[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1152 : Tình cờ gặp gỡ!
Ngày đăng: 02:13 28/08/19
Vu Đình Đình mang theo hoa quả và phòng bệnh thăm Trần Dương thì nhìn thấy Trần Dương đang ở một mình trong phòng, chỉ có một mình Trần Dương nằm trên giường. Trong tay Trần Dương đang cầm một quyển tạp chí.
- Điền Tư đâu?
Vu Đình Đình sau khi bước vào trong phòng thì cô đặt túi trái cây đang cầm trong tay lên bàn cạnh giường bệnh rồi ngồi bên cạnh giường của Trần Dương và cười nói:
- Trần Dương! Sao mình nghe Điền Tư nói là cậu và cô ấy là bạn, mình mà nói như thế sẽ làm cho bạn gái của cậu ghen không?
Trần Dương cười cười và nói:
- Vu Đình Đình, cậu đang chúc phúc cho mình hay đang nói móc mình vậy?
- Trần Dương, cậu có ý gì chứ? Mình sao lại nói móc cậu được chứ!
Vu Đình Đình cười nói,
- Mình chỉ là đang chúc phúc cho các cậu thôi, Điền Tư đâu?
- Khi nãy mình gọi điện thoại rồi!
Trần Dương nói,
- Cách đây cũng không lâu lắm!
Vu Đình nói:
- Mình còn cho rằng có thể gặp Điền Tư ở đây, hôm nay mình dậy rất sớm để đến đây gặp hai người, Trần Dương, nói mình nghe đi, tối qua hai người đã làm gì?
- Vu Đình Đinh, đến khi nào cậu mới thay đổi được tính cách đó nhỉ, cứ nghe ngóng chuyện của người khác!
Trần Dương nằm trên giường rồi đặt tạp chí xuống cạnh giường và đưa mắt nhìn Vu Đình Đình. Ánh mắt Trần Dương khi nhìn Vu Đình Đình thì đúng lúc ánh mắt của Vu Đình Đình cũng nhìn Trần Dương, khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau thì Vu Đình Đình vội vàng nhìn sang hướng khác, cô cảm thấy trong ánh mắt của Trần Dương ánh lên một cái gì đó khiến cô thấy bất an, ánh mắt đó không phải chỉ mang ý nghĩa đơn thuần là bạn học nam nữ mà còn có một cái gì đó khác nữa. Khi Vu Đình Đình hướng ánh mắt của cô sang chỗ khác thì ngược lại khiến cho Trần Dương hiểu lầm là Vu Đình Đình không dám nhìn mình, anh ta giơ tay nắm lấy tay Vu Đình Đình, vừa muốn nói gì đó thì Vu Đình Đình đã rút tay lại và nói:
- Trần Dương, cậu làm cái gì thế?
- Không có gì!
Trần Dương thấy phản ứng của Vu Đình Đình như vậy thì vội giải thích:
- Đình Đình, mình chỉ là muốn nói chuyện với cậu thôi!
- Nói chuyện thì được chứ, nhưng cậu đừng động chạm bậy bạ vào mình!
Bộ dạng của Vu Đình Đình không giống như là đang đùa chút nào, cô nhìn Trần Dương và nói:
- Mình đã nói với cậu rồi, mình có bạn trai rồi, mình không muốn cậu hiểu nhầm gì cả!
- Mình biết khi nãy là mình không đúng!
Trần Dương giải thích,
- Mình đảm bảo sẽ không như vậy nữa!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói những lời này thì cô nhìn Trần Dương và nói:
- Điền Tư đi đâu rồi, Trần Dương, cậu đợi mình một chút, mình gọi điện thoại cho Điền Tư đến lúc đó hãy nói tiếp nhé!
Vu Đình Đình nói và cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, cô đứng bên ngoài phòng bệnh cầm điện thoại gọi cho Điền Tư. Sau khi điện thoại reo lên hai tiếng thì nghe tiếng của Điền Tư ở phía sau lưng cô vọng lại.
- Đình Đình, cậu đừng gọi nữa!
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói những lời này thì cô quay mặt lại nhìn thấy trong tay Điền Tư đang cầm điện thoại, không biết cô ấy đứng sau lưng Đình Đình từ khi nào nữa. Vu Đình Đình nhìn thấy Điền Tư thì nói:
- Khi nãy mình vừa đến đã không nhìn thấy cậu cho nên mới gọi điện thoại cho cậu đây!
- Mình vừa mới đi nghe điện thoại!
Điền Tư nói,
- Ừ, Đình Đình, cậu đến thật sớm đấy!
- Hôm nay mình không có tiết nên đến sớm một chút xem sao!
Vu Đình Đình nhìn vào mắt của Điền Tư, cô cười nói:
- Điền Tư, tối qua cậu ngủ ngon chứ?
- Tối qua mình ở đây với Trần Dương mà!
Điền Tư nói,
- Ngủ cũng khá trễ đấy!
- Ở đây cả đêm à?
Vu Đình Đình thấp giọng rồi cười nói:
- Mau khai thật đi, các cậu rốt cuộc có làm chuyện gì khác không?
- Đình Đình, cậu nói lung tung gì thế, đây là bệnh viện mà!
Điền Tư cười nói.
- Mình và anh ấy có thể làm gì chứ?
- Mình còn cho là đêm qua các cậu có thể làm một vài chuyện gì đó chứ!
Vu Đình Đình tỏ ra có hơi thất vọng, Điền Tư nhìn bộ dạng của Vu Đình Đình như vậy thì cười nói:
- Thật sự là không có chuyện gì mà, cậu đừng có nghĩ bậy, đi thôi, chúng ta đi vào thôi. Trưa nay mình còn có việc nữa!
- Trưa nay cậu có việc gì?
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì cô nói:
- Điền Tư, không phải cậu kêu mình ở đây với Trần Dương đó chứ?
- Mình không thể để một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh bạn trai mình tại đây đâu!
Điền Tư cười nói,
- Sau này mình phải đề phòng cậu một chút, ai mà biết cậu có hay không chứ!
Câu nói này của Điền Tư vừa nói ra thì điện thoại của Đình Đình reo lên, Vu Đình Đình không nghe thấy Điền Tư nói nữa mà móc điện thoại ra, sau khi nhìn thấy là số của Diệp Lăng Phi gọi thì Vu Đình Đình cười với Điền Tư một cái và nói:
- Điền Tư, mình có việc mình đi nghe điện thoại một chút đã!
Vu Đình Đình nói xong thì không đợi Điền Tư nói thì đã bước nhanh ra khỏi phòng. Điền Tư sau khi nhìn thấy Vu Đình Đình đi ra thì cô quay người lại nhìn vào phòng bệnh một cái, trong lòng dường như có chuyện gì đó mà ngổn ngang tâm sự.
Vu Đình Đình cầm điện thoại di động đi đến chỗ cửa cầu thang của phòng bệnh thì mới nghe điện thoại.
Khi Vu Đình Đình nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia truyền lại thì Vu Đình Đình che giấu không được sự vui mừng của mình cho nên khẩu khí khi nói chuyện cũng không tránh khỏi có vẻ vui mừng như vậy.
Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy tiếng của Vu Đình Đình thì cười nói:
- Đình Đình, em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở bệnh viện!
Vu Đình Đình quay đầu lại nhìn một cái và lập tức nói tiếp:
- Hôm nay em không có tiết nên đến thăm người bạn học đang bị thương nằm viện của em!
Diệp Lăng Phi đương nhiên là nhớ người bạn học bị thương của Vu Đình Đình, Vu Đình Đình khi đó gọi điện thoại cho Vu Đình Đình nhờ Diệp Lăng Phi giúp đỡ. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đình Đình, sớm như vậy em đã đi thăm cậu bạn học của em rồi à?
Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì trong lòng cô khó chịu, cô cho là Diệp Lăng Phi đang hiểu nhầm. Vu Đình Đình vội vàng giải thích:
- Không phải là như vậy đâu, em không đến chăm sóc cho cậu ấy, chỉ là em đến thăm cậu ấy thôi. Diệp đại ca, anh đừng hiểu nhầm, em và cậu ấy thật sự là không có chút quan hệ nào cả, chỉ là quan hệ bạn học thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đình Đình, anh không có nói gì mà, anh chỉ tùy tiện nói với em một câu thôi, hôm nay em đã đi thăm cậu bạn học của em thì thôi. Anh vốn muốn gặp em chút nhưng em có chuyện quan trọng rồi!
Vu Đình Đình trong lòng cảm thấy bối rối. Cô vội nói:
- Diệp đại ca, không phải vậy, hôm nay em không có chuyện gì cả, thật sự là không có chuyện gì mà, em chỉ là qua đây thăm một chút thôi, không có chuyện gì khác cả!
- Tốt lắm, vậy anh đến bệnh viện đón em nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Đình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói sẽ đến đón cô thì cô nói một cách do dự:
- Diệp đại ca, anh mà đến đón em thì không tốt lắm đâu. Em…!
Vu Đình Đình nói đến đây thì trong lòng cô lo lắng là Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ này nọ, Vu Đình Đình lại nói:
- Diệp đại ca vậy đi nhé, em ở trước cổng bệnh viện đợi anh nhé!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nói,
- Vậy thì quyết định như vậy đi, anh ở trước cổng bệnh viện đợi em!
Vu Đình Đình sau khi dập điện thoại cô đi đến cửa phòng bệnh thì nghe thấy tiếng Trần Dương đang nói chuyện với Điền Tư ở bên trong phòng.
Vu Đình Đình bước vào phòng, cô nói:
- Mình có việc rồi, một lát nữa mình phải đi, các cậu từ từ mà nói chuyện nhé, Điền Tư, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình nhé!
Điền Tư gật gật đầu. Trần Dương nhìn thấy Vu Đình Đình mới đến mà đi như vậy thì anh ta vốn định nói nhưng miệng lại câm như hến. Điền Tư đứng lên nói với Trần Dương:
- Em đi tiễn Đình Đình!
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói muốn tiễn mình thì vội xua tay nói:
- Điền Tư, không cần đâu, thật sự không cần đâu, mình tự đi là được rồi!
Điền Tư đi đến bên cạnh Đình Đình và cười nói:
- Đình Đình, được rồi, đừng có khách khí với mình, mình đi tiễn cậu chứ không phải đưa cậu về nhà, cậu căng thẳng gì vậy trừ phi cậu không dám để mình tiễn cậu phải không?
- Không phải!
Vu Đình vội nói,
- Mình không muốn làm phiền cậu như vậy, tối hôm qua cậu đã chăm sóc cho Trần Dương cả buổi tối rồi, bây giờ còn đi tiễn mình nữa, mình cảm thấy vậy không tốt đâu. Điền Tư, cậu không cần phải tiễn mình đâu, mình tự đi là được rồi!
Điền Tư không để ý đến câu nói của Vu Đình Đình, cô tiễn Vu Đình Đình ra khỏi cửa phòng bệnh, khi tiễn đến cổng bệnh viện thì Điền Tư mới dừng bước và nói:
- Đình Đình, Trần Dương sắp xuất viện rồi. Cậu không cần phải cực khổ như vậy đến thăm anh ấy, ở đây có mình chăm sóc rồi. Mình thay Trần Dương cảm ơn cậu trước nhé!
- Tư Tư, cậu nói gì vậy, Trần Dương cũng là bạn học của mình mà, mình đến thăm cũng là chuyện nên làm thôi!
Vu Đình Đình sau khi nghe câu nói của Điền Tư thì cô biết trong câu nói ấy có ẩn chứa một ý nghĩa khác, chỉ là cô đang mơ hồ, khi không hiểu rõ ẩn ý của Điền Tư trong câu nói đó mà thôi, cô nói:
- Điền Tư, cậu không cần phải nghĩ nhiều, mình chỉ đến thăm thôi, nếu Trần Dương sắp xuất viện thì nhất định sức khỏe đã tốt lên nhiều rồi, mình cũng không cần phải đến đây nữa!
Điền Tư nói:
- Đình Đình, mình…!
Điền Tư chỉ nói một nửa câu nói thì không nói tiếp nữa. Vu Đình Đình nhìn thấy Điền Tư không nói nữa thì cô nói:
- Điền Tư, cậu tiễn mình đến đây được rồi, minh đi trước nhé!
- Ừ!
Điền Tư trả lời.
Điền Tư sau khi thấy Vu Đình Đình đi ra ngoài bệnh viện thì cô quay lưng đi, vừa đi đến cầu thang thì điện thoại di động của cô reo lên. Điền Tư móc điện thoại ra nhìn hiển thị trên điện thoại thì cô hơi do dự một chút và nghe điện thoại.
- Điền Tư, anh sắp đến Vọng Hải rồi!
Trong điện thoại vọng đến tiếng của một người đàn ông,
- Anh nghĩ khoảng một lúc nữa anh sẽ đến thành phố Vọng Hải rồi đấy, Điền Tư, em đi đón anh nhé!
- Thầy Trương, không phải thầy nói là trưa hôm nay mới đến Vọng Hải sao?
Điền Tư hỏi một cách nghi ngờ.
- Thầy nhớ em à?
Người đàn ông trong điện thoại cười nói,
- Lẽ nào em không nhớ anh sao, chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, đến nay cũng đã mấy tháng chưa gặp rồi, anh rất là nhớ em, Điền Tư, em thật sự không muốn gặp anh sớm à?
- Thầy Trương, em ở bên này còn phải đi học nữa!
Điền Tư nói dối,
- Em không thể gặp thầy được!
- Điền Tư, em đừng có đùa anh nữa!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:
- Anh không muốn chơi trốn tìm gì với em hết. Anh biết trường của em, nếu em không gặp anh, anh sẽ đi gặp em là được rồi, đến lúc đó, anh không đảm bảo là ở trường em sẽ không xảy ra chuyện gì, Điền Tư, anh hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ chuyện này!
Điền Tư sau khi nghe câu nói này thì vội vàng nói:
- Được rồi, em đi đón thầy!
Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cổng bệnh viện, hắn dừng xe lại nhìn vào hướng cổng bệnh viện mà không nhìn thấy Vu Đình Đình. Trong lòng Diệp Lăng Phi thấy rằng, Vu Đình Đình đã nói ở trước cổng bệnh viện thì nhất định sẽ ở trước cổng bệnh viện đợi hắn, làm sao bây giờ lại không nhìn thấy cô ấy?
Diệp Lăng Phi rút điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, hắn lơ đãng nhìn thì nhìn thấy Vu Đình Đình đứng ở cổng bệnh viện cách xa chỗ đậu xe không xa. Diệp Lăng Phi đặt điện thoại xuống. Sau khi lái xe về phía trước mấy mét thì cuối cùng Vu Đình Đình đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình mặc một chiếc váy liền áo, vai mang một túi nhỏ. Sau khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến thì Vu Đình Đình bước nhanh về phía hắn vài bước. Cô đến trước xe, mở cửa xe sau khi leo lên xe thì Vu Đình Đình nói:
- Diệp đại ca, em đứng ở chỗ kia nóng quá, nên em đứng đây đợi anh!
Diệp Lăng Phi đợi Bạch Tình Đình lên xe thì hắn vừa mở cửa vừa cười nói:
- Đình Đình, bộ anh không hiểu được tâm tư em sao?
- Tâm tư em à?
Vu Đình Đình ngạc nhiên nói:
- Diệp đại ca, em không có tâm tư gì cả!
- Tiểu nha đầu, bây giờ em càng ngày càng xảo quyệt rồi đó, còn chơi trò bịt mắt anh nữa!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình và cười nói:
- Em không đứng trước cổng bệnh viện không phải vì trời nóng mà là lo lắng bị bạn học em nhìn thấy, em còn chơi trò này với anh à, Đình Đình, em đừng quên anh làm gì, anh có thể bị em lừa sao. Sau này há chẳng phải em không có cách nào để đi rồi!
- Không phải, không phải mà!
Vu Đình Đình sau khi nghe câu nói của Diệp Lăng Phi, cô vội nói:
- Diệp đại ca, em thật sự cảm thấy đứng ở cổng bệnh viện rất nóng, mới đứng ở chỗ này đợi Diệp đại ca mà!
- Anh biết rồi, Đình Đình, không cần phải nói nhiều nữa!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đình Đình em muốn đi đâu chơi đây?
- Diệp đại ca, lẽ nào anh không cần…!
Câu nói phía sau của Vu Đình Đình không nói ra, cứ cho là Vu Đình Đình không nói thì Diệp Lăng Phi cũng hiểu ý của Vu Đình Đình muốn nói gì. Hắn lắc lắc đầu và nói:
- Hôm nay anh không có chuyện gì, anh định dẫn em đi chơi, em có muốn đi đánh cầu lông không?
- Được thôi!
Vu Đình Đình gật gật đầu nói:
- Em rất muốn đánh cầu lông với Diệp đại ca, trước đây em cũng có ý nghĩ đó, nhưng mà em không nói ra, em lo Diệp đại ca bận không có thời gian đi đánh cầu lông với em!
- Anh không bận gì cả, cũng phải dành thời gian để đi đánh cầu lông với Đình Đình của anh chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Đi thôi, hôm nay chúng ta cứ từ từ mà đánh cầu lông nhé, chiều nay anh lại thấy không có thời gian!
Diệp Lăng Phi lái xe cùng Vu Đình Đình đi đến chỗ đánh cầu lông, Vu Đình Đình thay một chiếc váy thể thao ngắn, khi cô đi ra thì Diệp Lăng Phi cảm thấy mắt hắn sáng lên. Vu Đình Đình vốn có một đôi chân thon dài mà lại mang chiếc váy đánh cầu lông ngắn nữa thì thật là quyến rũ đến mê người. Chả trách có rất nhiều người đàn ông thích conn gái đánh cầu lông vậy, nhìn con gái mặc váy đánh cầu lông ngắn thì cứ thế mà hưởng thụ thôi. Diệp Lăng Phi cầm vợt đánh cầu lông trong tay, hắn nhìn dáng vẻ Vu Đình Đình mặc váy ngắn đánh cầu lông vậy thì hắn không có ý muốn đánh cầu lông nữa. Trong tay Vu Đình Đình cầm trái cầu, cô nhìn Diệp Lăng Phi không có bất kỳ động tác gì thì cô dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh nhìn gì vậy?
- À, anh không nhìn gì cả!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình gọi nhẹ nhàng như vậy thì mới định thần lại. Trong tay hắn cầm chiếc vợt và nói:
- Đình Đình, xoay một vòng cho anh xem nào!
- Xoay một vòng?
Vu Đình Đình hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại bảo cô xoay một vòng, Vu Đình Đình không hỏi nhiều, Vu Đình Đình thấy cô không cần hỏi vì sao chỉ cần làm theo yêu cầu của Diệp Lăng Phi là được rồi, không cần phải quan tâm vì sao.
Vu Đình Đình nghe lời Diệp Lăng Phi xoay một vòng thì cô xoay một vòng thì cô nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi nói liên tục:
- Đẹp lắm, đẹp lắm, Đình Đình, anh mua cho em bộ váy áo này nhé, ngày nào em cũng mặc cho anh xem, nhìn chiếc eo nhỏ nhắn này, thật là…!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra lời háo sắc này/ Vu Đình Đình nghe thấy, mặt cô đỏ ửng lên, cô dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nói nữa, người ta…!
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình đỏ mặt thì chịu không nổi liền hôn lên má Vu Đình Đình một cái, rồi lập tức cười nói:
- Đình Đình, chúng ta đánh cầu lông nhé, đánh xong thì chúng ta đi làm chuyện khác nhé, em thấy thế nào?
Trong lòng Vu Đình Đình đương nhiên biết chuyện khác mà Diệp Lăng Phi nói là chuyện gì, cô ngượng ngùng nói:
- Diệp đại ca, chúng ta đi đánh cầu lông đã nhé!
- Được rồi, đánh cầu lông!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi vào sân đánh cầu lông và bắt đầu đánh. Diệp Lăng Phi đánh rất tốt, nhưng trình độ của Vu Đình Đình so với Diệp Lăng Phi thì kém rất nhiều. Diệp Lăng Phi cố ý để Vu Đình Đình cứ khom lưng nhặt cầu khắp sân cầu lông, hắn chính là muốn nhìn thấy khi Vu Đình Đình khom lưng nhặt cầu thì chiếc váy ngắn của cô sẽ bị kéo lên, Vu Đình Đình nhanh chóng nhận thấy ý đồ của Diệp Lăng Phi, cô không nhặt cầu nữa, trong tay cô cầm chiếc vợt đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh ăn hiếp em à?
- Anh ăn hiếp em á?
Diệp Lăng Phi cầm chiếc vợt trong tay cười nói,
- Đình Đình, anh không có ăn hiếp em, anh đang đánh cầu mà!
- Anh đâu có đánh cầu, rõ ràng anh đang ăn hiếp em!
Vu Đình Đình dịu dàng nói,
- Em không đánh cầu nữa!
Nói rồi Vu Đình Đình cất bước đi đến chỗ ghế nghỉ ngồi, Diệp Lăng Phi khi nghe thấy Vu Đình Đình nói không đánh cầu nữa thì hắn cầm chiếc vợt đi đến bên Vu Đình Đình ngồi xuống cùng Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi buông chiếc vợt xuống vươn cánh tay phải ra và ôm Vu Đình Đình vào lòng mình. Cánh tay còn lại của hắn đặt trên đùi Vu Đình Đình và hắn nói:
- Đình Đình, chúng ta đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút nhé, được không em?
- Không được!
Vu Đình Đình dịu dàng nói,
- Diệp Lăng Phi, em biết anh muốn làm gì rồi, em không đi!
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình Đình nói là biết hắn sẽ làm gì thì hắn cười nói:
- Đình Đình, em nói xem anh muốn làm gì?
Vu Đình Đình ngại ngùng cúi đầu mặt mày đỏ bừng rồi nũng nịu nói:
- Em không nói đâu!
- Nói đi em!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Đình Đình, anh muốn nghe thử!
- Không biết, không biết!
Vu Đình Đình không chịu ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu và dịu dàng nói. Diệp Lăng Phi càng nhìn càng cảm thấy trong lòng khó chịu, bộ dạng này của Vu Đình Đình khiến Diệp Lăng Phi thực sự không chịu được cơn nhục dục. Hắn kéo tay Vu Đình Đình lại rồi đặt tay cô vào phần dưới của mình, hắn nói:
- Đình Đình, bây giờ chúng ta đi tìm một khách sạn được không em?
Vu Đình Đình cúi đầu cũng không chịu nói gì. Nhưng cô lại khẽ khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý. Diệp Lăng Phi dẫn Vu Đình Đình đến một khách sạn gần đó, cứ dai dẳng như vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy thể xác và tinh thần hắn dễ chịu vô cùng, còn Vu Đình Đình thì lại thở hồng hộc, trong lòng Vu Đình Đình làm sao mà không muốn được, chỉ là vì Diệp Lăng Phi đã có vợ rồi khiến cho Vu Đình Đình không thể giống như Bạch Tình Đình được, có mong muốn thì có thể trực tiếp nói thẳng ra nhưng Vu Đình Đình lại không nói ra được, chỉ có thể đợi Diệp Lăng Phi nhắc thôi. Vu Đình Đình cảm thấy khí lực của mình đều bị rút hết, cô nằm trên giường cứ thở hổn hển không ngừng. Diệp Lăng Phi nghiêng người nhìn Vu Đình Đình đang nằm trên giường thở hổn hển thì lại đè lên người Vu Đình Đình một lần nữa. Cô vội nói:
- Diệp đại ca, em chịu không nổi nữa rồi!
Diệp Lăng Phi chỉ là hôn lên môi Vu Đình Đình một cái vốn không định làm tiếp. Diệp Lăng Phi cũng không phải là người sắt, làm sao có thể sau khi vừa mới xuất ra hết thì lại nổi nhục dục được, Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình trong lòng và nhẹ nhàng nói:
- Đình Đình, có nhớ anh không?
- Nhớ!
Vu Đình Đình lại đỏ ửng mặt, nét ửng hồng như trước lại hiện lên trên mặt vẫn chưa tiêu biến. Vu Đình Đình nhìn Diệp Lăng Phi với đôi mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ như hoa đào hé mở cô khẽ nói:
- Diệp đại ca, em rất nhớ anh!
- Anh cũng nhớ em, Đình Đình!
Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình vào lòng, bàn tay hắn đặt giữa mông Vu Đình Đình hắn nhẹ giọng nói:
- Đình Đình, anh sẽ dành nhiều thời gian để ở bên cạnh em!
Vu Đình Đình khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô vội vàng nói:
- Diệp đại ca, em biết anh thương em, nhưng anh không cần phải đến tìm em. Em ở đây không có chuyện gì cả, nếu Diệp đại ca nhớ em thì đến biệt thự tìm em, ừ, còn có chị Hiểu Uyển nữa!
- Hiểu Uyển?
Diệp Lăng Phi nghe Vu Đình nhắc đến Đường Hiểu Uyển thì hắn cười nói:
- Anh cũng lâu lắm rồi chưa gặp tiểu Uyển, Đình Đình em đoán tiểu Uyển bây giờ đang làm gì?
- Em không biết!
Vu Đình Đình nói,
- Em chỉ biết chị tiểu Uyển đang liên kết với chị Khả Hân mở một công ty, chị tiểu Uyển bây giờ rất bận, khi về đến biệt thự thì lúc nào cũng nói là rất mệt!
- Vậy à?
Diệp Lăng Phi khi nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì vỗ vỗ mông Vu Đình Đình và nói:
- Đình Đình, đi lấy điện thoại của anh lại đây, anh gọi điện thoại cho Tiểu Uyển xem thử Tiểu Uyển rốt cuộc đang làm gì?
- Dạ!
Vu Đình Đình trả lời.
Vu Đình Đình lấy điện thoại đưa cho Diệp Lăng Phi, cô bước xuống giường đi tắm. Diệp Lăng Phi nằm trên giường gọi điện thoại cho Đường Hiểu Uyển. Khi điện thoại reo năm sau tiếng thì mới nghe thấy tiếng của Đường Hiểu Uyển nghe điện thoại.
-Tiểu Uyển, đang bận gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đi làm!
Đường Hiểu Uyển nói một cách có vẻ như rất yếu ớt,
- Diệp đại ca, bây giờ em rất mệt, cả ngày từ sáng đến tối em đều muốn ngủ, ngoại trừ ngủ ra những việc khác em đều không muốn làm!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Đường Hiểu Uyển thì hắn cười nói:
- Tiểu Uyển, Khả Hân thật là ác mà, bắt Hiểu Uyển của anh làm việc mệt như thế này đây, tiểu Uyển, đừng làm nữa để đó anh nuôi em!
- Không cần!
Đường Hiểu Uyển nói,
- Bây giờ em đã là phó tổng giám đốc, luôn bận rộn như thế này nhưng chí ít em cũng cảm thấy rất tốt, trước đây khi ở tập đoàn Tân Á thì gọi là từ sáng đến tối không có việc gì làm cả, cảm giác rất buồn chán, bây giờ thì em cảm thấy cả ngày sáng đến tối đều là công việc, cuộc sống rất phong phú hơn nữa em cũng không phải nhớ đến Diệp đại ca!
- Cái gì, đến anh cũng không nhớ à?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì hắn nói:
- Như vậy sao được, sao có thể không nhớ anh chứ, tiểu Uyển bây giờ anh gọi điện thoại cho Khả Hân để nói cho Khả Hiên là em không làm công việc này nữa để tránh tiểu Uyển em không nhớ đến anh!
- Đừng, đừng!
Đường Hiểu Uyển tưởng là thật cô còn tưởng Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Khả Hân thật, cô vội vàng nói:
- Diệp đại ca, em chỉ là nói đùa với anh thôi mà. Em làm sao mà có thể không nhớ Diệp đại ca chứ, em luôn nghĩ là khi nào anh mới đến gặp em đây nhưng lúc nào anh cũng đều không có thời gian!
- Bây giờ anh có thời gian đây!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tiểu Uyển, bây giờ anh và Đình Đình đang ở trong khách sạn, em đến đây đi, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm nhé!
- Diệp đại ca, anh nói anh và Đình Đình đang ở trong khách sạn sao?
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Diệp đại ca, hai người ở khách sạn vậy em đến đó để làm gì?
- Tiểu Uyển, em nói đến đó làm gì là sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Em đến đây càng tốt, chúng ta có thể vui vẻ một chút, lẽ nào như vậy không được à?
Đường Hiểu Uyển chần chừ và nói:
- Diệp đại ca, em mà đến thì không thể làm được rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói những lời này thì hắn cười nói:
- Tiểu Uyển, lẽ nào phải làm thì mới có thể gặp anh sao, em biến anh thành người gì vậy, tên háo sắc à, làm sao có thể nhìn thấy em là muốn làm chuyện đó chứ. Lẽ nào Tiểu Uyển, em muốn à, cố ý nói như vậy với anh sao?
Diệp Lăng Phi nói câu nói này chẳng qua chỉ là đùa thôi, Đường Hiểu Uyển khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh lại ăn hiếp em rồi, em không đến vậy!
- Tiểu Uyển, đến anh mà em cũng không muốn gặp sao?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì hắn nói:
- Tiểu Uyển, em đến nhé, anh nói rồi, ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, anh và Đình Đình ở đây đợi em!
Đường Hiểu Uyển ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói:
- Diệp đại ca, vậy em đến đó, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ đấy!
- Được, anh và Đình Đình ở đây đợi em qua!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Đường Hiểu Uyển đồng ý đến thì gương mặt hắn hiện lên nụ cười tươi rói và rồi hắn dập máy, hắn ngân nga hát:
- Song phi a, song phi a à!
Diệp Lăng Phi nằm trên giường hút thuốc, Vu Đình Đình sau khi tắm xong thì trở lại giường, cô đem áo quần của mình nãy bị Diệp Lăng Phi cởi ra vứt hết lên nền nhà đặt lại lên giường. Cô lấy trong quần áo ra chiếc quần lót của mình và mặc vào.
Diệp Lăng Phi hút thuốc và nhìn Vu Đình Đình mặc quần áo, đợi Vu Đình Đình mặc quần lót vào xong, cô quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang ngắm cô. Vu Đình Đình đỏ mặt dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, anh nhìn gì vậy?
- Đình Đình, anh có một chuyện!
Diệp Lăng Phi nói,
- Em có muốn biết chuyện đó là gì không?
Vu Đình Đình nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp đại ca, chuyện gì vậy?
- Bây giờ anh mới phát hiện em mặc quần áo và không mặc quần áo đều đẹp như nhau!
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu nói này thì Vu Đình Đình đã bị Diệp Lăng Phi làm cho mắc cỡ đến nỗi nói không ra lời, cô leo lên giường, nằm trong lòng Diệp Lăng Phi và dịu dàng nói:
- Diệp đại ca, sao anh cứ ăn hiếp em hoài vậy, lẽ nào em thật sự dễ ăn hiếp như vậy sao?
- Cái gì mà gọi là anh cứ ăn hiếp em chứ, Đình Đình, anh nói là thật đấy, lẽ nào em không thích nghe anh nói thật à?
Khi Diệp Lăng Phi nói xong thì hôn lên chiếc cổ trắng mịn của Vu Đình Đình, rồi đưa lưỡi ra liếm lên chiếc cổ thon dài mỹ miều đó. Vu Đình Đình cảm thấy cổ rất ngứa thì cô vội nói:
- Diệp đại ca, anh đừng có làm loạn nữa, em mặc quần áo vào đã!
- Mặc quần áo gì chứ, đợi Hiểu Uyển đến đã chúng ta ba người có thể đi được rồi!
Diệp Lăng Phi cố ý chau chau hàng lông mày nói với Vu Đình Đình lộ vẻ rất sắc. Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói Đường Hiểu Uyển sẽ đến thì cô xoay mặt sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, anh nói chị Hiểu Uyển đến đây sao?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói:
- Đúng đấy, khi nãy anh gọi điện thoại cho Hiểu Uyển, Hiểu Uyển nói khoảng nửa tiếng đồng hồ sau sẽ đến. Đình Đình chúng ta cứ ở đây đợi Hiểu Uyển nhé!
Vu Đình Đình đồng ý, cô ở trong phòng khách sạn nói chuyện với Diệp Lăng Phi và đợi Đường Hiểu Uyển đến. Đường Hiểu Uyển nói nửa tiếng sau sẽ đến thì quả thật là nửa tiếng đồng hồ sau thì cô ấy đã đến. Khi Hiểu Uyển mở cửa phòng đi vào bên trong thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đang nằm trên giường xem tivi, Đường Hiểu Uyển đi vào và nói:
- Diệp đại ca, lẽ nào hai người không đóng cửa sao?
- Không đóng cửa à?
Diệp Lăng Phi xoay mặt sang nhìn Đường Hiểu Uyển, hắn để cái điều khiển từ xa sang một bên và vỗ vỗ tay lên bên cạnh giường và nói:
- Không đóng cửa thì không đóng cửa, tóm lại cũng không có liên quan gì. Hiểu Uyển, mau qua đây để anh thương thương một cái!
Đường Hiểu Uyển mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt, phần dưới người mặc một chiếc váy bút chì, trong tay cầm một cái xắc tay. Đường Hiểu Uyển bỏ cái xắc tay xuống đi đến bên cạnh giường, cô vuốt chiếc váy, ngồi xuống bên giường. Diệp Lăng Phi vươn tay ôm eo Đường Hiểu Uyển, ôm Đường Hiểu Uyển ở trên giường, Diệp Lăng Phi dùng cả tay và môi, một lúc lâu sau Diệp Lăng Phi mới cảm thấy thõa mãn hắn hôn Đường Hiểu Uyển, hắn nâng bộ ngực sữa cao vút của Đường Hiểu Uyển lên.
- Hiểu Uyển, em thật sự không nhớ anh sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đường Hiểu Uyển ngồi xuống, cô cởi hết quần áo vừa nãy bị Diệp Lăng Phi làm cho không thành hình dạng ban đầu và cả nịt ngực nữa, rồi cô khỏa thân ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển nũng nịu nói:
- Làm sao mà không nhớ Diệp đại ca được, chỉ là gần đây em bận quá thôi, Diệp đại ca, bên chị Khả Hân việc rất nhiều, em cảm thấy từ sáng đến tối đều là công việc. Bây giờ đến nằm mơ em cũng mơ thấy đang làm việc nữa, thật sự rất đáng sợ!
- Mệt mỏi quá thì đừng làm nữa!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dù sao em cũng đâu có thiếu tiền!
- Em sao mà không thiếu tiền chứ?
Đường Hiểu Uyển nói,
- Em còn phải mua xe nữa, em thi bằng lái xe rồi, chỉ đợi khi có tiền để mua xe thôi, chị Khả Hân đã lái xe rồi, em đương nhiên cũng phải lái xe chứ!
Nghe Đường Hiểu Uyển nói những lời này thì Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hiểu Lộ, sao khi nào em cũng so sánh với Khả Hân hết vậy?
- Em so sánh gì đâu, em chỉ là không muốn kém hơn Khả Hân!
Đường Hiểu Lộ nói rồi kề sát bộ ngực sữa của mình vào sát ngực Diệp Lăng Phi, hai tay cô ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp đại ca, em bây giờ là phó tổng giám đốc, tuy là em còn trẻ nhưng chí ít em cúng có thể quản lý người khác!
Khả Hân nói,
- Đợi khi công ty bọn em phát triển thì sẽ mua tòa nhà văn phòng của mình luôn!
- Mua tòa nhà của chính mình à?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Lộ nói thì nhịn không được bèn nở nụ cười, Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi cười thì nhìn Diệp Lăng Phi sau đó cô nói:
- Diệp đại ca, sao thế, lẽ nào em nói như vậy là sai à?
- Không, không!
Diệp Lăng Phi liên tục xua tay nói:
- Hiểu Uyển, câu nói này của em không sai, anh chỉ là muốn cười thôi!
Đường Hiểu Uyển nói:
- Diệp đại ca, có gì đáng cười ở đây đau, lẽ nào công ty bọn em mua tòa nhà đó đáng cười lắm sao?
Diệp Lăng Phi cố nén cơn tức cười của mình lại và nói:
- Tiểu Uyển, anh muốn hỏi em, bọn em mua tòa nhà đó làm gì?
- Làm việc, chuyện này có gì đâu mà hỏi chứ?
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Mua tòa nhà không làm việc chứ làm cái gì?
- Công ty của bọn em có bao nhiêu tiền anh không biết sao? Anh là ông chủ của bọn em, anh đương nhiên là rõ bọn em có bao nhiêu tiền mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lẽ nào bọn em muốn dựa vào chừng đó tiền mà mua tòa nhà đó à, tiểu Uyển, em không biết một góc của tòa nhà đó là bao nhiêu tiền sao?
- Chuyện này thì em biết!
Diệp Lăng Phi nói câu nói này thực sự là muốn hỏi Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyền đâu biết những chuyện này, cô chỉ nghe Lý Khả Hân nói như vậy thôi. Lần này cô đem lời của Lý Khả Hân nói lại cho Diệp Lăng Phi nghe, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi nghe xong những lời cô nói thì cười. Đường Hiểu Uyển bĩu môi có vẻ rất không vui, cô lầm bầm:
- Cứ cho là bọn em mua không được tòa nhà đó thì mua một tầng cũng được thôi, bất luận là nói thế nào thì đây là sản nghiệp của em và chị Khả Hân, chị Khả Hân nói, đợi khi bọn em vào cuối năm sẽ phân chia hoa hồng. Em sẽ chiếm một cổ phần trong công ty!
- Em còn có cổ phần ư?
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì nhịn không được cười to lên. Đường Hiểu Uyển bị Diệp Lăng Phi cười như vậy thì có chút tức giận cô nói:
- Diệp đại ca, rốt cuộc là anh cười cái gì vậy?
- Tiểu Uyển, em không hiểu thế nào gọi là cổ phần sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Sao em lại không biết chứ, cổ phần chính là phân chia hoa hồng đó, chị Khả Hân nói chị ấy và em có cổ phần tương đương nhau, cuối năm nay công ty kiếm được tiền thì em sẽ được chia đều!
Diệp Lăng Phi vốn không muốn cười, lúc này hắn cũng không nhịn được cuối cùng cười to lên. Nhìn Đường Hiểu Uyển giống như là đang rất giận, Diệp Lăng Phi không nhịn được nên bật cười to lên. Hắn ôm Đường Hiểu Uyển trong lòng và nói:
- Tiểu Uyển, Khả Hân nói với em thật là đơn giản đấy, bọn em muốn có cổ phần trước thì phải đưa công ty ra thị trường, như vậy gọi là hình thức đầu tư cổ phần đấy!
- Đương nhiên, có một vài công ty không đưa ra thị trường nhưng vẫn dùng hình thức đầu tư cổ phần, loại công ty này nhìn ở góc độ người đầu tư, theo như hiểu biết của anh thì công ty bọn em ông chủ lớn nhất đó là anh đấy, là anh bỏ vốn ra, cũng đồng nghĩa với Khả Hân là người quản lý cấp dưới của anh, cô ấy là giám đốc điều hành, hai người các em chia hoa hồng như thế nào anh còn chưa nói, bọn em cũng sẽ không cầm được tiền đâu!
Đường Hiểu Uyển nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Cô nói:
- Diệp đại ca, ý của anh là nói chị Khả Hân lừa em!
- Sao cô ấy lại lừa em chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tiểu Uyển, em đừng nghĩ bậy bạ, anh nói với em là anh đầu tư cho Khả Hân, nói cách khác là bây giờ Khả Hân nói như vậy, còn chuyện cô ấy thành lập công ty là do Khả Hân quyết định, hay có thể nói là Khả Hân có quyền làm như vậy, còn việc chia hoa hồng thì anh cũng tin đó là thật!
- Như vậy là được rồi!
Đương Hiểu Uyển nói,
- Em còn hy vọng cuối năm nay kiếm được một món tiền lớn sẽ dẫn bố mẹ em đi nước ngoài du lịch một chuyến!
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt búp bê của Đường Hiểu Uyển rồi nói:
- Tiểu Uyển, nếu em mua xe thì em muốn mua xe gì vậy?
- Xe bình thường là được rồi!
Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp đại ca, anh như vậy là có ý gì, lẽ nào anh muốn mua xe giúp em sao?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển rồi lại nhìn Vu Đình Đình và nói:
- Anh muốn mua xe cho bọn em, thế nào, em nói đi em thích xe gì, cứ nói với anh!
Vu Đình Đình vội vàng xua tay và nói:
- Diệp đại ca, em không đi xe!
Đường Hiểu Uyển lắc đầu nói:
- Diệp đại ca, chuyện mua xe em sẽ tự mình mua. Bây giờ tiền của em cũng được rồi, đủ để mua một chiếc xe mười mấy vạn!
- Tiểu nha đầu, có tiền mua chiếc xe mười mấy vạn à!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói câu đó thì hắn cười nói:
- Tiểu Uyển, em thật sự là không cần anh mua xe sao?
- Em không cần!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Chị Khả Hân nói đúng, con gái chúng em phải dựa vào chính mình, nếu luôn dựa vào người khác thì chúng em không thể tự lập được, cho nên em phải dựa vào năng lực của em để mua xe!
- Nói hay lắm!
Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển nói như vậy thì hắn đồng tình:
- Tiểu Uyển, anh tán thành câu nói này, nhưng bọn em khi gặp chuyện gì khó khăn nhất định phải nói với anh, để anh giúp đỡ bọn em nhé, anh không muốn bọn em ngốc nghếch đi bán máu trả nợ đâu!
Diệp Lăng Phi nói câu nói này cũng chỉ là đùa mà thôi. Ba người ở trong phòng một lúc lâu sau Diệp Lăng Phi thấy rằng đã đến lúc đi ăn trưa rồi, hắn và Vu Đình Đình cùng Đường Hiểu Uyển đi ra khỏi phòng. Ba người đang đi về hướng thang máy thì đột nhiên căn phòng trước mặt chợt mở cửa, một đôi nam nữ đi từ trong phòng ra. Người đàn ông đó tuổi khoảng chừng bốn mươi. Hắn mặc trên người một bộ tây phục, quần dài và phần trên là sơ mi trắng, trong tay cầm một cái túi da và đi phía sau cô gái trẻ, cô gái ấy khi đi ra thì cúi đầu thấp mà đi trong tay cầm một cái túi.
Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi cùng Đường Hiểu Uyển ba người đi về hướng thang máy, khi Vu Đình Đình nhìn thấy cô gái đó thì cô liền nấp vào phía sau lưng Diệp Lăng Phi. Hành vi này của Vu Đình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi có chút không hiểu, Diệp Lăng Phi quay đầu lại phía sau, không cảm thấy được có gì không hợp lý ở đây cả, Diệp Lăng Phi dừng bước, nhìn đôi nam nữ trừ trong phòng đó đi ra, người đàn ông ôm eo của cô gái trẻ, trên mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện. Còn cô gái trẻ thì lại cúi thấp đầu, không chịu ngẩng đầu lên, cô bị người đàn ông đó ôm đi đến thang máy. Vu Đình Đình kéo Diệp Lăng Phi, tỏ ý quay người sang chỗ khác, đi ngược lại phía này. Diệp Lăng Phi cảm thấy không hiểu gì cả, nhưng hắn không hỏi nhiều, lại đi về phòng với Vu Đình Đình.