[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1147 : Ngầm giở trò sau lưng
Ngày đăng: 02:13 28/08/19
Trương Lộ Tuyết vừa nói xong, Diệp Lăng Phi bèn nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
- Lộ Tuyết, em đến thử xem.
Trương Lộ Tuyết bĩu môi nói:
- Em không thèm thử. Em không muốn anh bị gục, được rồi, đừng gây nữa, em còn có việc.
Trương Lộ Tuyết không gây với Diệp Lăng Phi nữa, rời khỏi phòng xép đi ra bàn làm việc của mình. Diệp Lăng Phi từ trong phòng xép đi đến sau lưng Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, ban nãy anh thật sự không nói gì.
- Em cũng không phải vợ anh, em không quan tâm chuyện của anh.
Trương Lộ Tuyết nhìn màn hình máy tính, không quay đầu lại. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm lấy Trương Lộ Tuyết từ phía sau, hắn kề miệng hôn Trương Lộ Tuyết.
Diệp Lăng Phi để tay vào ngực Trương Lộ Tuyết, chỉ khẽ động nhưng Trương Lộ Tuyết đã có chút không chịu nổi rồi, hôn Diệp Lăng Phi xong, Trương Lộ Tuyết khẽ nói:
- Được rồi, anh đừng có nghĩ nhiều, em thật sự không có ý gì khác chỉ là muốn nhắc nhở anh, đừng có làm bừa ở đây, hôm nay anh mệt rồi, đừng để mình bị mệt quá.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, hắn khẽ nói:
- Lộ Tuyết, anh biết là em tốt với anh mà.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Được rồi, được rồi, em thật sự phải làm việc rồi. Anh đi làm việc của anh đi, em biết là anh rất nhiều việc.
Diệp Lăng Phi cười gật đầu nói:
- Em không cần nói, anh đúng là có việc, ừ, Lộ Tuyết anh không ở đây nữa, anh phải đi xem xe của anh đã đến chưa, không có xe thật là không tiện chút nào.
- Mau đi đi. Trương Lộ Tuyết giục.
Khi Diệp Lăng phi ra khỏi văn phòng của Trương Lộ Tuyết bèn nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đã ngồi ở bàn làm việc của cô ta đang trang điểm qua loa. Diệp Lăng Phi ghé vào bàn làm việc của Trịnh Khả Nhạc, thò tay véo má Trịnh Khả Nhạc rồi cười nói:
- Khả Nhạc, khi nào em có thời gian anh muốn mời em ăn cơm?
Trên mặt Tịnh Khả Nhạc hằn đỏ lên, nghe thấyDiệp Lăng Phi nói vậy, khuôn mặt xinh tươi của Trịnh Khả Nhạc hơi ngẩng lên khẽ nói:
- Em không biết khi nào có thời gian, thường thì đến cuối tuần em mới có một chút thời gian.
Diệp Lăng Phi cười đầy ẩn ý nói:
- Vậy sao? Vậc cuối tuần anh tìm em. Anh muốn xem em…Diệp Lăng Phi không nói hết nhưng Trịnh Khả Nhạc đã hiểu ý của Diệp Lăng Phi, cô ta khẽ gật đầu không nói gì.
Diệp Lăng Phi đi taxi đến chợ xe, hắn muốn xem xem, xe của mình đã có chưa, mặc dù lúc đặt xe đã nói phải một tuần sau mới giao hàng, nhưng Diệp Lăng Phi lại cho rằng không cần đến một tuần. Quả nhiên không sai, chiếc xe Mescedes màu trắng bạc mà Diệp Lăng Phi đặt hàng đã có rồi.
Diệp Lăng Phi ở chợ xe thử x e cho đến khi Bạch Tình Đình gọi điện đến, Diệp Lăng Phi mới xem như thử xe xong, thấy chiếc xe này không có vấn đề gì, chỉ là do xe mới cần phải quen xe một chút, nhưng đối với một người lái xe lâu năm như Diệp Lăng Phi cho dù là xe mới đối với hắn cũng không có vấn đề gì to tát.
Diệp Lăng Phi đóng cửa xe, dựa về phía sau, nghe điện thoại của Bạch Tình Đình.
- Ông xã, anh đang ở đâu vậy?
- Anh đang ở chợ xe thử xe. Xe của anh có rồi, anh đang thử xe.
- Ồ, em muốn nhắc anh, đừng quên việc tối nay đấy. Em ở anh ở chỗ Trương Lộ Tuyết bận đến quên mất chuyện tối nay.
Bạch Tình Đình nói xong, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, em nghĩ nhiều rồi, anh sớm đã không ở chỗ Trương Lộ Tuyết rồi, chiều hôm nay anh quả thực có đến tập đoàn Tân Á, nhưng ở đó không có việc gì, anh ở đó một lát rồi đến chợ ô tô.
Bạch Tình Đình giải thích nói:
- Em đâu có nghĩ nhiều gì đâu. Em chỉ muốn nhắc nhở anh đừng quên đi ăn cơm.
- Bây giờ anh đang chuẩn bị qua đó. Bà xã, khi nào em đến?
- Em đang chuẩn bị, sắp rời khỏi công ty rồi.
- Vậy được, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, lắc đầu cười, xem ra Trần Ngọc Đình nói quả không sai, mặc dù bây giờ Bạch Tình Đình bên ngoài tỏ ra cho phép Diệp Lăng Phi có đàn bà ở bên ngoài, nhưng đó chỉ là trong trường hợp Bạch Tình Đình không còn cách nào phải nhượng bộ chứ trong lòng Bạch Tình Đình, vẫn rất để ý chuyện này, nếu không ban nãy Bạch Tình Đình cũng không nói vậy. Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ thầm: Mình cứ nên cẩn thận một chút tốt hơn, không nên chọc giận Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi kiểm tra thêm một chút, xác nhận không có vấn đề gì trả nốt số tiền còn lại, làm xong các thủ tục liên quan, rồi lái chiếc xe mới ra khỏi chợ ô tô. Diệp Lăng Phi không dám lái nhanh quá, thực ra cho dù Diệp Lăng Phi muốn lái nhanh cũng không được, cứ đến tối, giao thông ở Vọng Hải trở nên rất đông đúc, đó là giờ cao điểm lúc tan sở, chỗ nào cũng có xe. Diệp Lăng Phi chỉ có thể lái chầm chậm, Diệp Lăng Phi vốn cho rằng chi cần mười phút là đến rồi, kết quả hắn phải đi hết gần bốn mươi phút mới đến nhà hàng gần đại học Vọng Hải mà Điền Phong nói.
Diệp Lăng Phi dừng xe xong, hắn không vội xuống xe mà lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình. Đợi điện thoại kết nói, Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, em đến chưa?
- Em đã đến từ sớm rồi, đang đợi anh nè. Ban nãy em còn nghĩ sao giờ này mà anh vẫn chưa đến, em đang định gọi điện cho anh, thì anh lại gọi điện đến.
Diệp Lăng Phi kêu ca nói:
- Hài, đừng nhắc nữa, anh bị tắc đường, anh muốn đến nhanh cũng không được. Bà xã, em không biết trên đường tắc đến mức nào đâu, ồ, đúng rồi, bà xã, em chuẩn bị quà chưa?
- Cái này anh không cần lo, em đã chuẩn bị hết rồi. Ông xã, anh mau đến đi.
- Anh đã đến rồi, bây giờ sẽ xuống xe ngay.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, xuống xe. Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa xe đi vào trong nhà hàng. Khách hàng của nhà hàng này chủ yếu là sinh viên ở xung quanh, đi vào nhà hàng xong, bèn nhìn thấy Điền Phong, Hứa Duy, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đã ngồi trước một chiếc bàn tròn trong phòng khách, bọn họ đang nói chuyện, nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Điền Phong đứng lên chào: Anh rể họ, bên này.
Diệp Lăng Phi nhìn Điền Phong cười, đi qua đó. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, vỗ vai Điền Phong nói:
- Điền Phong, lâu rồi không gặp, em càng ngày càng đẹp trai.
Điền Phong nói:
- Anh rể họ, anh đừng khen em, em không dám nhận lời khen của anh đâu. Ban nãy chị họ đã nói rồi, nếu anh khen ai, về cơ bản đều là nói mát, anh nói em đẹp trai, thực ra là nói em xấu, anh rể họ chúng ta đều là người một nhà, không cần phải như vậy chứ.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong nói vậy bèn nhìn Bạch Tình Đình thấy Bạch Tình Đình đang cười trộm. Diệp Lăng Phi lại quay sang Điền Phong nói:
- Điền Phong, em đừng nghe chị họ em nói lung tung, ban nãy em không phải đã nói sao, chũng ta đều là người một nhà, anh có thể nói mát em không ?
Điền Phong cười nói:
- Anh rể họ, em đùa với anh ý mà, mau anh mau ngồi xuống đi. Bọn em sớm đã gọi món xong rồi, chỉ đợi anh đến thôi.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ngồi bên cạnh hắn là Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, ban nãy em nhất định nói xấu anh không ít, nếu không Điền Phong làm sao có thể biết anh thích nói mát chứ.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng phi nói vậy vội vàng nói:
- Ông xã, em đâu có nói xấu anh. Ban nãy em khen anh không ít đấy, là Điền Phong tự nghĩ, ông xã, không liên quan đến em.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không sao cả, dù sao anh cũng quen rồi. Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn sang Hứa Duy ngồi bên cạnh Điền Phong nói: Hứa Duy, bây giờ em càng ngày càng xinh đẹp, lúc đầu phải nói Điền Phong, tên tiểu tử này đúng là tinh mắt, bây giờ xem ra, Điền Phong đúng là quá may mắn, tìm được một đại mỹ nhân như em. Em lớn thêm vài năm nữa sẽ đẹp hơn Tiêu Tiếu nhiều.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh Hứa Duy bèn tỏ ra không vui, Vu Tiêu Tiếu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không hài lòng nói:
- Diệp đại ca, anh nói vậy là có ý gì, cái gì gọi là lớn thêm vài năm nữa sẽ đẹp hơn em.
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong, Hứa Duy bèn nói:
- Diệp tiên sinh, lẽ nào bây giờ em không đẹp hơn Tiêu Tiếu sao?
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy Hứa Duy nói vậy xong, bèn quay sang Hứa Duy, giơ nắm đấm lên nói:
- Hứa Duy, gan cậu có phải to lên rồi không dám nói như vậy, đừng cho rằng cậu có Điền Phong rồi là có thể nói như vậy trước mặt tớ, tớ nói cho cậu biết, nếu để tớ tức giận lên, Điền Phong cũng không ngăn nổi tớ đâu.
Điền Phong nghe thấy Hứa Duy và Vu Tiêu Tiếu hai người nói chuyện, anh ta chỉ ngồi cười, chứ không nói gì. Quan hệ giữa Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy vốn rất tốt, ban đầu Điền Phong có thể ở bên cạnh Hứa Duy công lao của Vu Tiêu Tiếu không nhỏ. Những người ngồi đây đều rất rõ, Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy đang chọc nhau, không ai để ý đến bọn họ. Điền Phong gọi nhân viên phục vụ đến, ý nói có thể chuẩn bị mang đồ ăn lên được rồi.
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, câu nói ban nãy vốn định tán dương Hứa Duy không ngờ lại gây ra hậu quả này, Hứa Duy và Vu Tiêu Tiếu lại vì chuyện này mà cãi nhau. Mặc dù chỉ là đùa, nhưng cũng nhìn ra một vấn đề đó là con gái bây giờ rất để ý ngoại hình của mình, không muốn ngoại hình của mình không đẹp.
Người là quần áo, ngựa là yên, phụ nữ trời sinh ra đã là phái đẹp, nhưng cũng cần có quần áo đẹp để mặc, đồng thời cũng cần trang điểm một chút. Bây giờ trên đường đều là mỹ nữ, trên ti vi cũng toàn là mỹ nữ, có cảm giác mỹ nữ bây giờ hiện ra trong nháy mắt, trước đây không có nhiều mỹ nữ như vậy.
Trước đây hình như trên đường chỗ nào cũng là những cô gái trẻ, quần áo giản dị, cũng không nhìn ra cái gì gọi là vẻ đẹp trời sinh, tuyệt sắc khuynh thành…Còn bây giờ, toàn là người đẹp, cái gì mà người đẹp chân dài, người đẹp vòng ba, đến ngực lép cũng là người đẹp, trong khi than vãn rằng có qua nhiều người đẹp, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện những cô được goi là người đẹp bây giờ đều không phải tự nhiên, đa số trong số đó đều là nhân tạo.
Ngay đến một số cô gái xấu xí, dưới sự che đậy của kỹ thuật hóa trang cao siêu ngày nay cũng đều biến thành mỹ nữ. Không phải có người thường nói trong công ty dường như không dám đến gần nữ đồng nghiệp nói chuyện, tại sao, lo sợ bị bụi phấn trang điểm rơi vào mắt. Bây giờ đi đến gần người đẹp, ngoài nức mũi vì nước hoar a, còn có bụi phấn trang điểm, nói không chừng một lúc nào đó, bạn còn có thể nhặt được một cái ngực giả, lông mi, mũi giả…
Bất luận nói thế nào, con gái bây giờ xem trọng ngoại hình của mình là một thực tế không cần tranh cãi. Câu nói của Diệp Lăng Phi khiến Hứa Duy và Vu Tiêu Tiếu tranh cãi, đó cũng là việc hết sức bình thường.
Trước sự hăm dọa của Vu Tiêu Tiếu, Hứa Duy vẫn theo bản năng lựa chọn lùi bước, cô ta nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đẹp hơn tớ, như vậy được rồi chứ.
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Vốn là như vậy mà. Hứa Duy, cậu nên thừa nhận đi, cậu còn không thừa nhận, cẩn thận tối nay tớ đến ký túc xá của cậu, lột hết đồ của cậu, bắt cậu…
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong bèn nhìn thấy Diệp Lăng Phi há hốc miệng nhìn mình, bộ dạng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi nói:
- Tiêu Tiếu, em xem lại câu ban nãy em nói đi. Anh đang nghĩ liệu em có khả năng đó không?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong, quay sang Bạch Tình Đình nũng nịu nói:
- Chị, chi xem Diệp đại ca, anh ấy lại bắt nạt em, chị phải giúp em.
Bạch Tình Đình nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong, cười nói:
- Tiêu Tiếu, em bảo chị làm sao giúp em, em không phải không biết tính của anh ta, ai dám trêu trọc anh ta chứ, chị cũng có tâm mà mất lực thôi, chi không giúp nổi em.
Vu Tiêu Tiếu lại tiếp tục nói:
- Chị, chị phải giúp em. Em biết chị là tốt nhất, chỉ cần chị đồng ý giúp em, Diệp đại ca nhất định không dám bắt nạt em.
Bạch Tình Đình quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh đừng bắt nạt Tiêu Tiếu nữa.
- Anh đâu có bắt nạt Tiêu Tiếu. Bà xã, em cũng không phải không nhìn thấy, đều là con tiểu nha đầu này bắt nạt anh, anh làm sao bắt nạt nó chứ.
Trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện với Bạch Tình Đình, người phục vụ đã mang đồ ăn lên. Điền Phong lấy ra một chiếc bánh ga tô, đặt vào giữa bàn, Điền Phong khoác vai Hứa Duy nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chị họ, anh rể họ, hai người đừng nói nữa, đến đây chúng ta cùng nhau cắt bánh ga tô.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Điền Phong nói xong bèn nói:
- Như vậy đã cắt bánh ga tô rồi à? Điền Phong, em như vậy là không được rồi, bạn gái em đón sinh nhật, làm sao có thể làm một cách đơn giản như vậy, chỉ chuẩn bị qua loa một chiếc bánh ga tô như vậy coi như là chúc mừng sao?
- Anh rể họ, không phải ạ. Buổi trưa, bọn em đã chúc mừng Hứa Duy rồi ạ, tối nay còn mời mọi người, đây cũng là ý của Hứa Duy, Hứa Duy muốn cảm ơn mọi người lần trước chuyện giúp chị họ cô ấy lần trước.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Diền Phong nhắc đến chuyện lần trước, hắn xua tay nói:
- Ồ, thì ra là chuyện ấy, bỏ đi, không cần nhắc đến nữa. Chỉ là một chuyện nhỏ, mọi người buổi trưa đã chúc mừng rồi, vậy anh cũng không khách khí với mọi người nữa, đến đây, cắt bánh ga tô, anh nếm trước một miếng, em không cần nói nữa, bụng anh quả thật đói rồi, lót dạ trước một miếng ga tô cái đã.
Hứa Duy cắt bánh ga tô thành năm miếng, mọi người ăn bánh ga tô xong, mới cầm đũa lên, ăn cơm. Thực ra, bữa cơm này cũng là Hứa Duy muốn mọi người tụ tập với nhau, Hứa Duy rất cảm ơn sự giúp đỡ lúc đầu của Diệp Lăng Phi đối với chị họ cô ta, lúc đó nếu không có Diệp Lăng Phi, không biết chị họ cô ta biến thành cái gì rồi.
Điền Phong gọi một két bia, anh ta mở bia, mọi người đều rót bia. Bạch Tình Đình nói:
- Em họ, lẽ nào em không biết chị không uống bia sao?
Điền Phong để chai bia không sang một bên nói:
- Chị họ, em đương nhiên biết chị không uống bia, nhưng đây là chỗ của em, chị phải nhập gia tùy tục chứ. Chị họ, bia này là thứ tốt, tốt cho da dày, chị uống một chút không vấn đề gì đâu. Hơn nữa, ở đây có anh rể họ, chị còn sợ gì chứ, nếu chị uống nhiều, anh rể em sẽ đưa chị về , nếu hai người không muốn về nhà, vậy cũng được, ở đây cũng có khách sạn, hai người thuê một phòng là được rồi, còn về chị uống nhiều rồi muốn làm gì, đó là chuyện em không thể quản được.
Bạch Tình Đình nghe Điền Phong nói xong, khẽ cười nói:
- Tiểu tử này, càng nói càng không ra sao. Em không sợ anh nói với bố mẹ em, ừ, chị…
Bạch Tình Đình chưa nói hết câu, Điền Phong bèn cắt ngang:
- Chị họ, đừng như vậy chứ, em cũng không phải là trẻ con, em biết nên làm thế nào, nếu chị họ giận em, vậy trút lên em là được rồi, em là em họ của chị, cho dù chị đánh em, mắng em, em đều phải chịu, chị họ, đừng giận nữa, nào em kính trước một cốc.
Điền Phong nói rồi rót bia vào cốc đưa đến trước mắt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhìn Điền Phong lắc đầu bất lực, cầm cốc bia lên, cùng Điền Phong chạm cốc. Điền Phong một hơi uống hết cốc, còn Bạch Tình Đình chỉ uống một ngụm. Bạch Tình Đình quả thực không uống được bia, Vu Tiêu Tiếu cầm cốc bia lên chạm cốc với Hứa Duy ngồi bên cạnh nói:
- Lão thọ tinh của chị, nào 100% nhé.
Hứa Duy uống hết cốc bia trong tay, Vu Tiêu Tiếu lại nói với Hứa Duy:
- Hứa Duy, sau này cậu nên về ký túc xá nhiều hơn, đừng suốt ngày cùng Điền Phong ở bên ngoài qua đêm, mặc dù tớ cũng có thể hiểu, nhưng chung quy cậu vẫn là đàn bà của tớ, dù thế nào cũng nên ở cạnh tớ.
Vu Tiêu Tiếu nói xong khiến Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và mọi người đều cười phá lên. Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi cười, bĩu môi nói:
- Làm sao, lẽ nào em nói sai sao? Sự việc vốn là như vậy, ai bảo Hứa Duy không chịu ở bên em, em ghen rồi.
Diệp Lăng Phi cười: Tiêu Tiếu, ai bảo em cả ngày từ sáng đến tối đều không có việc gì, lẽ nào em không bận rộn chuyện khác sao.
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói:
- Bận chuyện khác? Bận cái gì?
- Chẳng hạn như chơi điện tử. Tiêu Tiếu, có chơi trò starcraft không?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong nói:
- Chơi trò starcraft? Starcraft là trò chơi từ như nhiều năm trước rồi, em sớm đã không chơi rồi, bây giờ đến CS cũng không chơi nữa, em chơi trò chơi trên mạng.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Chơi trò chơi trên mạng? Trò chơi trên mạng có gì hay chứ, một chút hay ho cũng không có, Tiêu Tiếu, gần đây anh chơi...
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đó, bèn nghe thấy Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, anh đừng nhắc đến chơi trò starcraft trước mặt Tiêu Tiếu nữa.
Bạch Tình Đình nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, em không biết, anh ấy gần đây mê chơi trò starcraft rồi, suốt ngày chơi, hài, chị không biết trò chơi đó có gì hay chứ.
Điền Phong nghe xong, nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, sao tớ nhớ khoa các cậu còn có một đội chơi starcraft.
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Cái gì gọi là trong khoa bọn tớ có một đội chơi starcraft. Chỉ là một nhóm tiểu tử nhàn rỗi không có việc gì làm, lập ra đội đó. Bây giờ trong trường tớ có không ít cao thủ chơi starcraft, tớ quen một cô gái học năm thứ nhất, chơi starcraft, cô gái đó chuyên đi tìm Sở Thiếu Quân đó, Sở Thiếu Quân là ai ư, chính là một con dê già thích giả bộ, khi em mới đến, còn từng giả bộ trước mặt tớ, tớ không thèm để ý, về sau cậu ta không dám tìm tớ nữa.
Điền Phong cười nói:
- Tiêu Tiếu, tính của cậu ai dám trêu chứ, tên Sở Thiếu Quân đó mắt mù rồi sao, dám tìm cậu, không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?
- Nói quá đúng. Tớ thật sự nhìn không quen mắt tên Sở Thiếu Quân đó, lại không đẹp trai, đừng cho rằng có chiều cao là sẽ có con gái thích, nếu cứ cao là có người thích, vậy không phải hươu cao cổ cũng có thể tìm được bạn gái sao, thật là, Sở Thiếu Quân đó tớ nhìn cậu ta là thấy gét rồi.
- Sở Thiếu Quân quả thật có chút đáng ghét, nhưng cậu ta chơi starcraft không tồi. Lúc đó, bọn tớ còn từng đại diện đại họcVọng Hải tham gia cuộc thi điện tử dành cho sinh viên, tớ đại diện cho hạng mục CS, cậu ta là hạng mục starcraft.
- Xì, có gì chứ, tờ không cảm thấy trình độ của cậu ta cao đến đâu. Tớ không muốn chơi, nếu tớ chơi starcraft, đảm bảo sẽ chơi giỏi hơn cậu ta, chỉ là tiểu nha đầu Diêu Dao không hiểu chuyện suốt ngày đi tìm Sở Thiếu Quân, tớ thấy Diêu Dao sớm muộn cũng bị tên Sở Thiếu Quân chén thôi.
Điền Phong nói:
- Tiêu Tiếu, đó là chuyện của người ta.
- Cái gì mà chuyện của người ta. Bạn trai của Diêu Dao rất đẹp trai, tớ đã từng gặp mặt rồi, hình như không phải là sinh viên ở đại học Vọng Hải chúng ta, có lẽ là sinh viên của một trường đại học ở một thành phố khác, tóm lại, số lần gặp mặt của bọn họ rất ít, Sở Thiếu Quân tranh thủ cơ hội người ta thích chơi starcraft, cố ý tiệp cận, nếu tiểu nha đầu đó thật sự bị Sở Thiếu Quân chén đó đúng là bông hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu Sở Thiếu Quân, không được, đợi tớ có thời gian, nhất định phải nói chuyện với cô gái đó, nói thế nào cũng là quen biết, cô gái đó cũng không tồi.
Vu Tiêu Tiếu và Điền Phong nói chuyện với nhau, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không biết người mà bọn họ nhắc đến Diêu Dao, Sở Thiếu Quân là ai, chuyện này đều là chuyện giữa các sinh viên bọn họ, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại không ở trong trường, bọn họ chỉ có thể ngồi nghe.
Hứa Duy nhìn ra Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi không biết Điền Phong và Vu Tiêu Tiếu đang nói gì, cô ta kéo Điền Phong nói:
- Điền Phong, chúng ta ăn đồ ăn thôi, anh và Tiêu Tiếu cũng đừng chỉ để ý đến nói chuyện, không ăn đồ ăn gì cả.
Vu Tiêu Tiếu nghe Hứa Duy nói vậy, bĩu môi nói:
- Hứa Duy, cậu ghen rồi à, có phải thấy tớ và bạn trai cậu nói chuyện rất hợp nhau, cậu ghen rồi hả?
Hứa Duy nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói lung tung, tớ làm gì có.
Vu Tiêu Tiếu nói rồi nhìn Diệp Lăng Phi ngồi đối diện, rồi lại nhìn sang Hứa Duy nói:
- Hứa Duy, cậu yên tâm đi, tớ không thích Điền Phong đâu. Tớ không hứng thú với kiểu đàn ông như Điền Phong, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không giành bạn trai của cậu đâu.
Hứa Duy cười không nói gì nữa.
Mọi người bắt đầu ăn, Diệp Lăng Phi lúc đó đứng lên muốn đi nhà vệ sinh. Điền Phong cũng đứng dậy nói:
- Anh rể họ, em cũng đi.
Diệp Lăng Phi và Điền Phong đi vào nhà vệ sinh, Điền Phong đứng trước bồn cầu quay mặt hỏi Diệp Lăng Phi: Anh rể họ, anh và chị họ khi nào có em bé, em còn chuẩn bị làm cậu.
- Sẽ sớm thôi. Không phải anh không muốn có, do bọn anh điều kiện trước mắt không phù hợp, chờ thêm chút nữa vậy.
- Ồ, vậy ạ. Anh rể họ, anh thấy em và Hứa Duy thế nào?
Câu nói của Điền Phong khiến Diệp Lăng Phi sửng sốt, Diệp Lăng Phi nhìn Điền Phong không hiểu hỏi:
- Cái gì gọi là em và Hứa Duy như thế nào?
Điền Phong nói:
- Ý em là anh cảm thấy em và Hứa Dân có thể đi đến cuối cùng được không ạ?
Diệp Lăng Phi đi vệ sinh xong, đi ra bồn nước, mở vòi rửa tay, hắn nói:
- Điền Phong, cài này làm sao có thể hỏi anh, nên hỏi bản thân em chứ, em rút cuộc có thích Hứa Duy hay không.
- Em đương nhiên thích rồi ạ, nếu không thích em đã không dẫn cô ấy đi gặp mẹ em. Nhưng vì em dẫn cô ấy đi gặp mẹ em rồi, nên mới gây ra chuyện.
Diệp Lăng Phi sửng sốt nhìn Điền Phong nói:
- Gây ra chuyện? Gây ra chuyện gì?
Điền Phong thở dài nói:
- Còn không phải là chuyện trong nhà của Hứa Duy sao. Trước đây em không hề biết chuyện này, khi Hứa Duy nói chuyện với mẹ em nói lộ ra, em mới biết. Hứa Duy đã được đính hôn với người ta từ nhỏ, chỉ đợi Hứa Duy tốt nghiệp sẽ về nhà kết hôn. Bố mẹ em đối với bên gia đình Hứa Duy vốn rất không hài lòng, kết quả lại nghe thấy Hứa Duy đã được đính hôn từ nhỏ, mẹ em mặc dù lúc đó không nói gì, nhưng lúc riêng tư đã nói với em không ít. Bố em cũng đã từng tìm em nói chuyện, bố em hy vọng em có thể tìm được một cô gái ít nhất gia thế tương ứng với nhà em, hài, em nói thế nào đây.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong nói xong, trong lòng đã hiểu hết, hắn đưa tay vỗ vai Điền Phong nói:
- Tiểu tử này, hẳn nào em tốt bụng như thế mời anh và Tình Đình ăn cơm, thì ra còn có chuyện này giấu ở đằng sau. Chuyện này em nói với anh có tác dụng gì chứ, anh và bố mẹ em cùng không thân, chuyện này em phải nói với Tình Đình, nhờ cố ấy ra mặt, nếu Tình Đình ra mặt vẫn không thuyết phục được bố mẹ em, vậy phải nhờ đến nhạc phụ của anh ra mặt.
- Anh rể họ, em cũng dự định như vậy, đây chính là để chị họ của em và Hứa Duy làm quen một chút. Em biết chuyện này làm mọi người rất khó xử, nhưng, hài, không nói nữa, bây giờ em đang rất phiền lòng.
- Có gì mà phải phiền lòng. Gia thế của Hứa Duy có thể thay đổi được, cái gì gọi là có tiền, cái gì gọi là không có tiền, đó không phải do con người thay đổi sao, cái khác anh không có, chỉ có tiền. Nếu bố mẹ cảm thấy nhà Hứa Duy không có tiền, không đồng ý để bọn em ở bên nhau, vậy em hãy đến tìm anh, anh sẽ đưa cho bọn em một số tiền, hai đứa mở một công ty, hiểu ý anh không ?
Điền Phong nghe Diệp Lăng Phi nói xong cười nói:
- Em biết là anh rể họ tốt với em mà. Về chuyện tiền em không nghĩ gì, dù sao bọn em vẫn đang học, em chỉ muốn bố mẹ chập nhận Hứa Duy, anh rể họ , anh nói với chị họ em nhé.
Diệp Lăng Phi nghe Điền Phi nói xong bèn nói:
- Đi, chuyện này anh không quản. Em đích thân đi tìm chị họ em nói chuyện đi, chị họ em thương em còn hơn anh, Điền Phong, anh nói với em nhé, trước mặt Tình Đình em nói có tác dụng hơn anh nhiều.
Điền Phong nhìn Diệp Lăng Pho nói:
- Anh rể họ, em không dám chắc.
- Cái gì mà không chắc, đợi lát nữa em nói với Tình Đình, không được thì làm bộ trẻ con nũng nịu, ôm chân, dù sao cô ấy là chị họ của em, em cứ coi mình là trẻ con, cứ gây như vậy, Tình Đình nhất định sẽ đồng ý.
Điền Phong nghe xong, gật đầu.
Diệp Lăng Phi và Điền Phong hai người vừa quay lại, thì phát hiện đứng bên cạnh Vu Tiêu Tiếu có một cô gái xinh đẹp mặc áo cộc màu hồng, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn, cô gái đó để tóc ngắn, môi hơi cong lên, cặp mắt to trong như hai giọt nước đặc biệt thu hút. Giọng nói của cô ta rõ ràng không phải là người Vọng Hải, Diệp Lăng Phi không hề quen biết cô gái đó, Điền Phong đã từng gặp cô gái đó, nhưng không biết tên cô gái đó.
Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô ta cầm tay cô gái kia nói:
- Diêu Dao, đây là người đàn ông mà ban nãy chị nhắc đến, vừa mới chơi trò starcraft được vài ngày, nếu cậu có thời gian, dạy dỗ anh ta một chút.
Cô gái đó nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta không hề quen Diệp Lăng Phi, không nói gì. Diệp Lăng Phi nhìn cô gái đó hỏi:
- Đây là ai?
Bạch Tình Đình nói:
- Đây là bạn của Tiêu Tiếu, cũng là sinh viên ở đại học Vọng Hải, cùng một khoa với Tiêu Tiếu.
- Ồ!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn một lượt cô gái kia, không nói gì. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Diệp đại ca, đây là Diêu Dao người mà ban nãy em nhắc đến với anh, chơi cuộc chiến gữa các vì sao rất giỏi, anh không phải thích chơi starcraft sao, có thể nhờ Diêu Dao dạy dỗ anh, đây cũng chính là cái gọi là ngược đãi một chút.
Diêu Dao nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, em lát nữa còn phải đi ăn cơm. Chuyện này em thấy bỏ đi thôi.
- Diêu Dao, em đừng như vậy, không dễ gì tìm được một cơ hội để trả thù, em không biết, chị luôn bị anh ta bắt nạt, em thay chị dạy dỗ anh ta một chút đi, bình thường tớ đối với em không tệ, em nghĩ qua chưa, đợi khi em thi, chị còn có thể giúp em làm bài thi, bao nhiêu năm rồi không thay đổi, chị không dám bảo đảm em đạt 100 điểm, nhưng ít nhất 60 điểm thì không có vấn đề, lẽ nào em không động lòng sao?
Câu nói của Vu Tiêu Tiếu đã nói trúng suy nghĩ của Diêu Dao, Diêu Dao cũng giống như Vu Tiêu Tiếu, đều là những cô gái không thích học. Nhưng so với Vu Tiêu Tiếu, gia đình Diêu Dao yêu cầu cô ta nghiêm khắc hơn nhiều, Diêu Dao lo lắng bố mẹ cô ta biết cô ta ở trường không chịu học, cả ngày chỉ biết chơi. Nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói có thể giúp cô ta qua cửa ải kiểm tra cuối kỳ, Diêu Dao bèn động lòng. Diêu Dao nhìn Vu Tiêu Tiếu, lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, cô ta bặm môi nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Chị Tiêu Tiếu, chị nói thật chứ?
- Cái này có thể giả được sao? Thế nào, đồng ý chứ?
- Vâng. Diêu Dao đồng ý.
Vu Tiêu Tiếu nói rồi nhìn Diệp Lăng Phi ngồi đối diện nói:
- Vậy được. Diệp đại ca, anh không sợ chứ?
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Anh mà sợ, không đùa đấy chứ? Anh chưa từng biết sợ.
Vu Tiêu Tiếu trong lòng rất sung sướng, cô ta lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ đổi ý, vội vàng nói:
- Vậy quyết định như vậy đi, đợi ăn xong, chúng ta đi tìm một cửa hàng internet, Diệp Lăng Phi, em muốn để anh biết một chút thế nào gọi là cao thủ.
Điệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Được!Vậy ăn cơm xong rồi tính.
Vu Tiêu Tiếu nói rồi đứng dậy, nói:
- Diêu Dao, em đi ăn cơm trước đi…
Vu Tiêu Tiếu vừa nói với Diêu Dao vừa đi về phía trước, lần này Diêu Dao cùng ba người bạn cùng phòng đến đây ăn cơm. Ba người bạn cùng phòng kia đã chọn xong chỗ ngồi rồi, chỉ đợi Diêu Dao qua đó.
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn Vu Tiêu Tiếu, rồi lập tức quay đầu lại nói:
- Anh cảm thấy con nha đầu Tiêu Tiếu này định có âm mưu gì đó với anh?
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy bĩu môi lạnh lùng nói:
- Ông xã, ban nãy anh đã đích thân nói rồi, là anh nói muốn cùng người ta chơi trò starcraft, chứ không phải Tiêu Tiếu ép anh chơi starcraft. Tiêu Tiếu cũng là có ý tốt, thấy anh thích chơi trò starcraft, liền giúp anh tìm một cao thủ đến, ông xã, trò starcraft anh mới chơi bao lâu, đến lúc đó, anh không…
Bạch Tình Đình không nói hết, Diệp Lăng Phi nghe xong bèn quay sang phía Vu Tiêu Tiếu, vừa may, bèn thấy Vu Tiêu Tiếu cũng đang quay đầu nhìn sang bên này, trên mặt Vu Tiêu Tiếu hiện lên nụ cười mờ ám, Diệp Lăng Phi nhìn thấy thái độ đó của Vu Tiêu Tiếu, quay đầu lại nói:
- Quả nhiên có âm mưu, Tiêu Tiếu, con nha đầu này nhất định nói xấu mình với nha đầu kia.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh đừng đoán lung tung nữa.
Điền Phong lúc đó cũng nói:
- Anh rể họ, đúng đấy, anh đừng nghĩ lung tung nữa, cùng lắm không chơi nữa là được.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Điền Phong nói vậy, lắc đầu, nói:
- Không chơi? Làm sao như vậy được, anh đã nói ra rồi làm sao có thể không chơi được, như thế không phải là để Tiêu Tiếu con nha đầu đó cười anh sao, anh tuyệt đối không thể không chơi.
Vu Tiêu Tiếu và Diêu Dao nói chuyện xong, bèn quay lại. Lần này, trên mặt Vu Tiêu Tiếu tỏ ra rất đắc ý, nói:
- Diệp đại ca, em vừa nói với cô ấy rồi, chơi tất cả mười trận, không có gì cả, người ta là cao thủ ngày ngày chơi starcraft, Diệp đại ca, anh có thể theo người ta học hỏi.
Diệp Lăng Phi tay cầm cốc bia,nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, sao anh cảm thấy em không hề có ý tốt. Em ngoan ngoãn nói thật ngay, có phải em ngầm chuẩn bị âm mưu nào đó không?
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, bèn thề thốt phủ nhận:
- Không có. Em đâu có giống ngầm âm mưu gì với anh đâu. Diệp đại ca, ban nãy em nghe anh nói anh thích chơi starcraft, em cố ý giúp anh tìm một cao thủ, trò chơi đó em chơi không giỏi, không làm người luyện cùng với anh được, chỉ có thể tìm một người luyện cùng với anh, đây cũng là nể mặt chị, nếu là người khác, em cũng không thèm để ý.
Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong bĩu môi nói:
- Nói thì dễ nghe, sao anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Tiêu Tiếu, em ngoan ngoãn thẳng thắn đi, ban nãy em nói gì với cô gái đó, có phải định trong cho chơi ngầm hại anh?
Vu Tiêu Tiếu cầm cốc bia lên, một hơi uống hết sạch, cô ta đặt cốc xống, lau miệng, rồi nói:
- Diệp đại ca, sao anh có thể nói như vậy, anh thấy em có giống loại con gái đó không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Giống! Anh thấy em giống. Diệp Lăng Phi nói đến đây, cũng uống hết cốc bia cầm ở tay, hắn đặt cốc xuống, Điền Phong ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi lại cầm một chai bia, rót đầy vào cốc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhấp môi nói:
- Nhưng cũng không sao, anh cùng lắm bị người ta ngược đãi một chút, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp, cho dù bị…
Diệp Lăng Phi quen miệng nói ra, hắn quen rằng Bạch Tình Đình cũng ngồi ở đây, Diệp Lăng Phi vừa nói được một nửa, vội vàng không nói tiếp nữa, đổi giọng nói:
- Cho dù bị ngược đãi cũng không sao, coi như anh dỗ cho Tiêu Tiếu vui vẻ, anh biết trong lòng em luôn muốn báo thù anh, vậy lần này anh sẽ cho em một cơ hội tốt để báo thù.
Ban nãy Bạch Tình Đình nghe thấy những gì Diệp Lăng Phi nói, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng sau đó nghe thấy nói tiếp, sắc mặt Bạch Tình Đình mới tốt hơn.
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi bèn cười nói:
- Diệp đại ca, không phải anh sợ chứ, nếu anh sợ, thì nói với em, em sẽ nói với Diêu Dao, không cùng anh chơi nữa.
- Ai sợ chứ? Anh sẽ sợ sao?
- Không sợ thì tốt!
Vu Tiêu Tiếu cười thầm trong bụng, cô ta nghĩ thầm:
- Xem lần này anh sẽ bị người ta hành hạ thế nào.