[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1424 : Tôi hứa với ông! (2)

Ngày đăng: 02:15 28/08/19

Khuya hôm nay, Bạch Tình Đình lại bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Cô ngồi dậy, bước xuống giường. Diệp Lăng Phi cầm chiếc di động ở trong tay, nhìn thấy Bạch Tình Đình xuống giường thì hỏi: - Bà xã, em đi đâu vậy? - Đi vệ sinh! Bạch Tình Đình mơ mơ màng màng trách móc, - Ông xã, sau này anh tắt máy đi, không thì để điện thoại ở chỗ khác, mỗi lần anh có điện thoại thì em đều bị đánh thức, bây giờ em nghe tiếng chuông điện thoại thì đầu em lại đau lên đây này, đều là do anh hại đấy! Bạch Tình Đình vừa oán trách, vừa đi về phía cửa phòng ngủ. Diệp Lăng Phi cũng không muốn bị đánh thức, hơn nữa lúc nửa đêm là lúc ngủ say, đột nhiên một cú điện thoại gọi đến đánh thức thì ai cũng sẽ tức giận cả thôi. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, hắn cũng không biết là ai gọi đến, hắn nghe điện thoại và tức giận hỏi: - Ai vậy? - Diệp Lăng Phi, anh lập tức chạy tới bệnh viện quân khu đi , ông nội của em muốn gặp anh! Bên trong điện thoại truyền đến tiếng của Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ nói với một giọng rất gấp gáp, dường như đã gặp chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi nói với giọng như cũ không nhanh không chậm: - Hiểu Lộ, rốt cuộc là chuyện gì vậy, em ít nhất phải nói rõ với anh chứ, em không thấy bây giờ là mấy giờ à? Diệp Lăng Phi đang định dùng khẩu khí của quý nhân để nói với Bành Hiểu Lộ, nhưng không ngờ Bành Hiểu Lộ đã ngắt lời hắn, Bành Hiểu Lộ nói: - Diệp Lăng Phi, em không có tâm trạng để đùa giỡn với anh, ông nội của em bây giờ đang trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, ông muốn gặp anh, anh chạy đến đây nhanh lên…! Bành Hiểu Lộ nói câu này ra thì đầu óc Diệp Lăng Phi lập tức tỉnh lại, không có chút ý từ mệt mỏi mơ màng gì cả, hắn lo lắng là mình đã nghe nhầm, hắn không nhịn được hỏi lại một câu: - Em nói cái gì? - Ông nội của em đang ở bệnh viện cấp cứu, anh đến đây nhanh đi, ông nội của em muốn gặp anh...! Bành Hiểu Lộ nói những lời này còn kèm theo cả tiếng khóc, Diệp Lăng Phi nghe được tiếng khóc của Bành Hiểu Lộ thì hắn đã hiểu, Bành Nguyên thật sự đã xảy ra chuyện rồi, nếu Bành Nguyên thật sự không thể như vậy thì mình cũng thật xin lỗi ông ấy. Diệp Lăng Phi vốn định không quản chuyện của Bành Nguyên, nhưng bây giờ, Diệp Lăng Phi đã thay đổi ý nghĩ. Hắn và Bành Nguyên biết nhau cũng không phải là mới ngày một ngày hai, tình cảm này đã tồn tại lâu rồi, nếu như Bành Nguyên thật sự gặp chuyện không may thì… Diệp Lăng Phi không nghĩ tiếp nữa, hắn lập tức nói: - Hiểu Lộ, anh biết rồi, bây giờ anh đến ngay! Nói xong, Diệp Lăng Phi cúp máy, hắn nhảy từ trên giường xuống. Bạch Tình Đình khi trở lại phòng ngủ, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang vội vàng mặc quần áo, Diệp Lăng Phi cũng không có bật đèn, hắn đang sờ soạng mặc quần áo. - Ông xã, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bạch Tình Đình đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô vừa nói ra những lời này thì Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng nói: - Ông Bành có thể không xong rồi...! - Hả...? Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô la lên một tiếng theo bản năng, cô hỏi với một giọng không thể tin được: - Điều này sao có thể được, chúng ta buổi tối còn...! Bạch Tình Đình vừa mới vừa nói tới đây thì cô đột nhiên sửa lại: - Bây giờ em muốn lập tức báo cho bố biết! Bạch Tình Đình vừa định đi lấy điện thoại thì nghe Diệp Lăng Phi nói: - Tình Đình, bây giờ cũng rạng sáng rồi, em còn gọi điện thoại cho bố, bố là thuộc hạ của ông Bành, theo lý nếu như lão già có chuyện thì phải để cho bố biết, nhưng Tình Đình em nghĩ xem, tuổi của bố cũng đã cao rồi, nếu bây giờ em đánh thức bố dậy, ngộ nhỡ bố có chuyện gì ngoài ý muốn thì em có chịu nổi không, nên em đừng gọi điện thoại thì tốt hơn! - Đúng, đúng! Bạch Tình Đình vội vàng nói: - Ông xã, anh nói đúng đấy, em không suy nghĩ kỹ, lúc nãy quả thật không nên gọi điện thoại đánh thức bố, ông xã, anh đợi em với, em cũng mặc quần áo rồi đi với anh! Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vội vội vàng vàng mặc quần áo, Diệp Lăng Phi lái xe, Bạch Tình Đình ngồi ở ghế kế bên. Diệp Lăng Phi ngáp, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc. Lúc này rất dễ buồn ngủ, Diệp Lăng Phi cũng không phải là thần tiên, hắn cũng cảm giác có chút buồn ngủ, chỉ có thể lấy thuốc để tỉnh táo thôi. Con đường lớn này dường như không có xe cộ gì cả, hiếm lắm mới nhìn thấy một hai chiếc xe taxi chạy qua. Thành phố Vọng Hải ban ngày, trên đường nơi nào cũng có xe, kẹt xe đến mức người ta chịu không được, mà khi sáng sớm thì thành phố Vọng Hải lại trở nên yên tĩnh, một mình lái xe trên đường cũng khiến người ta có cảm giác sợ. - Bành gia gia tối nay còn rất khỏe, làm sao mà đột nhiên như vậy? Bạch Tình Đình ngồi ở ghế kế bên, trong miệng vẫn lẩm bẩm, theo Bạch Tình Đình thì chuyện này vô cùng đột ngột khiến cho cô khó mà tin được. Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc từ trong miệng xuống, nói với giọng có chút buồn: - Bà xã, em đừng nói nữa, anh khi nãy không có nói là lão già đã mất, Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại đến nói là ông nội cô ấy đang cấp cứu ở bệnh viện, cô ấy bảo anh qua, ai nói lão già không xong, nếu em cứ nói như vậy thì trong lòng anh cảm thấy buồn lắm! Diệp Lăng Phi nói mấy câu này hoàn toàn biểu lộ tâm ý của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình lúc trước chưa hề nhìn thấy Diệp Lăng Phi buồn bã giống như bây giờ, điều này đã nói lên rằng trong lòng Diệp Lăng Phi, Bành Nguyên không phải là một người bạn vong niên bình thường. Từ cái cách xưng hô của Diệp Lăng Phi với Bành Nguyên thì đã thấy trong lòng Diệp Lăng Phi đối với Bành Nguyên rất thân thiết, nếu không, hắn cũng sẽ không gọi Bành Nguyên như vậy. Bây giờ Diệp Lăng Phi nghe nói Bành Nguyên có chuyện, trong lòng hắn cũng loạn cả lên. Vốn dĩ định đi qua như vậy, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi không khống chế được, ngay cả chuyện đó cũng khó với Diệp Lăng Phi thì bây giờ cũng coi như không gì rồi, Diệp Lăng Phi cũng định trả lời Bành Nguyên. Xe đến bệnh viện quân khu rất nhanh, bệnh viện quân khu nằm ở phía tây quân khu, ở đây có những thiết bị y tế của quân khu tốt nhất, nếu ở đây vẫn không thể cứu Bành Nguyên thì ở thành phố Vọng Hải không có bệnh viện nào có thể cứu sống Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi dừng xe ở cửa bệnh viện quân khu, hắn dường như là từ trên xe nhảy xuống rồi chạy thẳng vào đại sảnh bệnh viện. Bạch Tình Đình xuống xe, cô thấy Diệp Lăng Phi chạy vào bên trong bệnh viện. Bạch Tình Đình khẽ cắn môi, Bạch Tình Đình lúc trước chưa từng thấy Diệp Lăng Phi như bây giờ. Cô đóng cửa xe lại và cất bước đi vào. - Lão già thế nào? Diệp Lăng Phi sau chạy vào bên trong bệnh viện, đầu tiên hắn thấy Bành Hiểu Lộ ở bên trong đại sảnh. Khuôn mặt Bành Hiểu Lộ cũng có vẻ rất lo lắng, cô đứng ở đại sảnh thỉnh thoảng nhìn về cửa cầu thang rồi lại nhìn về cửa phòng. Cô đứng đón Diệp Lăng Phi, nhưng trong lòng vừa lo lắng ông nội của mình, khi cô mắt thấy Diệp Lăng Phi chạy vào, Bành Hiểu Lộ liều lĩnh nhào vào lòng Diệp Lăng Phi, nước mắt cô nhịn không được rơi ra, cô nói: - Lão gia lúc tối còn nói chuyện với chúng ta rất nhiều, dường như ông biết mình sẽ xảy ra chuyện, em cũng không biết nữa! Câu nói kế tiếp Bành Hiểu Lộ không nói ra được, Diệp Lăng Phi ôm chặc Bành Hiểu Lộ, hắn cắn chặc môi, chậm rãi nói: - Lão già sẽ không chết như vậy đâu, ông đã đồng ý với anh là sẽ đánh cờ với anh mà…! Khi Bạch Tình Đình đi tới thì cô thấy Diệp Lăng Phi đang ôm chặt Bành Hiểu Lộ, lúc này, trong lòng điều mà Bạch Tình Đình để ý không phải là quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ, mà là an nguy của Bành Nguyên, chẳng biết tại sao, cô thấy Bành Hiểu Lộ hai mắt đẫm lệ thì cô cũng nhịn không nổi mà rơi nước mắt. Diệp Lăng Phi cắn chặt môi một cái, hắn buông ra Bành Hiểu Lộ ra rồi quay đầu lại thấy Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi dặn dò: - Tình Đình, em chăm sóc Hiểu Lộ một chút, anh đi thăm lão già! - Không, em cũng đi! Bành Hiểu Lộ nói, - Ông nội của em đã nói, em nhất định phải dẫn anh đến trước mặt ông, ông có lời muốn nói cùng anh! Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ, hắn chậm rãi nói: - Cho dù lão gia không nói với anh thì anh cũng biết ông nội rốt cuộc muốn nói với anh cái gì, lão gia, tôi hứa với ông!