[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1187 : Hệ thống bảo vệ

Ngày đăng: 02:13 28/08/19

Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện điện thoại với Tiêm Đao xong, chuông điện thoại của hắn lại vang lên, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại thấy trong điện vọng ra tiếng cười đắc ý, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cười đó bèn cau mày lại. - Satand, không ngờ tao lại gọi điện cho mày đúng không? Giọng nói của gã đàn ông kia tỏ ra rất hiểm ác, Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, lạnh lùng nói: - Quả thật không ngờ mày lại gọi điện cho tao. Đái Vinh Cẩm, lẽ nào mày không sợ tao tìm ra mày sao? - Nếu tao sợ thì đã không gọi điện cho mày. Giọng cười của Đái Vinh Cẩm truyền đến tai của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chau mày lên, lần này Đái Vinh Cẩm tỏ ra quá huênh hoang, lại còn dám gọi điện cho Diệp Lăng Phi, mặt khác cũng cho thấy Đái Vinh Cẩm lúc này đã có chuần bị trước không hề lo lắng việc gã gọi điện cho Diệp Lăng Phi sẽ làm bại lộ chỗ hắn đang ở. Chính vì như vậy Đái Vinh Cẩm mới tỏ ra huênh hoang như thế, khẩu khí cũng không hề khách sáo chút nào. Khẩu khí kinh miệt của gã khiến Diệp Lăng Phi rất bực mình, Diệp Lăng Phi lại lấy một điếu thuốc ra, châm thuốc xong, hắn nói vào điện thoại: - Đái Vinh Cẩm, mày thật sự nghĩ rằng tao không đủ khả năng để tìm ra mày sao? - Haha, Satand, từ trước đến nay tao chưa từng nói mày không có khả năng tìm ra tao, ngược lại tao luôn lo lắng mày sẽ tim ra tao. Satand, nếu nói trước đây tao không hiểu mày, xem thường mày, thì bây giờ tao sẽ không phạm sai lầm đó nữa, tao sẽ coi mày là đối thủ của tao, tao sẽ chuẩn bị cho mày một cái bẫy để mày tự nhảy vào. Đương nhiên tao biết bây giờ tao nói những lời này có phần hơi mạnh miệng nhưng không sao đợi khi mày rơi vào tay tao, tao sẽ nhẫn nãi giải thích với mày, vì để đối phó với mày tao đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bây giờ tao chỉ muốn nhắc nhở mày, nguy hiểm đang từ từ đến gần mày, ồ, cũng đang đến gần người nhà của mày nữa. Đái Vinh Cẩm nói xong, Diệp Lăng Phi bèn trừng mắt, lớn tiếng quát: - Đái Vinh Cẩm, tao nói cho mày biết nếu mày dám động đến người nhà của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu. - Satand, mày đang dọa tao đấy à? Hay , thật là hay, Satand, mày có biết bây giờ mày đã trở thành con mồi của tao, tao biết, tồ chức Lang Nha của mày đang tìm tao nhưng tao nói cho mày biết, cho đến thời điểm này những tin tức tình báo mà chúng mày có được đều không chính xác, tao cố ý làm như vậy đấy, tao gọi điện cho mày là vì tao nghĩ mày có thể đã cảm nhận được, tao không cần thiết phải dấu diếm nữa, rất lấy làm vinh hạnh vì tao đã lừa được mày lâu như vậy. Diệp Lăng Phi nghe Đái Vinh Cẩm nói vậy, tâm trạng hắn lại dần bình tĩnh, Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc trong tay hút một hơi thật sâu rồi vứt điếu thuốc qua cửa xe, khẩu khí bĩnh lại, nhẹ nhàng nói: - Đái Vinh Cẩm. mày nói với tao những điều này chẳng qua chỉ là muốn làm cho phía bọn tao hoảng loạn mà thôi, mày bây giờ đúng là đã thông minh hơn rồi, còn định chơi trò chiến tranh tâm lý với tao, được thôi, vậy tao sẽ chơi với mày. Có phải mày nói hiện những tin tức tình báo mà tao có được đều là giả sao, vậy mày hãy thử nhìn xem, cái bẫy mà mày lập ra cho tao cuối cùng là mày rơi vào đó hay là tao rơi vào đó, giữa tao và mày chỉ có thể có một kẻ chiến thắng, tao tin rằng kẻ chiến thắng đó tuyệt đối không phải là mày. Đái Vinh Cẩm nói đến đây dừng lại giây lát rồi chậm rãi nói: - Satand đúng là Satand, khẩu khí không giống người thường, tao rất thích khẩu khí đó của mày, đương nhiên càng yêu thích dũng khí của mày. Nhưng đừng cho rằng mày cứng đầu cứng cổ nói với tao những lời đó sẽ khiến tao sợ hãi, tao sẽ để cho mày biết, ai mới là kẻ mạnh nhất. Đái Vinh Cẩm nói đến đây, gã đột nhiên cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi mắng vào điện thoại: - Mày là đồ khốn. Mắng xong, Diệp Lăng Phi cũng cúp điện thoại, hắn ngả người về phía sau dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại suy nghĩ về những lời mà Đái Vinh Cẩm vừa nói, Diệp Lăng Phi thấy những lời mà Đái Vinh Cẩm vừa nói không đơn giản chỉ là đe dọa hắn. Bên trong chuyện này nhất định còn có chuyện khác nữa, chỉ là trong lúc này Diệp Lăng Phi chưa đoán ra được ý tứ trong những lời của Đái Vinh Cẩm. Bạch Tình Đình đã có Minako bảo vệ, còn biệt thự của hắn cũng đã chuyển đến bờ biển Ánh Dương rồi, cho dù Đái Vinh Cẩm có kế hoạch gì đi nữa, Diệp Lăng Phi cũng không cẩn lo lắng. Hắn mở măt ra, chậm rãi nói: - Đái Vinh Cẩm, mày muốn chơi trò chiến tranh tâm lý với tao hả, vậy được, tao sẽ chơi với mày. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn cười và hoàn toàn không quan tâm đến những lời mà ban nãy Đái Vinh Cẩm nói. Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến tòa nhà Hàng không dân dụng thì đã sắp mười giờ rồi, Hắn vừa dừng xe lại thì Dã Thú bèn gọi điện thoại đến. Dã Lang đã gọi điện trước cho Diệp Lăng Phi rồi, nói với Diệp Lăng Phi rằng những tư liệu liên quan đến hai tên lính đánh thuê đó ngày hôm qua đã gửi cho Dã Thú rồi, nên lúc này Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú cũng không thấy có gì bất ngờ. Diệp Lăng Phi mở cửa xe đi xuống, tay cầm điện thoại hỏi: - Dã Thú, có chuyện gì vậy? - Lão đại, Dã Lang gửi cho em một tập tài liệu liên quan đến… Dã Thú chưa nói hết câu thì đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói: - Dã Thú, anh đã biết chuyện này rồi, lát nữa anh sẽ tìm cái máy tính, em gửi tập tài liệu đó cho anh, anh muốn xem xem là những kẻ như thế nào. - Vâng ạ! Dã Thú đồng ý nói. Diệp Lăng Phi đi đến công ty của Lý Khả Hân, hắn vừa bước vào thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đang ngồi nói chuyện phiếm trong đại sảnh, thấy Diệp Lăng Phi đi vào, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình không nói chuyện nữa, Đường Hiểu Uyển nói: - Diệp đại ca, anh đến rồi ạ. Diệp Lăng Phi không ngờ Vu Đình Đinh cũng ở đây nên nhìn thấy Vu Đình Đình ở đây Diệp Lăng Phi tỏ ra có chút bất ngờ. Hắn đi đến trước mặt Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, dang tay ôm hai bọn họ vào lòng hỏi: - Khả Hân đâu? Đường Hiểu Uyển chỉ về phía văn phòng của Lý Khả Hân nói: - Chị Khả Hân ở trong văn phòng. Hôm nay công ty được nghỉ, nhưng chị Khả Hân nói có việc cứ bắt em đến làm thêm, hôm nay Đình Đình cũng không có việc gì nên cũng đến với em. - Diệp Lăng Phi liếc nhìn Vu Đình Đình cười nói: Đình Đình, thì ra món quà mà Khả Hân nói chính là hai người, anh còn nghĩ là chuyện gì cơ, ừm, quả thật mà món quà bất ngờ. Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên cười đen tối: - Ừm, ba người đẹp ở đây xem ra trước khi ăn cơm anh sẽ phải tiêu hao mất nhiều sức lực lắm đây. Ban đầu Đường Hiểu Uyển không hiểu ý của Diệp Lăng Phi nhưng ngay sau đó Đường Hiểu Uyển đột nhiên hiểu ra, cô ta ngại ngùng nói: - Diệp đại ca, anh hư quá. - Ừm, hai người ở đây đợi anh một lát, anh đi tìm Khả Hân có chút việc. Diệp Lăng Phi buông hai người bọn họ ra rồi đi thẳng về phía văn phòng của Lý Khả Hân, hắn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa văn phòng của Lý Khả Hân rồi đi vào. Trong văn phòng Lý Khả Hân tay cầm điện thoại đang gọi điện. Thấy Diệp Lăng Phi đến, Lý Khả Hân ngầm ra hiệu cho Diệp Lăng Phi ngồi xuống, tay cô ta cầm điện thoại đang có chút chuyện phải bàn với người ở đầu dây bên kia. Diệp Lăng Phi đi đến trước chỗ ngồi của Lý Khả Hân vỗ vai Lý Khả Hân nói: - Khả Hân, tránh ra một chút cho anh mượn máy tính. Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta bỏ điện thoại xuống nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói: - Anh muốn làm gì? Chuyện riêng tư. - Anh đợi em một lát. Lý Khả Hân cầm điện thoại lên, nói vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại. Lý Khả Hân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giận dỗi nói: - Con người anh sao lại như thế chứ, vừa đến là quấy rối em làm việc, sớm biết thế này chi bằng không cho anh đến. Diệp Lăng Phi cười ngồi xuống, hắn mở máy tính rồi dang tay ôm Lý Khả Hân vào lòng mình. - Khả Hân, anh không phải cũng có việc sao, anh cũng không ngờ khi đến đây lại có chút chuyện, nếu không anh cũng không đến làm phiền em, ồ, đúng rồi, Khả Hân, ban nãy em nói anh đến đây sẽ có niềm vui bất ngờ, rút cuộc là gì vậy? - Lẽ nào anh chưa nhìn thấy sao? Lý Khả Hân ngầm bảo Diệp Lăng Phi nhìn ra ngoài, cô ta nhẹ nhàng nói: - Tiểu Uyển và Đình Đình đều ở đây, lẽ nào đó không phải là một niềm vui bất ngờ sao? - Ừm, quả thật là một niềm vui bất ngờ. Diệp Lăng Phi thơm một cái vào mặt Lý Khả Hân, mày tính mở lên xong hắn vỗ vào mông Lý Khả Hân nói: - Nhưng anh còn phải làm vài việc khác nữa, Khả Hân, em ra ngoài đợi anh trước nhé, anh giải quyết xong chút chuyện riêng này sẽ ra sau. Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn bĩu môi có phần không bằng lòng nói: - Diệp Lăng Phi, đây là văn phòng của em, em làm sao có thể rời khỏi văn phòng của mình chứ, trừ phi anh nói cho em biết là chuyện gì nếu không em sẽ không ra đâu. Diệp Lăng Phi cười nói: - Khả Hân, chuyện này em không biết thì tốt hơn, em đừng ở đây gây chuyện nữa, từ khi nào em lại trở nên không ngoan như thế chứ, anh nhớ là Lý Khả Hân trước đây rất ngoan Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong bèn nói: - Chính là vì Lý Khả Hân trước đây quá thật thà nên mới bị anh bắt nạt. Bây giờ em đã thay đổi rất nhiều rồi, em sẽ không để anh tùy tiện bắt nạt đâu. Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói vậy, hắn cười đen tối, lắc đầu nói: - Không để anh bắt nạt? Khả Hân, em đợi anh giải quyết công việc xong, xem anh sẽ bắt nạt em thế nào, tiểu nha đầu này, to gan đến mức này cơ đấy dám đấu khẩu với anh cơ à, anh làm sao có thể để chuyện này xảy ra được, em cứ chuẩn bị đi, nhỡ mà không thể đi được thì đừng có trách anh đấy. Lý Khả Hân nghe thấy câu nói thô tục ấy của Diệp Lăng Phi, cô ta bĩu môi lạnh lùng nói: - Ai mà tin lời anh chứ, anh cũng không phải không có vợ, em không tin là anh ở nhà không bị tiêu hao sức lực, ừm, còn có Tiểu Uyển và Đình Đình cũng ở đây, lẽ nào bọn họ lại đứng nhìn em bị bắt nạt sao, đến lúc đó, nếu ba người bọn em hợp sức lại, Diệp Lăng Phi cho dù anh mình đồng da sắt cũng không chịu nổi, em không sợ đâu. Diệp Lăng Phi cười, thấy cứng không được đành phải mềm vậy. Hắn lại ôm Lý Khả Hân vào lòng dỗ dành Lý Khả Hân: - Khả Hân, anh sợ em rồi, anh thật sự có một số việc không tiện cho người khác biết, mặc dù quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết nhưng em không biết thì tốt hơn. - Nếu em cứ muốn biết thì sao? Lý Khả Hân lúc này đột nhiên có ý ngoan cố, Diệp Lăng Phi cau mày thở dài nói: - Em đã muốn biết thì đành phải nói cho em vậy, chuyện này không thể để người ngoài biết nhưng em không phải là người ngoài, anh có thể nói với em. Nói thế nào nhỉ, , là mấy người bạn ở nước ngoài của anh gửi cho anh mấy bức ảnh về các bộ phận của con người mà họ chụp đươc, anh phải nhận chúng, vì trong đó có liên quan đến một số… Diệp Lăng Phi chưa nói xong bèn nhìn thấy thái độ ghê sợ trên mặt Lý Khả Hẩn, cô ta đột nhiên nhảy ra, nhìn Diệp Lăng Phi luôn miệng nói: - Em không thèm xem những bức ảnh ghê sợ ấy, Diêp Lăng Phi em ở bên ngoài đợi anh, đợi anh giải quyết xong chuyện này thì ra sau. Lý Khả Hân nói rồi đi thẳng ra cửa văn phòng của cô ta, vừa đi đến cửa cô ta liền dừng lại, quay người nói: - Anh đừng quên, làm xong phải xóa hết đi cho em, không được để lại bất kỳ dấu vết gì trong máy của em. - Anh biết rồi. Diệp Lăng Phi bảo đảm với Lý Khả Hân rồi nhìn Lý Khả Hân mở cửa văn phòng, đi ra khỏi văn phòng, Diệp Lăng Phi lúc đó mới lấy điện thoại ra gọi cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi bảo Dã Thú gửi tập tài liệu đó vào hòm thư cho hắn. Dã Thú gửi thư điện tử xong, tay cầm điện thoại nói: - Lão đại, em đã xem qua rồi, hai tên đó đều không dễ đối phó. Anh xem thì biết. Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn vẫn chưa nhìn thấy tập tài liệu đó, căn bản không biết hai tên đó lai lịch thế nào, trước khi chưa biết rõ về hai tên đó. Diệp Lăng Phi sẽ không vội vàng đưa ra ý kiến của mình. Diệp Lăng Phi mở tập tài liệu ra, hắn thấy trên đó là hai tên da vàng, Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, tay cầm điện thoại nói với Dã Thú: - Dã Thú, em chắc chắn không gửi nhầm tài liệu chứ? - Lão đại, chuyện này em làm sao dám phạm sai lầm chứ, đương nhiên là em không gửi nhầm tài liệu rồi, tài liệu này là Dã Lang gửi cho em, lúc đó em cũng thấy kỳ lạ, em còn xác nhận lại với Dã Lang, Dã Lang khẳng định không gửi nhầm tài liệu. Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói vậy xong, cau mày nói: - Xem ra, anh vẫn đánh giá thấp Đái Vinh Cẩm rồi, Đái Vinh Cẩm biết nếu gã tìm người da trắng hay người da đen thì khi hành động ở Vọng Hải sẽ không thuận tiện, nhưng nếu tìm người da vàng thì sẽ thuận tiện hơn nhiều. Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn tài liệu liên quan, Dã Thú nói vào điện thoại: - Đúng thế, lão đại, em xem xong tài liệu, thấy việc này rất khó giải quyết, hai kẻ này chúng ta biết mặc dù dễ phòng bị nhưng còn những kẻ chúng ta không biết, chúng ta muốn phòng bị sẽ khó hơn nhiều, theo tài liệu cho thấy , hai tên này đều là người châu Á, bọn chúng từng là quân nhân Việt Nam, sau đí rời khỏi Việt Nam gia nhập vào tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm, đã từng tham gia tập kích bộ lạc Ru-an-đa, tham gia…” Cho dù Dã Thú không nói thì thông qua tài liệu Diệp Lăng Phi cũng đã biết về lai lịch của hai tên này. Có thể nói là hai tay dính đầy máu và thủ thuật không phân cao thấp. Đương nhiên, hai tay của Diệp Lăng Phi cũng dính đầy máu, với những trải nghiệm này, Diệp Lăng Phi không có cảm giác gì, điều khiến hắn đau đầu là không biết đã có bao nhiêu tên đã ngầm vào đại lục, cũng không biết bọn chúng trông thế nào, bây giờ không có tin tức tình báo chính xác, Diệp Lăng Phi muốn phòng bị cũng rất khó. Trong lòng Diệp Lăng Phi lo lắng là những chuyện này, hắn xem tài liệu xong, tay điều khiển chuột máy tính, nói: - Dã Thú, em triệu tập tất cả người trong công ty bảo vệ của em lại, anh nghi ngờ lần này những kẻ này không chỉ muốn tập kích anh, em cũng có khả năng là mục tiêu, ồ, đúng rồi, Dã Lang nói sẽ quay về Vọng Hải, nếu cậu ta quay lại Vọng Hải , thì cậu ta cũng sẽ trở thành mục tiêu tập kích. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong nói: - Lão đại, không nghiêm trọng như đến vậy chứ. Có thể việc đối phó với những kẻ đó có phần hơi khó nhưng chúng ta cũng không dễ đối phó. - Chuyện này anh biết, cẩn thận sẽ lái được thuyền đến vạn năm, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Tóm lại, Dã Thú em cứ làm theo những gì anh nói, anh sẽ liên lạc với chính quyền ở đây, hy vọng bọn họ có thể giúp chúng ta. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, tỏ vẻ kinh thường nói: - Lão đại, anh muốn dựa vào những người phía chính phủ ư? Em thấy nếu anh thật sự hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ chúng ta, thì chẳng khác gì nằm mơ, em không cho rằng bọn họ có thể giúp được chúng ta. - Cho dù là để trang trí cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là không bày gì ra. Bây giờ không phải là lúc bàn luận chuyện những người đó có phải là để trang trí hay không, trước mắt anh cần tạo ra một tấm lưới thật lớn ở Vọng Hải, em đừng có xem thường những người trong chính phủ, có lúc bọn họ biết còn nhiều hơn chúng ta đấy. Chủ yếu là có thể lợi dụng hệ thống camera của bọn họ ở Vọng Hải để cung cấp những tin tức tình báo chính xác cho chúng ta, Anh thấy nói không chừng người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đã vào Vọng Hải rồi, lúc này cần phải hành động thôi. - Lão đại, em sẽ nghe theo lời anh. Dù sao anh nói thế nào, em sẽ làm như thế, những chuyện này em không cần lo lắng, em chỉ cần làm những việc anh giao là được rồi. - Ồ, Dã Thú, em nhớ chăm sóc Lục Tuyết Hoa đấy, hiện nay sức khỏe cô ta không tốt, cố gắng chăm sóc cho tốt. Diệp Lăng Phi nói đến đây, bèn nói thêm: - Em lập tức phái người theo dõi khu nhà em, nhà anh và cả bên biệt thự Nam Sơn nữa, như thế chúng ta có thể điều tra được có kẻ nào khả nghi xuất hiện quanh nhà của chúng ta không. - Việc này em đã sai người đi làm rồi. Sau khi em nhân được điện thoại của Dã Lang đã lập tức phái người đi làm rồi ạ, lão đại, tối nay khi anh quay về sẽ nhìn thấy những hệ thống bảo vệ đó.