Đô Thị Tàng Kiều

Chương 969 : Phái người theo dõi

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong những lời của Chu Hân Mính cười nói:



- Diệp Phong chết cũng được, sống cũng được, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.



Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu nói:



- Quả thật không nên quan tâm đến Diệp Phong, hình như chúng ta đã quản quá nhiều rồi!



Diệp Lăng Phi đặt tay lên vai Chu Hân Mính nói:



- Giờ anh chỉ quan tâm đến tụi em, quan tâm tụi em có an toàn không, còn những chuyện khác không liên quan đến anh. Hân Mính, việc này em cũng đừng có bận tâm nữa, để cho mấy cảnh sát hình sự đó đi xử lý đi, giờ việc em cần làm là nghĩ nên làm tân nương của anh thế nào, nghĩ đến tình cảnh của ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta, anh không muốn lại xảy ra chuyện giống Tình Đình!



Chu Hân Mính nghe xong mặt nở nụ cười nói:



- Anh yên tâm đi, em sẽ không như vậy đâu!



Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đang nói chuyện bên ngoài phòng ngủ thì nghe thấy tiếng “ây da” của Bạch Tình Đình từ trong phòng vọng ra. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vội đẩy cửa phòng ngủ, thì thấy Bạch Tình Đình mặc đồ ngủ, phía dưới váy ngủ lộ ra cái chân nhỏ đang thò ra bên mép giường, rồi lại kéo đôi dép. Bạch Tình Đình nhíu mày, hình như lúc nãy không biết đụng phải cái gì đã làm cô đau.



Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính chạy vào phòng ngủ, cô mặt đầy ấm ức nũng nịu nói:



- Ông xã, em phải đi vệ sinh, nhưng chỗ… chỗ đó của em rất đau, ông xã, bồng em qua đi!



Bạch Tình Đình lại giở tính trẻ con, giơ hai cánh tay ra như một đứa con nít đang đợi Diệp Lăng Phi lại bồng cô. Bạch Tình Đình lúc này hiện rõ càng đáng yêu hơn. Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện lần này lại là một chuyện tốt, chí ít có thể khiến cho trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy áy náy, đáng yêu biết bao.



Diệp Lăng Phi đến bên giường, ôm lấy eo Bạch Tình Đình bồng thẳng Bạch Tình Đình đi vào trong nhà vệ sinh rồi mới buông tay ra. Diệp Lăng Phi đứng đợi bên ngoài, đúng lúc này Lý Khả Hân cũng mặc chiếc váy ngủ đi qua bên này, hình như Lý Khả Hân không ngủ ngon giấc, đi cứ ngáp hoài, cổ váy ngủ cô mở rộng để lộ ra phần trắng mịn trước ngực.



- Anh đứng trước cửa vệ sinh làm gì vậy?



Lý Khả Hân nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà vệ sinh rất thắc mắc hỏi. Cô đưa tay ra định đẩy cửa phòng vệ sinh thì lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi nói:



- Tình Đình, đang ở trong đó!



- Không phải đó chứ, vợ chồng anh cũng ân ái dữ, ngay cả đi vệ sinh cũng đi cùng nhau!



Lý Khả Hân phát ra tiếng kinh ngạc. Diệp Lăng Phi còn chưa nói gì thì nghe thấy Bạch Tình Đình trong nhà vệ sinh gọi:



- Ông xã, mau bồng em ra với!



Diệp Lăng Phi bĩu môi về phía dưới hạ thân của Lý Khả Hân, ý là hạ thân của Bạch Tình Đình không tiện. Lý Khả Hân chợt hiểu ra chu cái môi anh đào mà cười. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng vệ sinh thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa phòng vệ sinh. Lúc Diệp Lăng Phi bồng Bạch Tình Đình lên, mặt Bạch Tình Đình bỗng ửng đỏ, nếu như Lý Khả Hân không có ở đây thì Bạch Tình Đình sẽ không ngượng ngùng như vậy, nhưng Lý Khả Hân lại nhìn thấy cảnh này Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngượng, không dám nhìn mặt Lý Khả Hân, chỉ nói một tiếng “chào buổi sáng” rồi lại vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi.



Diệp Lăng Phi bồng Bạch Tình Đình trở lại phòng ngủ của mình. Bạch Tình Đình cũng không ngủ tiếp được nữa, vội mặc đồ vào. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế bên cửa sổ làm ra vẻ vô ý hỏi:



- Tình Đình, tên Diệp Phong đó hôm qua đã gây mê hai cảnh sát hình sự bảo vệ hắn, rồi lấy súng và giấy tờ chứng nhận của một cảnh sát trong số đó, lén chuồn đi rồi!



Hình như câu nói này của Diệp Lăng Phi rất tùy tiện, nhưng lại khiến cho Bạch Tình Đình suy nghĩ lo lắng Diệp Lăng Phi vẫn còn đang giận chuyện hôm cưới đó. Bạch Tình Đình nhàn nhạt nói:



- Chuyện của tên khốn Diệp Phong không liên quan đến em, em cũng không muốn nghe thấy cái tên của tên khốn đó nữa!



- Tình Đình, anh lại nghĩ đến một chuyện khác!



Diệp Lăng Phi nói.


- Tình Đình đang đánh mạt chược, có gì phải sợ chứ!



Diệp Lăng Phi bồng Lý Khả Hân đến bên tường sân thượng, ấn Lý Khả Hân dựa vào tường, sát môi lại. Lý Khả Hân đẩy Diệp Lăng Phi ra âu yếm nói:



- Đừng ồn ào nữa, hai ngày nay anh rất mệt rồi, đừng mệt cho cơ thể quá. Lúc nãy em chỉ đùa với anh thôi, em đã cho anh tất cả rồi, sao còn có thể gặp đàn ông khác nữa chứ, anh là tên ích kỷ, có điều, em thích. Ừm, đợi sau khi anh khỏe người lại rồi hãy nói!



Lý Khả Hân sát môi lại tai Diệp Lăng Phi nói nhỏ:



- Em thích cảm giác lúc anh dồi dào tinh lực!



Dã Thú dựa vào lời dặn dò của Diệp Lăng Phi mà gọi Dã Lang đi cùng. Hai người lái xe đến dưới lầu bách hóa Việt Dương. Dã Thú xuống xe nhìn khắp xung quanh nói:



- Dã Lang, không ngờ mấy cô gái đẹp ở đây lại nhiều thế, đợi lúc nào rảnh hai tụi mình có thể đến đây bắt chuyện rồi!



Dã Lang đóng cửa xe một tiếng “rầm”, cài nút áo lại nhìn Dã Thú một cái, không nói gì cả. Dã Thú bĩu môi hừ lạnh nói:



- Dã Lang, làm gì mà mày chẳng nói gì hết vậy, chẳng lẽ tao nói sai sao, đàn bà vốn ở đây đều là được đàn ông đến chiều chuộng, mày xem mấy tiểu nha đầu ăn mặc thời thượng gợi cảm kia kìa, vừa nhìn là biết bọn nó thiếu sự chiều chuộng của loại đàn ông có thể lực, biết nuông chiều như tụi mình rồi…!



Dã Thú còn chưa nói xong đã bị Dã Lang kéo cánh tay đi vào trong bách hóa Việt Dương. Dã Lang không có thời gian để mà thong thả nói chuyện phiếm, hắn lôi Dã Thú vào trong thang máy đi lên lầu năm, đây là tầng ăn uống, vui chơi. Trên tầng lầu này lẫn lộn không dưới ba mươi khu vui chơi giải trí nghỉ ngơi.



Dã Lang và Dã Thú bước vào tiệm cà phê của Lý Khả Hân, quả nhiên nhìn thấy trong góc có hai người đàn ông đang ngồi. Vừa nhìn tướng mạo của hai người đàn ông đó Dã Thú liền ngầm nháy mắt với Dã Lang, thấp giọng nói:



- Nhìn thấy chưa, chính là người mà lão đại cần!



Dã Lang không nói gì mà đi thẳng đến cái bàn bên cạnh hai tên đó rồi ngồi xuống. Dã Thú lắc lư bước đến ngồi đối diện với Dã Lang, nữ phục vụ đi về phía bọn họ đến trước mặt Dã Thú, tiểu cô nương tuổi còn chưa quá hai mươi hỏi:



- Hai vị khách, xin hỏi hai vị dùng gì ạ?



- Hai chai bia, nhớ kỹ, phải ướp lạnh đó!



Dã Thú ngẩng đầu lên nhìn nữ phục vụ nghiêm túc nói. Cô phục vụ đó sững sờ đáp:



- Xin lỗi, chỗ chúng tôi đây là tiệm cà phê, không bán bia rượu!



- Tôi chỉ đùa với cô thôi!



Dã Thú nhếch môi cười nói.



- Cho tôi ly cà phê đen vị gì cũng được, chỉ cần tôi có thể uống được, còn vị ngồi đối diện tôi thì chọn đại cho anh ta, một ly nước sôi đi!



Dã Lang trừng mắt nhìn Dã Thú, lập tức nói với nữ phục vụ:



- Cho tôi một ly trà sữa là được rồi!



- Vâng, hai vị xin đợi một lát!



Sau khi nữ phục vụ đó ghi xong thì nhìn Dã Thú một cái, trong lòng cảm thấy người đàn ông này rất hay. Dã Thú nhìn nữ phục vụ đó đi về phía quầy bán của tiệm cà phê. Ánh mắt hắn dừng lại chỗ mông nữ phục vụ đó, lúc nữ phục vụ đó xoay lưng lại với Dã Thú nói với cô nhân viên trong tiệm đứng trước quầy bán. Dã Thú mới thu ánh mắt lại nói:



- Đồng phục ở đây thật xấu, chí ít cũng nên mặc những bộ quần áo của đầy tớ nữ, như vậy mới hiện rõ rất đáng yêu chứ, tao bảo đảm tiền kinh doanh ở đây cũng cao gấp đôi, nếu như mặc váy siêu ngắn, chính là có thể nhìn thấy chiếc quần lót bên trong chiếc váy siêu ngắn đó thì bảo đảm ngày ngày ở đây đều đầy ắp khách!



Dã Lang mặc kệ Dã Thú, hắn quá hiểu tính cách của Dã Thú, cũng lười đi nói chuyện với Dã Thú. Dã Lang đứng lên lấy một xấp tạp chí to cầm đến chỗ này. Dã Thú cầm lấy một quyển tạp chí người đẹp, lật mấy trang hắn mơ màng nhìn trang màu có bức ảnh một mỹ nữ mặc đồ bơi.