[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1099 : Nụ cười cứng ngắc
Ngày đăng: 02:12 28/08/19
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, cười nói:
- Tình Đình. Có cái gì đáng sợ chứ!
- Sao không sợ chứ!
Bạch Tình Đình chu môi. Nói:
- Em đâu có to gan như anh đâu, cái gì cũng không sợ hết.
Chu Hân Mính lúc này nói:
- Được rồi. Ông xã, đừng nói nữa, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình đi xuống lầu, đợt vừa xuống lầu thì thấy Suzu Yamakawa và Minako vẫn còn ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách, Diệp Lăng Phi gọi:
- Tôi nói nè hai vị, phải ăn cơm rồi, hai người cũng đừng có ngồi ở đó nữa.
Suzu Yamakawa và Minako đối diện với thức ăn ngon của Trung Quốc, xem ra rất có khẩu vị. Diệp Lăng Phi nhìn tướng ăn của hai người, nhịn không được lắc lắc đầu. Miệng than thở nói:
- Nhật Bản chung quy vẫn là một tiểu quốc a. Đồ ăn đâu có phong phú như của Trung Quốc a!
- Ông xã, ngươi nói bậy gì thế hả!
Bạch Tình Đình nói.
- Người Nhật Bản thích ăn món ăn của Trung Quốc!
- Đương nhiên thích ăn rồi, món ăn Trung Quốc ngon như vậy, người Nhật Bản thì chỉ có biết ăn cá kình gì gì đấy, cá kình đó có ngon lành gì đâu chứ. À, còn có cá lát sống, anh thật chẳng thể hiểu nổi, mấy thứ đó thật sự ăn ngon đến vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình cười duyên nói:
- Ông xã, đừng nói nữa, ăn cơm đi!
Chờ sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi, Suzu Yamakawa và Minako đến phòng khách. Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi han:
- Hai người các cô rốt cuộc đến Trung Quốc làm gì?
- Diệp tiên sinh, câu hỏi này chúng tôi đã trả lời qua rồi!
Minako nói.
- Tiểu thư chúng tôi là tới Trung Quốc để đính hôn với Kusamoto Kisoku!
- Đến Trung Quốc để đính hôn với Kusamoto Kisoku?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, cười lắc lắc đầu, nói:
- Hai người cho rằng tôi sẽ tin sao, hai người không đính hôn ở trong nước Nhật mà lại muốn chạy ra nước ngoài đính hôn, đây chính là chuyện quá nực cười!
- Diệp tiên sinh, tại sao phải ở bên Trung Quốc này thì tôi cũng không biết!
Minako nói.
- Thôi, tôi không hỏi hai người nữa!
Diệp Lăng Phi cầm lấy một điếu thuốc, sau khi châm xong hắn hút một hơi. Nói:
- Tôi đã nghĩ qua rồi, hai người cứ tiếp như vậy cũng không phải là biện pháp, hai người có nghĩ qua sẽ quay về Nhật Bản hay không?
- Quay về Nhật Bản?
Minako vừa nghe, cô quay qua nhìn Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa nãy giờ im lặng lúc này chợt lên tiếng:
- Đương nhiên tôi muốn quay về Nhật Bản rồi, nhưng mà, Diệp tiên sinh, anh có thể giúp chúng tôi quay trở về Nhật Bản sao?
- Đây chẳng phải là chuyện nhỏ sao.
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi có thể giúp cô quay trở về Nhật Bản, tôi cũng không muốn gặp thêm phiền toái, cho nên tôi nghĩ phải nhanh chóng đưa các cô trở về.
- Vậy thật tốt quá, Diệp tiên sinh, cám ơn anh, tôi nhất định sẽ nhớ ngươi!
Suzu Yamakawa nói.
- Đừng, đừng, cô đừng có nhớ tôi!
Diệp Lăng Phi nghe Suzu Yamakawa vừa nói như vậy, hắn nói:
- Được người Nhật Bản nhớ tôi sẽ cảm giác rất khó chịu, vẫn là không cần nhớ sẽ tốt hơn!
Ngay trong lúc Diệp Lăng Phi và Suzu Yamakawa nói chuyện thì chợt nghe có tiếng xe hơi ngoài cổng. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng ô tô liền đứng dậy nhìn ra cổng biệt thự, thì thấy có mấy chiếc xe con đỗ trước cổng biệt thự, có người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen từ trong xe bước xuống. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tình hình này, miệng khinh khỉnh nói:
- Được rồi, không cần tôi tiễn hai người quay về Nhật Bản rồi, người của hai người đã đến tìm!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cất bước đi ra biệt thự. Suzu Yamakawa và Minako thần sắc trở nên khẩn trương, Diệp Lăng Phi đi ra biệt thự thì thấy ở ngoài cổng đứng không ít mấy tên mặc bộ đồ vest màu đen.
- Các người muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi đi đến cổng biệt thự, không có ý mở cửa, đứng cách cánh cửa mà hỏi vọng ra.
Đám người tách ra, từ phía sau đi tới một gã đàn ông trung niên dáng người hơi béo. Người đàn ông trung niên đó để một chùm râu cá trê, đi tới cửa nhìn Diệp Lăng Phi, dùng tiếng Nhật nói:
- Chúng tôi biết tiểu thư của chúng tôi ở đây, chúng tôi là tới đưa tiểu thư của chúng tôi về!
- Nói cái gì đó.
Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ như nghe không hiểu tiếng Nhật, dùng Hán ngữ nói:
- Tôi không biết các người nói cái gì cả.
Người đàn ông trung niên đó nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi hình như là nghe không hiểu tiếng Nhật. Hắn lập tức giơ tay lên với người bên cạnh thì thấy người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen túm chặt cửa, trèo lên.
- Dám làm căng với ta à. Các người cũng không nhìn xem thử đây là đâu.
Diệp Lăng Phi há mồm bắt đầu chửi, ngay trong lúc hai gã mặc bộ đồ vest màu đen vừa mới bước qua cửa sắt thì Diệp Lăng Phi hai tay túm quần áo của hai người đó, trực tiếp kéo hai tên từ trên cửa sắt xuống dưới. Mũi nhọn trên cửa sắt đã làm rách quần hai tên đó.
Ùm, ùm!
Hai gã đàn ông đó đều ngã dưới chân Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không chút khách khí nhấc chân phải lên tặng hai tên đó mỗi người một cước ngay chỗ ngực, hai chân đá rất nặng, khiến cho hai tên đó đều bò dưới mặt đất, không tài nào đứng lên nổi. Diệp Lăng Phi dùng tiếng Nhật chửi:
- Kháo, các người cũng không nhìn xem ta là ai, dám giở trò này với ta, mấy tên khốn các người để xem thử còn tên nào dám tiến vào nữa.
- Ngươi hiểu tiếng Nhật?
Người Nhật Bản trung niên đó hỏi.
- F*ck, ta vốn biết tiếng Nhật!
Diệp Lăng Phi chửi.
- Lúc bọn ngươi còn ở trong bụng mẹ thì tôi đã biết tiếng Nhật rồi, giờ tên nào còn ở trước cổng nhà tôi thì hãy mau cút đi. Bằng không tôi cho các ngươi cùng chung số phận với hai tên đó.
Trong đó có một gã đàn ông tay phải đặt bên hông, kết quả bị người đàn ông trung niên đó chặn lại. Người đàn ông trung niên đó nói:
- Tôi tin là giữa chúng ta có chút hiểu lầm, chúng tôi tới đây là để đón tiểu thư Yamakawa của chúng tôi!
- Nhà của tôi không có người này!
Diệp Lăng Phi khoát tay, nói:
- Các người cút xéo, đừng có đứng trước cửa nhà tôi nữa!
- Vị tiên sinh này, tôi nghĩ...!
Tên đàn ông trung niên đó còn chưa nói xong, chợt nghe Diệp Lăng Phi há mồm mắng:
- Mau cút đi.
Diệp Lăng Phi nói xong mở cửa ra, dùng chân đá đá hai gã người Nhật Bản nằm trên mặt đất, miệng nói:
- Đem hai tên này đi cho tôi, đừng có để cho tôi thấy các ngươi mà cảm giác phiền!
Tên đàn ông trung niên lúc này bỗng nhiên khoát tay, thế là mấy tên Nhật Bản vọt vào trong sân biệt thự của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lập tức nổi giận, hắn xông đến người đàn ông trung niên đó, tay phải túm lấy cổ của hắn, chửi:
- Kháo, đừng nói là ngươi, cho dù tên hỗn đản Yamakawa Yonchien ở trước mặt ta cũng không dám làm càn như vậy.
Khi người đàn ông trung niên nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới cái tên Yamakawa Yonchien, hắn cố sức nói:
- Ngươi ngươi là ai?
- Liên quan đêck gì đến mày!
Diệp Lăng Phi quát.
- Bảo người của mày mau cút khỏi cho ta, nếu không tôi cho mày chết ở đây!
Tên người đàn ông trung niên đó nhìn thấy bộ dáng nói chuyện của Diệp Lăng Phi không giống như là đang nói giỡn, hắn vội vàng bảo người của hắn đều lui ra ngoài. Diệp Lăng Phi buông lỏng tay, tên đàn ông trung niên tay phải ôm chặt cổ họng của mình, liên tục ho khan vài tiếng. Hơn nữa ngày, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến ngươi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bọn quỷ sứ các người mau cút khỏi đây cho tôi, đừng có chọc giận tôi!
Tên đàn ông trung niên đó không thấu hiểu bối cảnh cặn kẽ của Diệp Lăng Phi, đành phải bảo người của mình lên xe hết. Diệp Lăng Phi thấy bọn người kia đều đi rồi, hắn mới quay người đi trở vào biệt thự.
Diệp Lăng Phi vừa quay vào biệt thự, thì nói với Suzu Yamakawa và Minako:
- Hai người chuẩn bị rời khỏi đây!
- Chúng tôi có thể đi đâu chứ?
Minako hỏi.
- Ai biết các người có thể đi đâu.
Diệp Lăng Phi nói.
- Đó là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là muốn nói cho hai người biết, đợt lát nữa tên khốn Yamakawa Yonchien sẽ đến đây đấy.
Suzu Yamakawa và Minako không biết làm sao, các cô cũng không biết nên đi đâu cả. Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako, hỏi:
- Hai người thật sự không muốn trở về?
- Tôi không muốn trở về!
Suzu Yamakawa nói.
- Như vậy đi, tôi có thể giúp hai người, nhưng mà tôi còn có một điều kiện!
Diệp Lăng Phi nói.
- Điều kiện?
Suzu Yamakawa sửng sốt, nói:
- Điều kiện gì?
- Điều kiện chính là hai người phải giúp tôi làm rõ rốt cuộc hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki đến thành phố Vọng Hải làm gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi tin hai người sẽ có cách!
Suzu Yamakawa nhìn Minako, Suzu Yamakawa thật sự không biết tại sao hai đại cổ đông của tập đoàn Suzuki sẽ đến thành phố Vọng Hải. Nhưng trong lòng Minako đây lại biết được tí xíu, chỉ là Minako biết việc này không thể nói ra, nếu một khi nói ra, cô sẽ bị người ta thủ tiêu. Minako im lặng còn Suzu Yamakawa thì nói:
- Tôi sẽ nghĩ cách, xin anh giúp giúp tôi!
- Được rồi, cô đã nói như vậy thì ta đây giúp cô một lần!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi bảo đảm với các cô, chỉ cần các cô ở chỗ tôi thì Yamakawa Yonchien cũng không dám cưỡng ép mang các cô đi đâu.
Diệp Lăng Phi và Yamakawa Yonchien có quen biết biết, hơn nữa từng còn có chút không thoải mái. Diệp Lăng Phi trong lòng rất rõ ràng, Yamakawa Yonchien ở bên thành phố Vọng Hải này tuyệt đối không dám thế nào với mình cả. Nhưng nếu ở Nhật Bản thì Diệp Lăng Phi cũng không dám bảo đảm Yamakawa Yonchien có thể làm vậy hay không.
Thì giống như Diệp Lăng Phi đã dự liệu, Yamakawa Yonchien thật sự đã đến. Yamakawa Yonchien nhận được điện thoại của cấp dưới mình. Nói cho Yamakawa Yonchien biết có sự tồn tại của một người như vậy. Yamakawa Yonchien nhất thời nghĩ mãi không ra ở thành phố Vọng Hải này còn có người quen của mình, hắn muốn gặp để biết rốt cuộc người này là ai nên mới đích thân đến đây. Sau khi Yamakawa Yonchien đến, hắn bước xuống xe thì thấy Diệp Lăng Phi từ bên trong biệt thự đi ra, Diệp Lăng Phi mặt nở nụ cười, nói:
- Yamakawa Yonchien, chúng ta đã lâu không gặp, thật không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật sự là quá khéo rồi!
Sau khi Yamakawa Yonchien nhìn thấy Diệp Lăng Phi, biểu tình của Yamakawa Yonchien trở nên có chút cứng ngắc. Hắn vốn không ngờ sẽ gặp Diệp Lăng Phi, nhưng tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra, Yamakawa Yonchien cũng chỉ có thể buộc phải đi tới, Diệp Lăng Phi đến trước mặt Yamakawa Yonchien, đưa tay ra bắt tay với Yamakawa Yonchien, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Yamakawa Yonchien tiên sinh, xương sườn của ông giờ đã tốt hơn chưa?
Yamakawa Yonchien sau khi nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, nụ cười mà hắn ta cố gắng nặn ra cứng ngắc đọng trên khuôn mặt.