Đô Thị Tàng Kiều

Chương 948 : Không gì đố kị

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Đàn bà trên thế giới này phân ra nhiều loại. Loại dịu dàng, hào phóng, có loại ngây thơ uyển chuyển như ngọc bảo bối trong nhà, có loại tính tình nóng bỏng....nếu những loại này đều là đồ chơi của đàn ông, vậy kết cục của đàn ông thật thảm, sẽ mãi mãi là con lợn giống của đàn bà thôi. Lý Khả Hân không cao quý như Bạch Tình Đình, có một số lời không bao giờ Bạch Tình Đình nói ra. Trước khi nói Bạch Tình Đình luôn nghĩ xem nói như vậy có hậu quả gì. nhất cửa nhất động của Bạch Tình Đình đều có người theo dõi, chú ý, có thể là phóng viên báo đài...phóng viên có thể bới móc những câu nói tưởng chừng không có gì tạo ra hậu quả ngoài sức tưởng tượng.



Khác với Bạch Tình Đình cẩn thận như vậy, Lý Khả Hân nói chuyện rất tùy hứng. Nghĩ gì nói đấy, thậm chí với Bạch Tình Đình thì những lời nói đó không thể nói ra nhưng với Lý Khả Hân thì thoải mái. Điều này có quan hệ với tính cách Lý Khả Hân, sở dĩ cô vào được tập đoàn Tân Á là do khả năng của cô. Cuộc sống đã khiến cô thành người phụ nữ thẳng tính, có gì nói đấy. Câu nói này là Lý Khả Hân vừa nghĩ ra thì nói luôn, cuối cùng cô còn bổ sung:



- Diệp Lăng Phi, anh cần phải cố gắng nữa, ở nhà hai cô, phụ nữ bên ngoài càng nhiều, anh nói xem nếu thận không tốt phải làm sao?



Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong câu này, bèn nói;



- Cái này em yên tâm, anh đảm bảo thỏa mãn được em!



- A! Người ta không thèm anh đáp ứng, anh cứ thỏa mãn hai bà xã của anh đi!



Tuy nói vậy nhưng hai tay Lý Khả Hân vẫn ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi không buông, Diệp Lăng Phi hôn lên má Lý Khả Hân. Hai tay cởi cổ áo của Lý Khả Hân ra, cởi cả áo nịt ngực của cô. Cặp ngực căng tròn của Lý Khả Hân lộ ra trước mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đè Lý Khả Hân xuống, cắn vào ngực cô.



Mãi Lý Khả Hân mới đẩy Diệp Lăng Phi đang đè trên người mình ra, Lý Khả Hân cầm lấy nội y bị Diệp Lăng Phi ném dưới mặt đất mặc vào.



- Sao vậy?



Đột nhiên Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân đẩy ra, không hiểu gì. Lý Khả Hân nói;



- Cái anh này, em sợ anh về nhà bị vợ anh nói, hôm nay không thèm nữa, nếu anh vẫn muốn thì tự xử đi. Lẽ nào anh cho rằng anh là 1, 2, 3 sao. Thật là em không muốn anh ở bên này 2, 3 tiếng đâu. Hơn nữa đây không phải ở nhà, bên ngoài đầy người đó!



Diệp Lăng Phi nghĩ lại, đúng là vừa rồi chỉ mê mẩn sắc đẹp của Lý Khả Hân, mà quên đi mất đây là quán bar của Lý Khả Hân. Hắn cười, nói:



- Vậy cũng được!



Mặc dù nói như vậy nhưng Diệp Lăng Phi khống chế không được, bèn cúi đầu xuống giữa hai đùi của Lý Khả Hân, mãi mới ngẩn đầu lên, xuống giường. Hắn cầm lấy chai nước khoáng vừa uống được một ngụm rồi “ ừng ừng! ừng ực!” uống hết sạch chai nước. Lý Khả Hân mặc xong quần áo, rồi lại quay ra cho Diệp Lăng Phi xem đằng sau có gì không ổn. Diệp Lăng Phi đưa tay chộp lấy hai mông của Lý Khả Hân, nói:



- Không có gì không ổn, đều tốt!



- Đồ dê già này!



Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy eo của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi đắm đuối nói:



- Em biết tại sao anh tới tìm em. Vì anh lo chuyện vì anh và Tình Đình sắp kết hôn mà em không vui phải không? Anh yên tâm, từ ngày em theo anh, em đã sớm biết kết quả sẽ như thế này, người em yêu là anh, chỉ cần anh có thể chiều chuộng em, nói chuyện với em là em vui rồi. Em không nghĩ gì cả. Anh đi đi, em tiễn anh ra ngoài, tí nữa lái xe về cẩn thận một chút!



Những lời này của Lý Khả Hân làm cho Diệp Lăng Phi ấm áp lên, nhược điểm lớn nhất của Diệp Lăng Phi chính là không muốn người khác đối với mình quá tốt, Lý Khả Hân nói như vậy càng khiến hắn cảm thấy có lỗi với Lý Khả Hân. Hắn hôn Lý Khả Hân rồi nói:



- Khả Hân anh biết rồi, trên đường về anh sẽ cẩn thận, em có việc gì cứ gọi điện cho anh!
Chu Hân Mính vừa nói vừa nhìn trộm nét mặt của Chu Hồng Sâm, nhìn thấy Chu Hồng Sâm cười, Chu Hân Mính mới thấy bớt căng thẳng.



- Bố, bố thấy vậy có được không ạ?



- Đi Đông Hải tổ chức, đây là ý kiến hay. Hân Mính, bố chỉ có mình con. Bố tất nhiên muốn hôn lễ của con phải long trọng. Nếu đi Ai Cập tất nhiên sẽ không thể bằng trong nước! Nhưng, cứ cho là tới Đông Hải tổ chức vẫn có những chuyện cần suy nghĩ kĩ. Không thể tổ chức hôn lễ con gái bố mà không biết yến tiệc tổ chức sao chứ!



- Bố, bố là bí thư, nếu muối mặt không làm tiệc, mà chỉ làm một vài mâm cỗ nhỏ, như vậy hiệu quả không phải càng tốt à?



- Hân Mính, xem ra con đã quyết định hết rồi!



- Bố à, con thấy làm như vậy tốt nhất. Con chỉ cần cưới anh ấy, chuyện khác con không quan tâm! Trước đây con chưa từng nghĩ sẽ kết hôn. Con biết con đã làm bố đau lòng, nhưng con không còn cách nào khác, nếu bắt con rời xa anh ấy, con không biết sau này con phải sống ra sao?



Chu Hân Mính khóc, Chu Hồng Sâm vội nói:



- Hân Mính, sao nói khóc là khóc vậy. Bố đâu có nói không được, bố chỉ nói là nên thông qua người thân họ hàng!



- Bố à, chuyện này dễ thôi ạ. Bố cứ bảo tất cả họ hàng nhà ta tới Đông Hải, khi đó con sẽ bảo Diệp Lăng Phi sắp xếp tất cả. Anh ấy là con rể bố, có chuyện gì bố cứ sai!



- Vẫn chưa cưới, bố không dám gọi nó là con rể. Ngày 20 tháng này phải không, xem ra thời gian gấp quá nhỉ?



- Bố à, thời gian có gấp đâu, khách sạn, tiệc rượu đều do Diệp Lăng Phi sắp xếp xong cả, chúng ta chỉ cần tới đó là được rồi!



Chu Hồng Sâm nhìn Chu Hân Mính cười nói:



- Hân Mính xem dáng vẻ của con có vẻ con còn vội vàng hơn Tiểu Diệp đấy!



- Đâu có ạ, con đâu có, con, con.........!



Chu Hân Mính ngại ngùng, cúi thấp đầu xuống, tỏ ra xấu hổ. Chu Hồng Sâm thấy Chu Hân Mính cúi thấp đầu thì cũng không truy hỏi nữa, mà nói:



- Hân Mính, bên bố không có ý kiến gì, cứ làm theo ý của con và Tiểu Diệp!



- Thật không hả bố?



Chu Hân Mính ngẩn mặt lên, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Chu Hồng Sâm gật đầu, nói:



- Nhưng mà, bố có lẽ phải lên tỉnh một chuyến. Hân Mính, con có nhớ lần trước con rửa sạch tội dnah là nhờ bí thư Trương không. Mãi mà bố chưa có cơ hội cảm ơn ông ấy, lần này bố muốn lên tỉnh, là muốn cảm ơn ông ấy tận mặt. Hân Mính, quan hệ của bố và ông ấy không thân. Con nói với Tiểu Diệp, xem nó có thể cùng bố gặp bí thư Trương không, hơn nữa càng nhanh càng tốt!