua nữa!
- Ừm!
- Bà xã, tối nay có cần thử tiếp không?
- Ông xã anh thích vợ anh dã man không?
- Sao lại hỏi anh như vậy?
Bạch Tình Đình chỉ vào máy tính nói;
- Bộ phim Hàn Quốc này là do Tiêu Tiếu giới thiệu em xem, gọi là cái gì, Tiêu Tiếu nói đàn ông đều thích những người vợ dã man, cô ấy khuyên em học tập nhân vật nữ chính!
- Con a đầu này, không học hành gì cả! Anh khuyên em nên xem “ Luận Ngữ” đại diện cho truyền thống văn hóa, em nên nghe theo Khổng Tử, học tam tòng tứ đức.....!
- Bà xã, anh không có ý gì khác, chỉ là nói đại thôi
- Tâm địa bất lương!
Bạch Tình Đình đã gọi điện cho bố mình, mặc dù trong điện thoại không nói rõ nhưng cô cũng nói cô hoàn toàn trở thành vợ của Diệp Lăng Phi rồi, không còn là người vợ hữu danh vô thực nữa. Cô cũng nói bây giờ cô không tiện ra ngoài, muốn mời Bạch Cảnh Sùng cùng tới nhà ăn trưa. Bạch Cảnh Sùng là người đi trước, Bạch Cảnh Sùng tất nhiên biết sau lần đầu tiên sẽ không tiện đi lại. Mặc dù Bạch Cảnh Sùng ngạc nhiên vì con gái mình và con rể cưới nhau lâu như vậy, mà bây giờ mới làm chuyện đó, nhưng đõ là chuyện của hai người họ, Bạch Cảnh Sùng không tiện hỏi. Bạch Cảnh Sùng không có ý kiến phản đối, bèn lái xe tới biệt thự của Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu vẫn chưa rời khỏi, ở đây ăn trưa xong. Sau khi ăn xong, Bạch Cảnh Sùng và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi biệt thự. Bên ngoài hơi lạnh, Bạch Cảnh Sùng khoác lên áo khoác.
- Bố, bố có gì thì cứ nói trong nhà, ngoài này lạnh như vậy, con lo sức khỏe của bố.........!
- Tiểu Diệp, không sao, con đi ra đây với bố!
- Tiểu Diệp, biệt thự này là của tập đoàn chúng ta, nhưng từ trước bố chưa từng đia dạo ở đây! Bố nhớ biệt thự này xây cách đây hơn 5 năm, lúc đó Tình Đình vẫn chưa tốt nghiệp, vẫn đang học đại học. Bố nhớ lúc bố tới thăm Tình Đình thì thấy nó đang đánh bóng chuyền với mấy đứa con gái khác. Lúc nó nhìn thấy bố, nó hớn hở chạy lại, bây giờ bộ vẫn nhớ dáng vẻ ấy. Bố biết bố có lỗi với nó, trước tới nay, bố luôn bận làm ăn, để Tình Đình sống một mình. Lần đó bố đi công tác, nửa năm không gặp nó. Tiểu Diệp, con không được nhìn thấy nét mặt vui sướng của nó khi nhìn thấy bố. Bố vẫn nhớ rõ lắm. Từ đó trở đi, bố nói với bản thân, bất kể bận thế nào, vẫn phải đoàn tụ với nó, bố không muốn nó sống đơn độc một mình!
- Tiểu Diệp, chớp mắt mà 5 năm rồi, bố chợt nhận ra Tình Đình lớn rồi, thật sự lớn rồi. Nó không còn thích chơi đùa như trước nữa. Tất cả những thay đổi này làm bố không quen lắm. Ngay cả chuyện nó cùng muốn Chu Hân Mính gả cho con, bố thấy ý nghĩ này thật ngu ngốc nhưng bố lại không ngăn cấm nó vì bố biết Tình Đình nó quá yêu con. Nó đã không thể xa con được, Tiểu Diệp vì Tình Đình bố bằng lòng trả bất kỳ giá nào, bố chỉ xin con đổi tốt với nó, đừng làm nó buồn!
- Bố à, chuyện này bố yên tâm, Tình Đình là vợ con, con phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cô ấy, không để cô ấy chịu bất kỳ đau khổ nào!
Bạch Cảnh Sùng xoa xoa vai của Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, vậy bố yên tâm rồi. Bố tin con là người đàn ông có trách nhiệm, con sẽ bảo vệ Tình Đình. Tiểu Diệp, có một số chuyện bố không thể nói với Tình Đình, bây giờ nó không nghe đâu, bố chỉ có thể nói với con!
- Tiểu Diệp, đi Ai Cập kết hôn, bố không phản đối, bố cũng sẽ đi, nhưng những người thân nhà họ Bạch không thể đi được. Thậm chí nếu có thể đi cũng sẽ xảy ra một số chuyện. Con nên biết, đây là Trung Quốc, luật pháp là một vợ một chồng, có một số quan niệm, những người khác không thể chấp nhận. Hơn nữa, nhỡ sau khi trở về, Tình Đình sẽ đối mặt với bao áp lực. Bố hi vọng khi Tình Đình gặp khó khăn con sẽ đứng bên cạnh nó, ủng hộ nó, cổ vũ nó.
Nếu không có người thân đi cùng, một mình Bạch Cảnh Sùng đi thì thật chua sót. Hôn nhân là chuyện cả đời, Bạch Cảnh Sùng cảm thấy như vậy sẽ oan ức cho con gái mình.
- Bố à, chuyện này con đã nghĩ tới, thật đúng như vậy. Con cũng lo sẽ để Tình Đình gặp nhiều áp lực. Tối qua con bàn bạc vơi Tình Đình rồi, con định sẽ tổ chức hôn lễ tại Vọng Hải, thời gian là ngày mười lăm, như vậy sẽ có mười ngày chuẩn bị, con nghĩ là đủ!
- Ý con là tổ chức tại Vọng Hải? Vậy thư ký Chu đồng ý không?
- Bố à, bố còn chưa nghe con nói hết, con định cưới Tình Đình ở Vọng Hải. Tới khi đó có thể mời cả họ hàng tới, hôn lễ phải long trọng. Còn về bên Hân Mính, con sẽ tổ chức ở Đông Hải, mặc dù Đông Hải cách Vọng Hải không xa, nhưng đó không phải Vọng Hải sẽ không ai biết con đã kết hôn. Cứ cho có người vô tình nhìn thấy, cũng chỉ có thể đàm tiếu nhân phẩm con không tốt. Nhưng con không quan tâm, còn về cuộc sống con có thể sống cả ở Đông Hải và Vọng Hải. Nếu thấy bất tiện thì mua máy bay đi lại. Ha ha, bố bố thấy sao?
- Tiểu Diệp, sự việc tới nước này, bố còn nói được gì? Bố chỉ hi vọng các con được sống hạnh phúc, nhanh chóng cho bố bồng cháu ngoại!