[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1158 : Anh không biết

Ngày đăng: 02:13 28/08/19

Điền Tư thấy gã đàn ông kia uống hết cốc rượu xong. Cô ta đột nhiên nói: - Chết rồi, thầy Trương, em quên mất một chuyện. Gã đàn ông kia cầm cốc rượu tây, ngồi trên giường nghe Điền Tư nói vậy xong, gã cười nói: - Tư Tư, em lại sao vậy, lại quên chuyện gì thế? Điền Tư đặt cốc rượu lên bàn ở trong phòng , đi đến bên giường cô ta không ngồi xuống giường , cặp mặt đẹp của cô ta hơi mở ra, nũng nịu nói: - Thầy Trương, anh nói xem em quên mất chuyện gì? Gã đàn ông đó hơi sửng sốt nhìn Điền Tư không hiểu nói: - Tư Tư, không phải nói em quên mất chuyện gì sao, sao em lại hỏi anh, anh làm sao biết em quên chuyện gì. Điền Tư cười áp cặp môi hồng đến bên tai gã đàn ồn kia nói nhỏ vài câu, gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói xong bèn cười vang lên. Gã nhìn Điền Tư, lắc đầu nói: - Tư Tư, anh còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này, em có gì mà phải sợ, nếu có thai thì càng tốt, sinh cho anh một đứa con. Điền Tư gắt giọng nói: - Thầy Trương, anh đùa gì vậy, em là sinh viên vẫn còn đang học đại học, nếu em có thai thì đừng mơ đi học nữa, lẽ nào anh muốn em vất vả thi vào đại học đến cưới cùng lại không tốt nghiệp được hay sao, thầy Trương, em không muốn vậy đâu. Gã đàn ông kia cười nói: - Tư Tư, vậy em định làm thế nào? - Đương nhiên phải ra ngoài mua thuốc tránh thai rồi. Đều tại thầy Trương anh, anh cũng không chịu đeo bao cao su, để em phải chịu tội, em không chịu đâu, bây giờ em phải ra ngoài mua thuốc nếu không thì trong lòng em sẽ không yên. Gã đàn ông đó nghe Điền Tư nói vậy bèn cười nói: - Uống thuốc tránh thai gì chứ, Tư Tư, thứ đó không tốt cho sức khỏe. Anh thấy, em không cần lo lắng, làm gì mà dễ mang thai như thế chứ. Điền Tư gắt giọng nói: - Không được, em phải ra ngoài mua thuốc. Thầy Trương, thầy không lo lắng nhưng em thì rất lo, mặc kệ, bây giờ em phải ra ngoài mua thuốc. Điền Tư tỏ ra rất cương quyết, có vẻ như nếu gã đàn ông đó không đồng ý, bây giờ cô ta cũng sẽ ra ngoài mua thuốc. Gã đàn ông đó thấy Điền Tư kiên quyết như vậy vội vàng nói: - Tư Tư, đừng giận, được rồi, em ra ngoài mua đi, nhưng phải nhanh quay lại đấy. Điền Tư nghe thấy gã đàn ông kia nói xong nét mặt tỏ ra vô vùng hân hoan nũng nịu nói: - Vậy được, thầy Trương em sẽ quay lại ngay, em mua ở ngay trong khách sạn thôi. Gã đàn ông kia lấy túi của mình, lấy ví tiền ra nói: - Em cần bao nhiêu tiền? - Em không cần tiền. Em có tiền rồi. Gã đàn ông kia nghe Điền Tư nói xong bèn cười nói: - Tư Tư, làm sao như vậy được, chuyện này đều do đàn ông trả tiền, làm sao có thể để phụ nữ trả tiền, Tư Tư, như vậy đi, bây giờ anh mặc quần áo cùng em đi mua, em thấy như vậy có được không? Điền Tư nghe gã đàn ông kia nói xong lập tức nói: - Không được. Thầy Trương, anh di tắm trước đi, đợi anh tắm xong, em sẽ quay lại. Đến lúc đó em uống thuốc tránh thai xong thì có thể thân mật với anh, thầy Trương, anh đợi em quay lại nhé, em sẽ quay lại rất nhanh. Điền Tư giống như dặn dò gã đàn ông kia, luôn nhấn mạnh cô ta sẽ quay lại ngay. Gã đàn ông kia không suy nghĩ nhiều, thấy Điền Tư kiên trì muốn đi một mình cũng không nghĩ nhiều nói: - Vậy được, cứ như vậy đi, Tư Tư, bây giờ anh đi tắm. Em phải quay lại sớm đấy nhé. - Ừ, em biết rồi. Cô ta cầm quần áo của mình, mặc vào, mặc vào xong, Điền Tư lại nhìn khắp phòng một lượt, nhặt hết đồ của mình. Trong lúc gã đàn ông kia đứng lên đi tắm, Điền Tư cầm điện thoại của mình trong tay, trước lúc ra ngoài cất tiếng chào gã đàn ông kia rồi mới đi ra khỏi phòng. Điền Tư ra vừa ra khỏi phòng khách sạn, cô ta bèn thở dài lấy điện thoại của mình ra vừa đi ra thang máy vừa gọi điện cho Trần Dương. Điền Tư ban nãy bảo gã đàn ông kia gọi điện cho Trần Dương, hẹn Trần Dương đến đây gặp mặt, mặc dù Trần Dương trong điện thoại đã đồng ý, nhưng Điền Tư lại lo lắng Trần Dương chỉ chiếu lệ đồng ý gã đàn ông kia mà thôi, Trần Dương và gã đàn ông kia vốn không quen biết, làm gì có chuyện qua lại dễ dàng như vậy. Có thể Trần Dương cảm thấy gã đàn ông kia gọi điện cho anh ta, chuyện này khiến người khác rất đau đầu vì vậy mới nghĩ ra cách này, chiếu lệ đồng ý gã đàn ông kia, còn Trần Dương có đến hay không thì không biết chắc được. Điền Tư lo Trần Dương không đến nên mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Trần Dương. Chuông điện thoai phía bên kia vang lên, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Trần Dương ở đầu dây điên thoại bên kia vọng đến. Giọng Trần Dương có vẻ rất không hài lòng, anh ta nghe điện thoại xong bèn nói vào điện thoại: - Điền Tư, em muốn làm cái gì, anh đã nói rồi, giữa anh và em không có bất kỳ quan hệ gì hết, em đi với ai cũng không liên qua gì đến anh, em rút cuộc còn muốn làm gì? Điền Tư đi vào trong thang máy. Cô ta nghe Trần Dương nói vậy xong vội vàng nói: - Trần Dương, anh nói cài gì, em không biết anh đang nói cái gì, em..Hài, Trần Dương, em đang ở trong thang máy, tín hiệu ở đây không được tốt, em cúp điện thoại trước, đợi em ra khỏi thang máy sẽ nói sau. Điền Tư buông điện thoại xuống cười lạnh lùng. Cô ta cầm điện thoại, thang máy xuống đến tầng một, Điền Tư ra khỏi thang máy. Cô ta đặt điện thoại cạnh tai nói: - Trần Dương, anh còn nghe không? Tiếng Trần Dương từ trong điện thoại vọng ra, anh ta lạnh lùng nói: - Anh vẫn đang nghe. Điền Tư, em có biết ban nãy có một người đàn ông gọi điện cho anh nói là bạn trai của em, muốn gặp anh, anh không hề có ý muốn gặp anh ta chỉ là chiếu lệ một chút mà thôi, Điền Tư, đó là chuyện của em không liên quan gì đến anh, anh không muốn tham gia vào, anh hy vọng em có thể hiểu ý anh, anh không muốn có quan hệ gì với em nữa. “Bạn trai của em gọi điện cho anh?” Điền Tư nghe thấy câu nói đó xong, cô ta nói: - Làm sao như vậy được, em làm gì có bạn trai nào, Trần Dương, có phải anh hiểu lầm rồi không, em ngoài anh ra làm gì có bạn trai chứ. Trần Dương nghe Điền Tư nói xong lạnh lùng nói: - Lẽ nào người đàn ông hôm nay ở cạnh em lại không phải là bạn trai của em sao? Điền Tư, em đừng cho rằng anh là kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu, hôm nay ở quảng trường Hải Tinh anh đã nhìn thấy hết rồi. Em đừng cho rằng có thể lừa được anh. Trần Dương anh không phải dễ gạt đâu, anh không muốn em biến anh kẻ ngốc đề đùa cợt, chuyện của em không liên quan gì đến anh, anh cũng không quan tâm rút cuộc ai là bạn trai của em. Điền Tư sớm đã biết Trần Dương sẽ nói như vậy, Điền Tư cũng không phải là một người đơn giản, mặc dù vẻ bên ngoài của cô ta rất dịu dàng, xinh xắn, nhưng sâu thẳm nội tâm bên trong lại cất chứa rất nhiều bí mật, tính toán của cô ta cũng rất nhiều. Gã đàn ông kia vẻ bên ngoài có vẻ như đùa giỡn Điền Tư trong tay mình, nhưng rút cuộc ai đùa giỡn ai cũng chưa rõ. Điền Tư nghe Trần Dương nói xong, cô ta tỏ ra rất oan ức nói: - Trần Dương, em cho rằng anh có thể hiểu em nhưng không ngờ anh lại không hiểu em, Trần Dương, anh biết không, em thật sự không có quan hệ gì với người đàn ông kia, anh ta là thầy giáo cấp ba của em, không ngờ lần này anh ta lại đến Vọng Hải, em càng không ngờ rằng anh ta lại gọi điện cho em, em không biết anh ta lấy số điện thoại của em ở đâu càng không nghĩ rằng anh ta lại nói là bạn trai của em, Trần Dương anh hoàn toàn hiểu nhầm em rồi. Trần Dương lạnh lùng nói: - Điền Tư, em không cần diễn kịch nữa. Cho dù em diễn kịch có giống hơn nữa anh cũng không tin em nữa đâu, em làm anh quá thất vọng, anh vốn cho rằng em rất đơn thuần, nhưng không ngờ em lại là người đàn bà như vậy, anh sẽ không tin em nữa đâu. Điền Tư nghe Trần Dương nói xong cô ta nói: - Trần Dương, anh nói em diễn kịch? Trần Dương, em không ngờ anh lại nghĩ em là người như vậy, lại còn cho rằng em đang diễn kịch,được, bây giờ em sẽ di tìm thầy giáo của em, em phải chứng minh bản thân mình trước mặt anh ta, Trần Dương, nếu anh không tin, thì anh hãy đến chỗ thầy giáo em tìm em, em sẽ chứng minh mình trong sạch. Trần Dương thấy khi Điền Tư nói giọng điêu có phần hơi kích động, anh ta la lắng Điền Tư thật sự sẽ làm chuyện gì đó ngu ngốc bèn nói: - Em chứng minh sự trong sạch của em? Điền Tư, em rút cuộc muốn chứng minh sự trong sạch của mình như thế nào? - Cách để chứng minh mình trong sạch có rất nhiều. Em chỉ yêu anh, em vốn cho rằng em có thể ở bên cạnh anh trọn đời trọn kiếp, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện hôm này nếu anh và em chia tay nhau em có sống cũng không có ý nghĩa gì em tin anh sẽ hiểu, Trần Dương nếu anh có thể đến đây trong hai mươi phút anh sẽ nhìn thấy một màn kịch rất hay, em sẽ dùng tính mạng của mình để diễn màn kịch này, được rồi, cứ như vậy nhé. Điền Tư cúp điện thoại, cô ta vội vàng gọi điện cho Vu Đình Đình, đợi điện thoại kết nối xong, Điền Tư hỏi: - Đình Đình, cậu ở đâu vậy? - Tớ sắp đến tiệm cà phê mà cậu nói rồi, Tư Tư, cậu ở đâu vậy? Vu Đình Đình hỏi. Tiệm cà phê mà Điền Tư nói cách khách sạn này một con phố, cô ta cầm điện thoại nhưng không hề có ý cúp điện thoại, đi qua đường, trong lúc cô ta qua đường, cô ta có mấy cuộc gọi nhỡ, Điền Tư không để ý chỉ để ý việc qua đường. Sau khi qua đường, cô ta đứng bên đường nói: - Đình Đình, mình sẽ đến ngay, Đình Đình chúng ta chơi một trò chơi có được không? Vu Đình Đình ngây người không hiểu câu nói này của Điền Tư rút cuộc có ý gì, Vu Đình Đình hỏi: - Chơi một trò chơi? Tư Tư, chúng ta chơi trò gì? - Chúng ta tắt hết điện thoại đi, xem chúng ta có duyên phận hay không, có thể không gọi điện thoại mà tìm thấy đối phương hay không, cậu thấy như vậy có được không? Vu Đình Đình cười nói: - Tư Tư, cậu làm cái gì vậy, tại sao lại muốn chơi như vậy, nhỡ chúng ta không tìm thấy đối phương thì biết làm thế nào? - Vì vậy mới nói, đây là một trò chơi. Chỉ có như vậy, chúng ta mới biết giữa chúng ta có duyên phận hay không, hơn nữa tớ và cậu đều ở trong tiệm cà phê đó, lẽ nào còn không tìm thấy sao, trừ phi Đình Đình cậu không muốn đến tiệm cà phê đó, nếu cậu ở trong tiệm cà phê đó, làm sao có thể không tìm thấy được chứ, Đình Đình, cậu thấy có đúng không? Vu Đình Đình không biết Điền Tư muốn làm gì, nhưng Điền Tư đã nói muốn chơi một trò chơi, Vu Đình Đình cũng không suy nghĩ nhiều, Cô ta cười nói: - Được rồi, Tư Tư, cậu thật là lắm trò, tớ sẽ đến tiệm cà phê đó ngay, vậy tớ tắt điện thoại nhé. - Ừ! Đình Đình, tớ cũng cúp điện thoại đây, tớ khoảng hai mươi phút nữa sẽ đến, cậu ở đó đợi tớ một chút nhé. - Ừ! Vu Đình Đình không nghĩ nhiều, đồng ý ngay. Cúp điện thoại xong, Điền Tư tắt điện thoại. Từ chỗ cô ta đứng đến tiệm cà phế đó cơ bản không đến hai mươi phút nhưng Điền Tư cố tình nói với Vu Đình Đình cần hai mươi phút chính là muốn cho mình thêm một chút thời gian. Cô ta đi rất chậm không ngừng nhìn thời gian, khoảng bảy tám phút gì đó, Điền Tư lấy điện thoại ra gọi cho gã đàn ông kia. Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của gã đàn ông kia, giọng có vẻ rất sốt ruột nói: - Tư Tư, em làm cái gì vậy, sao đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại? - Ban nãy trong khách sạn em không tìm thấy chỗ bán thuốc tránh thai, vì vậy phải đi ra bên ngoài để mua. Em vừa mới mua được rồi, đang quay lại. Gã đàn ông kia nghe thấy Điền Tư nói vậy bèn cười nói: - Tư Tư, anh đang nhớ em đây này, em mau quay lại nhé. Điền Tư nghe gã đàn ông kia nói xong bèn gắt giọng nói: - Em đã nói rồi mà, bây giờ em đang quay về mà. Thầy Trương, anh lo gì chứ, còn lo em không quay lại sao, em khoảng năm phút nữa sẽ quay lại phòng, à, thầy Trương thầy đừng quên uống thuốc đấy, em sẽ quay lại ngay, em không muốn đến lúc đó anh vẫn không… Trong điện thoại vọng ra tiếng cười dâm đãng của gã đàn ông kia, rất rõ ràng gã đàn ông đó rất mãn nguyện với sự khao khát của Điền Tư, gã nói: - Tư Tư, anh sẽ uống ngay đây, bảo đảm khi em quay lại sẽ khiến em thỏa mãn đến lúc đó em mà chịu không nổi thì đừng có xin anh tha cho đấy. Điền Tư cười nói: - Người ta sẽ không làm như vậy đâu, thầy Trương, anh cứ yên tâm đi, em lại chỉ lo tim của thầy Trương anh không chịu được thôi. Gã đàn ông kia cười nói: - Ai nói chứ, anh chẳng có vấn đề gì cả. Tư Tư, em mau quay lại đi, anh nhớ em chết mất. Điền Tư cúp điện thoại. Cô ta cầm điện thoại, nhếch mép cười thì thầm: - Vâng, em sẽ quay lại ngay. Em đây rất lo lắng tim anh chịu không nổi, thầy Trương, chuyện này anh thật sự không thể trách em, muốn trách thì hãy trách bản thân anh đi, em đã nói với anh rồi, không nên đến nhưng anh lại không chịu nghe lời em. Nơi đây chính là quỷ môn quan của anh, anh đến thì đừng mong quay về, yên tâm, khi không có chuyện gì em sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho anh. Điền Tư đút điện thoại vào trong túi, rồi trực tiếp đi đến tiệm cà phê. Điền Tư đến cửa tiệm cà phê mà côm ta và Vu Đình Đình đã hẹn nhau nhưng không lập tức đi vào mà vẫn đứng ở cửa, chỉnh lý quần áo rồi mới đi vào. Điền Tư đi vào tiệm cà phê, bèn đứng ở cửa nhìn khắp một lượt, đúng lúc đó cô ta nghe thấy tiếng Vu Đinh Đình ở cách cô ta không xa nói: - Tư Tư, ở đây. Điền Tư đi về phía có tiếng nói quả nhiên nhìn thấy Vu Đình Đình ngồi ở đó. Trước mặt Vu Đình Đình có đặt một cốc cà phê đã không còn nóng nữa, rõ ràng là Vu Đình Đình đã đến từ rất lâu rồi. Điền Tư đi đến trước mặt Vu Đình Đình xin lỗi không ngừng: - Đình Đình, xin lỗi, xin lỗi, tớ đi chậm quá, đường ở đây rất khó đi, nếu không tớ đã đến sớm hơn rồi, Đình Đình, có phải cậu đã đợi rất lâu rồi không? Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói xong nói: - Đâu có, tớ cũng mới đến không lâu. Tớ chỉ đến trước cậu một lát thôi, lúc tớ đến, tớ còn tưởng cậu đã đến rồi cơ, đi tìm một vòng nhưng không nhìn thấy cậu, tớ bèn ngồi ở cửa, tớ nghĩ khi cậu đến tớ có thể nhìn thấy cậu. Lúc đó nhân viên phục vụ của nhà hàng đi đến, Điền Tư gọi một cốc cà phê. Khi nhân viên phục vụ đi, Vu Đình Đình nhìn Điền Tư hỏi: - Tư Tư, rút cuộc có chuyện gì vậy, trong điện thoại cậu nói tâm trạng cậu không tốt, tờ bèn đi đến ngay, cậu vẫn vì chuyện của Trần Dương mà tâm trạng không tốt ư? Điền Tư nhìn Vu Đình Đình, cô ta thở dài nói: - Cậu nói xem. Nếu cậu gặp phải chuyện như tớ cậu sẽ làm như thế nào? Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói như vậy, cô ta đồng tình gật đầu nói: - Tư Tư, tớ hiểu tâm trạng của cậu, nếu là tớ tó cũng không biết phải làm như thế nào, tâm trạng của tớ nhất định sẽ rất tệ, muốn tìm người nói chuyện. Tớ cũng sẽ giống như cậu nhưng cậu đừng suy nghĩ nhiều quá những chuyện như thế này càng suy nghĩ nhiều càng tệ hơn. Điền Tư lại thở dài, cô ta nhìn Vu Đình Đình nói: - Nói thì là vậy, nhưng cậu bảo tớ không nghĩ thì thật là khó. Đình Đình, cậu không hiểu đâu, tớ luôn rất thích Trần Dương, lần này cuối cùng đã có qua lại với Trần Dương nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, cậu và Trần Dương ở bờ biển nhìn thấy người đàn ông đó là thầy giáo cấp ba của tớ, tớ và anh ta không có gì cả,lần này anh ta đến Vọng Hải công tác bèn đến thăm tớ. Câu nói xem anh ta là thầy giáo cấp ba của tớ, tớ làm sao có thể không gặp anh ta chứ, kết quả khi tớ và anh ta nói chuyện ở bờ biển lại bị Trần Dương nhìn thấy, kết quả Trần Dương hiểu nhầm giữa tớ và anh ta có chuyện gì đó, hài, Đình Đình, cậu không hiểu đâu bây giờ tớ phải chịu oan ức không biết nói với ai, tớ nghĩ thà chết đi cho xong. Vu Đình Đình vừa nghe Điền Tư nói vậy xong vội vàng nói: - Điền Tư, cậu không được nghĩ như đây. Điền Tư, chuyện này nếu là hiểu nhầm, mọi người chỉ cần giải thích rõ là được, tớ cho rằng trong lòng Trần Dương vẫn rất thích cậu nếu không cậu ấy cũng không tức giận. bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy chuyện này đều sẽ hiểu nhầm, Tư Tư, cậu nên hiểu cho Trần Dương, cậu ấy cũng chỉ là phản ứng bình thường thôi, còn cậu nói muốn chết là không được đâu như vậy không tốt đâu. Điền Tư nói đến đây, người phục vụ trong tiệm cà phê mang cà phê đến cho Điền Tư, Điền Tư nói cảm ơn một tiếng, cô ta cầm cái thìa khẽ quấy cốc cà phê đặt trước mặt khẽ nói: - Nhưng Trần Dương không chịu hiểu tớ. Đình Đình, tớ không được hạnh phúc như cậu, cậu luôn có người chiều chuộng, tớ thì chẳng có ai, nhỡ có chuyện gì lại còn xảy ra hiểu nhầm, tớ không muốn xảy ra nhiều hiểu nhầm đến vậy, nhưng sự việc bày ra trước mặt cho dù tớ muốn giải thích Trần Dương cũng không chịu nghe, tớ muốn gặp cậu rồi sau đó đi tìm người thấy cấp ba của tớ, trước mặt anh ta tớ cần chứng minh cho Trần Dương thấy tớ và người thầy đó không có quan hệ gì cả. Vu Đình Đình nghe thấy Điền Tư nói xong cô ta hơi sửng sốt hỏi: - Trước mặt thầy giáo của cậu? Tư Tư, không phải cậu định làm chuyện gì ngốc nghếch đấy chứ? - Tớ không muốn làm chuyện ngốc nghếch nhưng tớ lại không biết giải thích với Trần Dương như thế nào, bây giờ giữa tớ và Trần Dương có hiểu nhầm rất sâu sắc. Tớ giải thích với Trần Dương nhưng anh ấy không chịu nghe , bây giờ tớ rất buồn thực sự không nghĩ ra cách nào tốt cả. Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói xong bèn khuyên: - Tư Tư, tớ thấy bây giờ Trần Dương đang khá kích động, cậu giải thích với cậu ấy, cậu ấy có thể không nghe. Không thì như vậy đi, tớ sẽ nói chuyện với Trần Dương, tớ tin đợi Trần Dương bình tĩnh lại sẽ hiểu đây là một sự hiểu nhầm giữa mọi người, cậu ấy sẽ không tính toán nữa, sẽ lại tốt với cậu như lúc đầu. Điền Tư nghe Vu Đình Đình nói xong bèn đưa tay phải ra cầm tay Bạch Tình Đình nói một cách cảm động: - Đình Đình, thật sự có thể sao? Đình Đình, nếu cậu thật sự có thể giúp tớ, tớ nhất định sẽ cảm ơn cậu. - Tư Tư, chúng ta là bạn học với nhau, tớ giúp cậu là việc nên làm. Cậu không cần nghĩ nhiều, uống cà phê trước đi cho ổn định tinh thần, đợi lát nữa tớ sẽ gọi điện cho Trần Dương. Điền Tư nghe Vu Đình Đình nói xong, cô ta nói: - Ấy chết, tớ quên mất, điện thoại của tớ vẫn tắt máy. Điền Tư nói rồi lấy điện thoại ra, mở điện thoại, cô ta nhìn điện thoại cố ý nói: - Kỳ lạ, sao điện thoại của tớ lại có cuộc gọi nhỡ của Trần Dương, gọi đến khi nào không biết, sao tớ lại không biết chứ? Vu Đình Đình đâu có biết khi Trần Dương gọi điện đến Điền Tư cố ý tắt máy. Điền Tư sớm đã biết Trần Dương sẽ gọi điện đến cho mình. Cô ta cố tình không nghe, lúc này cô ta cố tình tỏ ra trước mặt Vu Đình Đình cơ bản không biết Trần Dương gọi điện thoại cho cô ta Vu Đình Đình không thể nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Điền Tư sắp đặt trước, cô ta nghe Điền Tư nói vậy xong bèn cười nói: - Điền Tư, tớ đã nói rồi mà, ban nãy cậu suy nghĩ nhiều rồi, Trần Dương không phải không hiểu chuyện như cậu nghĩ, đợi cậu ấy bình tĩnh lại, cậu ấy sẽ suy nghĩ, tớ đoán Trần Dương nhất định sẽ gọi điện cho cậu để nói với cậu rằng cậu ấy đã suy nghĩ rồi, các cậu lại tiếp tục như trước đây, Tư Tư cậu còn đợi gì nữa mà không gọi điện cho Trần Dương, lát nữa nói không chừng Trần Dương còn lo lắng cho cậu nữa đấy. Điền Tư nghe thấy Vu Đình Đình nói vậy xong, trên mặt nở nụ cười nói: - Đình Đình, cậu nói đúng, bây giờ tớ sẽ gọi điện lại cho Trần Dương xem anh ấy đang làm gì. Điền Tư nói rồi gọi điện cho Trần Dương. Vu Đình Đình thấy Điền Tư cười trong lòng thấy yên tâm hơn, uống cà phê nhìn Điền Tư gọi điện thoại. Vu Đình Đình vốn rất đơn thuần lương thiện, có một số chuyện, cô ta suy nghĩ không được chu đáo. Vu Đình Đình chỉ đơn thuần cho rằng quan hệ giữa Trần Dương và Điền Tư đang dần tốt lên, Vu Đình Đình thấy Điền Tư cười, trong lòng cô ta cũng vui thay cho Điền Tư. Điền Tư tay cầm điện thoại gọi cho Trần Dương, chuông điện thoại phía bên kia vang lên xong, bèn nghr thấy tiếng Trần Dương trong điện thoại vọng đến. Giọng Trần Dương tỏ ra rất kinh hoàng, anh ta luôn mồm nói: - Tư Tư, anh không làm gì cả, anh thật sự không làm gì cả. Điền Tư nghe Trần Dương nói vậy xong, cô ta nói: - Trần Dương, anh từ từ nói đã, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điền Tư nói rồi đứng lên có ý không muốn gọi điện trước mặt Vu Đình Đình gọi điện thoại, cô ta cầm điện thoại đi ra trước cửa tiệm cà phê. Vu Đình Đình thấy Điền Tư đi ra còn cho rằng Điền Tư không muốn để mình nghe thấy giữa Điền Tư và Trần Dương nói chuyện với nhau, cô ta không hề suy nghĩ nhiều, cúi đầu uống cà phê. Điền Tư đi ra bên ngoài tiệm cà phê, tìm một chỗ không có người đứng ở đó rồi nói: - Trần Dương, anh rút cuộc muốn nói gì với em, em không nghe rõ anh muốn nói gì với em, anh từ từ nói, không cần vội. Trần Dương tỏ ra vô cùng kinh hoàng nói: - Tư Tư, anh không hề đẩy bạn trai của em. Anh thật sự không làm gì cả, Tư Tư, em nhất định phải tin anh, bạn trai của em không phải do anh giết. Điền Tư trầm mặt xuống, khẩu khí cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc, lạnh lùng nói: - Cái gì mà bạn trai của em? Trần Dương, phiền anh nhận thức rõ một chút, em chỉ có một người bạn trai là anh lấy đâu ra bạn trai nữa chứ? Trần Dương nghe Điền Tư nói vậy xong, anh ta vội vàng nói: - Tư Tư, anh không phải có ý đó, anh nói là người thầy giáo của em, anh ta … anh ta chết rồi. Điền Tư nghe Trần Dương nói xong bèn nói: - Anh ấy chết rồi? Anh ấy làm sao mà chết, Trần Dương có phải anh đã nhìn nhầm không, trưa hôm nay khi em và anh ấy chia tay nhau, vẫn tốt mà sao lại chết được chứ. - Thật đấy, thật đấy! Tư Tư, thật đấy, anh không lừa em đâu, anh ta đã chết thật rồi, anh không làm gì cả, anh không hề đẩy anh ta, tự anh ta nằm trên giường chết, Tư Tư, anh phải làm thế nào, anh thật sự không hề giết anh ta, em phải tin anh, anh thật sự không hề giết anh ta. Trần Dương vì sợ hãi mà không nói không rõ lời nữa. Điền Tư nhếch mép cười, cô ta đương nhiên biết chuyện này là thế nào, nhưng cô ta đương nhiên sẽ không nói với Trần Dương rút cuộc gã đàn ông kia tại sao lại chết. Điền Tư làm bộ ngạc nhiên nói: - Chuyện này làm sao có thể, không thể như vậy, Trần Dương, có phải anh nhầm không? - Không có. Thật sự không không có. Tư Tư, anh không biết phải làm thế nào, em mau giúp anh nghĩ cách đi, anh thật sự không biết phải làm gì. Trần Dương nói mà có vẻ như sắp khóc. Điền Tư quát lên một tiếng nói: - Trần Dương, như vậy còn ra sao nữa chứ, anh có phải là một người đàn ông không, sao lại sợ hãi đến mức này chứ, bây giờ anh càng sợ hãi thì chỉ càng làm cho sự việc trở lên tồi tệ hơn, em cũng không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì , như vậy đi, để em đến xem xem. Điền Tư cau mày, cô ta quay mặt vào trong tiệm cà phê, bèn thấy Vu Đình Đình ngồi trong tiệm cà phê đang uống cà phê. Điền Tư đi vào trong tiệm cà phê, Vu Tình Đình vẫn cho rằng có chuyện tốt gì, nói: - Tư Tư, có phải chuyện giữa cậu và Trần Dương giải quyết xong rồi phải không? - Ừ! Đình Đình, Trần Dương ở trong khách sạn đợi tớ, chúng ta đi vào khách sạn gặp Trần Dương thôi. Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói xong hơi chần chừ, cô ta nhìn Điền Tư nói: - Đến khách sạn gặp Trần Dương? Tư Tư, Trần Dương sao lại ở trong khách sạn? - Ừ, anh ấy đi gặp thầy giáo của tớ. Cụ thể tớ cũng không biết là chuyện gì, tóm lại Trần Dương bảo tớ đến khách sạn tìm anh ấy, Đình Đình, nếu cậu không có chuyện gì thì đi cùng tớ luôn. Vu Đình Đình lắc đầu nói: - Tư Tư, tớ thấy tớ không di thì tốt hơn, chuyện cậu và Trần Dương gặp mặt, tớ đi làm gì, cậu cứ nói chuyện với Trần Dương đi, tớ lát nữa sẽ về nhà. Vu Đình Đình nói rồi định thanh toán quay về, Điền Tư làm sao có thể để Vu Tình Đình về như vậy, cô ta nói: - Đình Đình, một mình tớ đến đó sợ Trần Dương lại có ý nghĩ gì khác, Đình Đình, cậu đi cùng tớ qua đó nhé. Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói vậy cô ta hơi trầm ngâm nói: - Vậy được tớ sẽ đi cùng cậu, nhưng tớ sẽ ở tầng một khách sạn, Tư Tư, tớ đã đồng ý với người khác, tớ sẽ không tùy tiện đi vào khách sạn, vì vậy tớ không thể đi vào phòng khách sạn, cậu có thể gọi điện cho Trần Dương, bảo Trần Dương đi xuống, Trần Dương cậu thấy như thế có được không? Điền Tư vốn cho rằng Vu Đình Đình sẽ đi cùng cô ta vào trong phòng khách sạn, cô ta đã nghĩ kỹ rồi, lần này nhất định phải kéo Vu Đình Đình vào. Vu oan hãm hại tìm một kẻ thế mạng, đó là kế hoạch ban đầu của Điền Tư, nếu không Điền Tư cũng sẽ không hẹn Vu Tình Đình đến tiệm cà phê chính là để tiện dẫn Vu Đình Đình vào phòng trong khách sạn, nhưng câu nói của Vu Đình Đình lại nằm ngoài dự tính của Điền Tư. Điền Tư không ngờ rằng Vu Đình Đình lại làm như vậy, ở tầng một khách sạn không chịu lên phòng. Nếu thật như vậy thì làm sao có thể hãm hại Vu Đình Đình Nhưng lúc này không phải là lúc Điền Tư nghĩ đến việc làm thế nào để kéo Vu Đình Đình vào trong phòng, bây giờ cô ta cần lập tức đến khách sạn, Điền Tư cũng muốn xem rút cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao Vu Đình Đình cũng đã đồng ỹ đến khách sạn rồi, cứ dẫn đến khách sạn trước đã, những chuyện sau này sẽ tính sau. Điền Tư nghĩ đến đây bèn gật đầu với Vu Đình Đình nói: - Đình Đình, như vậy cũng được chỉ cần cậu đi cùng tớ đến đó là được rồi, cậu muốn ở đại sảnh tầng một khách sạn vậy thì ở đó vậy. Đình Đình, bây giờ chúng ta đến đó nhé. Vu Đình Đình không ngờ rằng bên trong lại có một âm mưu vu oan giáng họa, Điền Tư đã cố tình muốn dẫn Vu Đình Đình qua đó, thì Vu Đình Đình chỉ còn cách đồng ý, nhưng Vu Đình Đình kiên quyết rằng cô ta sẽ không đi vào trong phòng khách sạn. Điền Tư ở trong tiệm cà phê cũng không nói thêm điều gì, Điền Tư lo lắng nếu mình cố ý dẫn Vu Đình Đình vào trong phòng khách sạn, Vu Đình Đình sẽ không đi cùng cô ta đến khách sạn, Điền Tư không muốn xảy ra chuyện đó, cô ta thanh toán rồi cùng Vu Đình Đình hai người ra khỏi tiệm cà phê. Từ tiệm cà phê đến khách sạn khoảng bảy tám phút, Điền Tư ban đầu chọn tiệm cà phê này là vì thấy khoảng cách từ tiệm cà phê đến khách sạn rất xa nhau, vì vậy Điền Tư mới bảo Vu Đình Đình đến tiệm cà phê này. Điền Tư và Vu Đình Đình hai người đi ra đường cái đến khách sạn. Vu Đình Đình vừa vào khách sạn bèn dừng lại, cô ta nhìn Điền Tư nói: - Điền Tư, cậu đi đi, tớ sẽ ở đây đợi cậu. Điền Tư ban nãy trên đường đã nghĩ ra lý do, bây giờ nghe thấy Vu Đình Đình nói vậy Điền Tư nói: - Đình Đình, cậu đi cùng tớ lên đi tớ rất sợ, tớ rất sợ, ai mà biết được Trần Dương có tức giận với tớ hay không, cậu cũng biết, Trần Dương con người ấy khi không tức giận có vẻ như rất tốt nhưng nếu tức giận ai mà biết được anh ấy có thể làm gì, lần trước chuyện ăn cơm ở quảng trường Hải Tinh không phải đã cho thấy tính cách không tốt của Trần Dương hay sao, Đình Đình, tớ thật sự rất sợ một mình lên đó nhỡ Trần Dương tức giận với tớ lại không có một người ở bên cạnh chu toàn, hơn nữa khách sạn này lại rất lớn cậu có gì mà phải sợ chứ, lẽ nào cậu còn sợ bị tớ lừa gạt hay sao? Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói xong vội vàng xua tay nói: - Tư Tư, không phải như vậy, tớ thật sự không thể lên đó, ban đầu tớ đã đồng ý với người khác, nếu tớ lên đó, tớ phải gọi điện cho bạn trai của tớ đợi bạn trai của tớ đến đây rồi cùng lên, Tư Tư, cậu thấy như vậy có được không? Điền Tư không ngờ Vu Đình Đình lại kiên quyết đến như vậy, bất luận Điền Tư nói thế nào, Vu Đình Đình nói thế nào cũng không chịu lên. Điền Tư không còn cách nào khác, cũng không thể để Vu Đình Đình gọi điện thoại cho bạn trai, nếu để bạn trai của Vu Đình Đình đến đây thì sự việc sẽ trở nên phức tạp. Điền Tư nghe đến đây cười nói: - Đình Đình, vậy tớ sẽ không bắt cậu lên nữa, cậu ngồi ở đây trước, tớ lên tìm Trần Dương, sẽ xuống ngay được không? - Ừ! Vu Đình Đình gật đầu, cô ta quay người, cầm túi đi vào khu nghỉ ở đại sảnh khách sạn. Đến khu nghỉ, Vu Đình Đình ngồi xuống nhìn Điền Tư đi vào thang máy. Đúng lúc cửa thang máy đóng lại, Điền Tư vẫy tay với Vu Đình Đình, Vu Đình Đình không biết tại sao đột nhiên có một dự cảm không tốt. Cô ta không nói được tại sao lại có cảm giác đó, Vu Đình Đình lấy điện thoại ra nhắn cho Diệp Lăng Phi một tin nhắn. Điền Tư đi thang máy đến tầng mà người đàn ông kia ở, cô ta rất quen thuộc chỗ này, biết phòng nào là phòng của gã đàn ông kia, Điền Tư đi đến cửa phòng, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay phải ra khẽ đẩy cửa phòng, cửa phòng mở ra xong Điền Tư thấy Trần Dương ngồi trên sô pha trong phòng, ngồi một cách ngây ngô, bên cạnh chân anh ta xác gã đàn ông kia mặt úp xuống đất. Điền Tư nhanh chóng đi vào trong phòng , khép cửa phòng lại nagy sau đó cô ta đi đến trước mặt Trần Dương. Trần Dương vẫn ngây ngô ngồi đó thấy Điền Tư đến, Trần Dương ôm lấy eo Điền Tư nói: - Tư Tư, anh thật sự không hề giết anh ta, anh vừa vào anh ta bèn nhảy bổ đến , anh dùng sức đẩy anh ta ra anh ta bèn ngã xuống đất không động đậy, Tư Tư, anh thật sự không giết anh ta, em phải tin anh. Điền Tư bị Trần Dương ôm chặt, cô ta nhếch mép cười. Điền Tư không ngờ Trần Dương lại nhát gan đến vậy, nhưng chuyện này cũng không thể trách Trần Dương được, dù sao Trần Dương chưa từng trải qua chuyện này, anh ta lại không biết phải làm thế nào. Điền Tư thì không phải làm chuyện này lần đầu, còn nhớ hồi đầu bố dượng của cô ta cũng chết một cách không rõ ràng như vậy. Điền Tư phải giết bố dượng của mình hoàn toàn là do bố dượng của cô ta có ý đồ bất chính. Điền Tư mới có ý đồ giết người. Điền Tư không biết mình đã thay đổi từ khi nào, trở nên rất máu lạnh, có lẽ là tuổi thơ của cô ta đã khiến cô ta có sự bài xích đối với thế giới bên ngoài, cô ta đổ mọi thứ đều tại người ngoài không tốt với cô ta, khi cô ta hạn quyết tâm làm mộtv iệc gì thì không ai có thể ngăn cản được cô ta. Điền Tư rất hài lòng với phản ứng với của Trần Dương, cô ta hy vọng Trần Dương như vậy. Bây giờ thấy Trần Dương thật sự giống với những gì mà cô ta dự định, trong lòng Điền Tư đầy ắp những nụ cười lạnh lùng, cô ta đang cười nhạo Trần Dương, một người đàn ông như Trần Dương vẫn phải dựa dẫm vào một người phụ nữ yếu đuối như cô ta, ai bảo rằng trong xã hội này đàn ông mạnh mẽ hơn đàn bà, đối với Điền Tư, sự thật lại không hề như vậy chỉ cần người đàn bà biết cách sử dụng thủ đoạn thì không có chuyện gì là làm không thành. Điền Tư khẽ nói: - Trần Dương, anh đừng vội để chúng ta bình tĩnh lại đã nghĩ ra cách giải quyết. Điền Tư đưa tay vỗ vào vai Trần Dương, Trần Dương lúc đó hồn bay phách tán, nghe thấy Điền Tư nói vậy, anh ta buông tay ôm Điền Tư, ngồi xuống ghế nhìn Điền Tư đứng trước mặt mình hỏi: - Điền Tư, chúng ta nên làm thế nào? -Nên nói là anh nên làm như thế nào? Điền Tư đứng trước mặt Trần Dương, cô ta cúi đầu, trước đây khi cô ta và Trần Dương ở bên nhau, Điền Tư luôn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy Trần Dương, bây giờ thì không giống như vậy nữa. Điền Tư lại cúi đầu để nhìn Trần Dương. Điền Tư thích cái cảm giác nhìn từ trên cao xuống, đặc biệt là nhìn bộ dạng hoang mang lơ sợ của lúc này của Trần Dương càng làm cho cô ta vui mừng, sung sướng, đó là cảm giác có thể chế ngự đàn ông, Điền Tư cảm thấy mình bây giờ có thể khống chế Trần Dương. Trần Dương ngẩng mặt lên nhìn Điền Tư, anh ta đưa hai tay ra cầm chặt lấy tay phải của Điền Tư nói: - Tư Tư, em nhất định phải giúp anh, em thật sự không giết anh ta. Điền Tư sắc mặt không biểu hiện gì nhìn Trần Dương nói: - Vậy anh ta chết như thế nào? Trần Dương, trong lòng anh nên biết rõ, chuyện này là tính mạng con người, phải đền mạng, anh ta không thể tự mình chết được, bây giờ anh kể lại những gì anh biết cho em, chỉ có như vậy em mới có thể giúp anh, nếu không em không thể giúp anh được. Trần Dương nghe thấy Điền Tư nói xong, anh ta hai tay ôm đầu, cúi xuống chân nói: - Anh không biết, anh thật sự không biết rút cuộc là chuyện gì.