Đô Thị Tàng Kiều

Chương 962 : Anh mới là tất cả của em!

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Đới Vinh Cẩm bước vào trong phòng VIP của khách sạn quốc tế mà Smith sắp xếp cho hắn xong. Hắn liền cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, cởi cúc áo sơ mi xuống, ngồi xuống trên ghế sofa.



- Ngài Smith, việc tôi bảo ông chọn nhà ở như thế nào rồi?



Đới Vinh Cẩm hỏi.



- Tất cả đều dựa theo sự sắp xếp của ngài, đã mua một căn biệt thự ở khu Nam Sơn rồi, chỉ là không mua được căn biệt thự tại vị trí mà ngài chỉ định, biệt thự ở đó đã có người mua rồi, hơn nữa người chủ nhà cũng không bán, tôi chỉ có thể mua một căn biệt thự khác ở cùng khu đó cho ngài!



Smith đứng trước mặt Đới Vinh Cẩm, nói:



- Mong ngài tha thứ cho tôi về chuyện làm việc không có hiệu quả, tôi đã tận lực rồi!



Đới Vinh Cẩm cười cười, nói:



- Điều này không thể trách ông được, yêu cầu của tôi có phần hơi quá. Ừm, không nói chuyện này nữa, thiệp mời dự tiệc đã phát đi chưa?



- Rồi ạ!



Smith nói.



- Những lãnh đạo có liên quan ở thành phố Vọng Hải và ký giả truyền hình báo chí ở thành phố Vọng Hải...!



Lời của Smith còn chưa nói xong, Đới Vinh Cẩm lại cắt ngang nói:



- Thế tổng giám đốc tập đoàn Thế kỷ Quốc tế đã mời chưa?



- Ngài nói tới vị nữ tổng giám đốc đó ạ, đã mời rồi, song...!



Smith có chút ngập ngừng nói:



- Song.... nữ tổng giám đốc đó sẽ không tham dự ạ!



- Tại sao?



Đới Vinh Cẩm hỏi.



- Cô ấy ngày mai sẽ kết hôn!



Smith nhìn ra, Đới Vinh cẩm có ý đối với nữ tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ Quốc tế đó. Nếu không thì, sao lại chỉ nhắc tới mỗi mình cô ta chứ.



- Kết hôn?



Đới Vinh Cẩm nghe tới đây khe khẽ giật mình một lát, hắn đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa ra, qua cửa sổ khách sạn xa xa nhìn thành phố Vọng Hải trong đêm, miệng cười lạnh nói:



- Khá hay, không ngờ ta lại tới đúng vào dịp lễ cưới của cô ta!



Đới Vinh Cẩm nói xong, quay người lại, nói với Smith.



- Ngày mai chuẩn bị một món quá thật lớn, tặng qua đó cho tôi!



- Tôi biết rồi!



Smith đáp.



Buổi kết hôn xác định rõ sẽ rất bận rộn, từ sáng sớm. Diệp Lăng Phi đã bận tối mặt tối mày. Ban đầu là phải mặc bộ đồ com-ple. Diệp Lăng Phi không hề thích mấy kiểu quần áo thế này lắm, cảm thấy quả quá gò bó, song thực sự cũng không còn cách nào cả. Hai nguời Angel và Alice giúp Diệp Lăng Phi mặc bộ vest, đeo ca-vát. Dã Thú và Dã Lang lại đang bận rộn chuyện đội lái xe.



Đợi tất quả được thu xếp xong, Diệp Lăng Phi mặc bộ vest chỉnh tề ngồi vào trong xe. Dã Thú cao hứng đạp mạnh xe lái đi, mở miệng nói:



- Đại ca, buổi trưa nay, chúng ta phải uống rượu thật lực đó, hôm nay là một ngày trọng đại, em rất mừng cho đại ca, chúng ta không say không về nha!



- Dã Thú, uống rượu gì chứ, tối qua còn uống không ít rượu sao!



Diệp Lăng Phi nói.



- Nếu như cậu thật sự muốn uống, đợi anh tổ chức buổi hôn lễ này chúng ta ngồi uống một trận!



- A, đại ca, anh xem em này, quên mất việc đại ca còn phải lập tức tổ chức một buổi tiệc cưới khác nữa cơ mà!



Dã Thú toét miệng cười nói:



- Thế cũng được, đợi đại ca tổ chức xong buổi tiệc cưới khác nữa rồi tính tiếp, em quyết định rồi, đại ca tới sống ở Đông Hải, em sẽ đến sống ở Đông Hải với đại ca, đại ở nếu như muốn sống ở thành phố Vọng Hải này, em sẽ sống cùng với đại ca ở thành phố Vọng hải, dù sao em cũng quen với việc đi theo đại ca rồi, thế thì cứ vậy theo ở cùng đại ca thôi!



- Dã Thú, tiểu tử nhà cậu lúc nào sẽ kết hôn vậy?



Diệp Lăng Phi hỏi.




Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười lên, hắn hút hút điếu thuốc, mở miệng nói:



- Cho dù có phải là có nguyên nhân gì hay không, lần này là do cô ấy không đúng, cứ nghĩ tới việc lần trước bọn anh định tổ chức hôn lễ xem, nguyên nhân chính là vì chuyện của anh, không ngờ rằng lần này lại trở thành cô ấy, có lẽ đây cúng chính là vận mệnh giữa cả hai bọn anh chăng!



- Satan, anh đừng có nghĩ như vậy



Dã Lang an ủi nói.



- Em không hề nghĩ rằng anh là một người làm việc theo tình cảm, em tin anh sẽ xử lý được chuyện này một cách tốt đẹp!



- Anh cũng hy vọng như vậy đó!



Diệp Lăng Phi thở dài, nói:



- Có điều, anh dẫu sao cũng là một người bình thường, người bình thường nên có những tâm tư tình cảm của riêng mình, đầu tiên, anh phải làm cho rõ ràng chân tướng ngọn ngành của tất cả chuyện này!



Diệp Lăng Phi và Dã Lang đang ngồi ở bên ngoài nói chuyện, lúc điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi mới dừng nói chuyện với Dã Lang. Hắn nhấc điện thoại lên, nhấn nút nghe điện, trong điện thoại vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình dường như gần khóc đến nơi.



- Ông xã, anh đang ở đâu!



- Anh đang ở bên ngoài!



Diệp Lăng Phi nói.



- Anh đang ngồi nói chuyện với Dã Lang!



- Ông xã, em xin lỗi, em xin lỗi, em biết chuyện hôm nay đều trách em cả, ông xã, anh nhất định đang cáu rồi!



Bạch Tình Đình vừa nói vừa nức nở khóc bật lên.



- Ông xã, em xin anh đừng có giận, em sẽ giải thích với anh, ông xã, xin anh quay lại đi, ông xã, em cầu xin anh đó, mau quay trở lại đi...!



Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:



- Tình Đình, chuyện hôm nay anh không muốn nghĩ nhiều, nếu thật sự em không muốn tổ chức hôn lễ với anh, anh cũng sẽ không cưỡng ép em phải tổ chức hôn lễ, em biết không, chuyện hôm nay em không chỉ có lỗi với một mình anh, mà còn cả bố của em nữa, em tự nhìn xem bố của em lo lắng thành thế nào rồi! Anh chỉ có thể nói tới đây thôi, những chuyện còn lại em tự mình nghĩ đi, cho dù em có việc gấp đi chăng nữa, chẳng lẽ em ngay cả điện thoại cũng không biết gọi hay sao, chỉ biết im lặng không nói lời nào như thế rồi chạy đi là sao, em biết bố em lo nhiều thế nào không, bố em giờ vẫn còn đang lo anh sẽ giận, khụ, em không còn là trẻ con nữa, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, đừng nghĩ rằng nói có câu xin lỗi là không có chuyện gì cả!



Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, hắn nghe thấy đầu điện thoại bên kia Bạch Tình Đình khóc không lên tiếng nữa. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng mới từ từ nói một câu:



- Anh hít thở chút không khí, cho em thời gian suy nghĩ kỹ lại, trong lòng của em, thật sự có muốn kết hôn với anh không!



Diệp Lăng Phi cúp ngay chiếc điện thoại xuống. Dã Lang nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:



- Satan, anh có phải lo Bạch Tình Đình không muốn kết hôn với anh không?



- Anh cũng không rõ nữa, có lẽ, đây là điều anh đang lo lắng chăng!



Diệp Lăng Phi nói.



- Hôm nay là ngày kết hôn của bọn anh, rốt cục có chuyện ai có thể khiến cô ấy không nói không rằng tự dưng bỏ đi, anh thật sự nghĩ không ra, ban nãy anh nói qua rồi, anh không phải đang tức chuyện cô ấy hôm nay bỏ anh lại như thế, mà là anh đang nghĩ tới một chuyện, phải chăng trong lòng của cô ấy, không phải thật sự muốn kết hôn với anh, bề ngoài, cô ấy rất yêu anh, nhưng bên trong lại không muốn kết hôn với anh, chạy trốn có nghĩa là sợ hãi, khởi nguồn của sự sợ hãi là lo lắng rằng tương lai của cô ấy đều đặt vào trong tay anh, nếu muốn hỏi cho rõ nguyên nhân của sự lo lắng đó đối với anh tới từ việc cô ấy không tin tưởng anh, có lẽ, ở trong lòng của cô ấy, là không tin tưởng anh. Dã Lang, anh chỉ có thể giải thích như vậy thôi!



Điện thoại lại reo vang lên, lần này là giọng của Vu Tiêu Tiếu, giọng của Vu Tiêu Tiếu trong điện thoại có chút lo lắng, nói:



- Sư phụ, anh mau quay về đi, chị em đang khóc ngất đi rồi!



Diệp Lăng Phi im lặng mấy giây, ngay sau đó liền nói:



- Bây giờ anh quay về đây!



Nói xong, hắn liền cùng Dã Lang vội vàng quay trở lại khách sạn.



Trong phòng nghỉ khách sạn, Bạch Tình Đình mặc bộ váy cưới nức nở khóc nước mắt rơi mưa, được Vu Tiêu Tiếu đỡ lấy. Angel và Alice cũng đang ở bên cạnh an ủi Bạch Tình Đình, mấy người an ủi nói với Bạch Tình Đình rằng Diệp Lăng Phi sắp quay trở lại rồi. Lúc Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cô không quản điều gì cả chạy lao thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt lấy vai của Diệp Lăng Phi, miệng vừa khóc vừa nói:



- Ông xã, em biết em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, em không thể không có anh, không có anh em biết sống thế nào đây!



Diệp Lăng Phi khe khẽ vỗ vào vai của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:



- Tình Đình, anh không phải nói muốn rời xa em, anh chỉ muốn cho em cơ hội để em suy nghĩ cho kỹ, trong lòng em có muốn giao tương lai của em cho anh không, anh không hy vọng em sau này sẽ hối hận, anh ban nãy chỉ nghĩ rằng, thằng đàn ông như anh rốt cục có đáng để em giao toàn bộ cuộc đời em cho anh không, cũng giống như em thường nói với anh vậy, anh là một tên đào hoa, háo sắc, thích giở trò vô lại, thậm chí, thường xuyên bắt nạt người khác, mấy điều này đều là khuyết điểm của anh, em thật sự cần phải nghĩ thật kỹ thật kỹ, em có muốn giao cả cuộc đời của em cho một người như anh hay không?



- Ông xã, anh đừng nói nữa, em biết là em không đúng. Em lần này thật sự không nên làm như vậy, trong lòng rất yêu rất yêu anh, trước giờ em không hề hối hận gì cả!



Bạch Tình Đình nức nở nói:



- Ông xã, ban nãy lúc em không nhìn thấy anh, em cảm thấy cả thế giới sụp đổ rồi, sau em không đi quan tâm tới người khác nữa đâu, không đi quan tâm người khác sống chết thế nào nữa. Ông xã, anh mới là tất cả của em!