[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1522 : Nhảy vào bẫy (2)

Ngày đăng: 02:16 28/08/19

Diệp Lăng Phi xua tay nói: Anh thấy không chắc. Dã Thú, chuyện này có lẽ không hề đơn giản như chúng ta tưởng, ồ, đúng rồi, cậu biết nhà Lương Ngọc có những ai không? Dã Thú nói một cách không khẳng định: - Chuyện này em chỉ biết một chút, nhưng những điều này đều do Dã Lang nói. Em nghe Dã Lang nói Lương Ngọc có một người em gái… Thư viện Cửu Long Hông Kong, đây là một thư viện công lập mở cửa miễn phí ở Hồng Kong. Chính phủ Hồng Kong mỗi năm cấp cho thư viện này năm trăm vạn cảng tệ, em gái của Lương Ngọc, An An làm việc trong thư viện này. Thư viện này tạo cơ hội làm việc cho học sinh trong các trường học, phàm là học sinh trong các trường học đều có thể đăng ký đến đây làm việc, thư viện sẽ tạo cơ hội cho học sinh các trường học đến đây làm việc, mỗi năm ít nhất có khoảng bốn năm trăm học sinh đến đây làm việc. Lương An An làm việc ở thư viện này, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đến trước cửa thư viện, Dã Thú xuống xe ngẩng đẩu nhìn mấy chữ lớn trước cửa thư viện, nói một cách không chắc chắn: - Lão đại, có lẽ là thư viện này, em cũng không chắc chắn lắm, trước đây vài ngày, khi em và Dã Lang nói chuyện Dã Lang có nhắc đến nói em gái Lương Ngọc tên Lương An An làm v iệc ở đây, lão đại, em không chắc cô bé đó có ở đây hay không - Có ở đây hay không cũng phải vào xem thế nào, tình hình trước mắt rất phức tạp chúng ta muốn gặp Lương Ngọc thì phải bắt đầu từ người nhà của cô ta, đi thôi, đi gặp cô bé đó. Diệp Lăng Phi rảo bước đi về phía bậc thềm, Dã Thú đi theo sau nhưng trong lòng gã nghĩ Diệp Lăng Phi làm thế này thật lãng phí thời gian, Dã Thú thấy hoàn toàn không cần phải làm như vậy, chỉ cần trực tiếp tìm ra Dã Lang là được rồi, Hồng Kong nhiều cảnh sát như vậy chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì không tin là những cảnh sát đó lại không biết Dã Lang đang bị nhốt ở đâu. Chỉ là Diệp Lăng Phi nhất thiết đòi làm như vậy, Dã Thú cũng không có cách nào, gã chỉ có thể theo sau Diệp Lăng Phi đi vào thư viện. Tầng một đại sảnh của thư viện Cửu Long rất rộng, đèn rực sáng. Bên trái đại sảnh là bàn tư vấn. Thông qua bàn tư vấn có thể nhanh chóng biết được bạn phải lên lầu mấy để tìm được loại sách mà bạn cần, bên cạnh bàn tư vấn có bày một loạt các loại công cụ hỗ trợ tự tìm kiếm, bạn có thể thông qua quầy hỗ trợ tự tìm kiếm để biết được thư viện có loại sách mà bạn muốn tìm kiếm hay không cũng như chỗ để các loại sách đó. Diệp Lăng Phi và Dã Thú đương nhiên không cần tìm kiếm sách, bọn họ đến đây để tìm người, Diệp Lăng Phi đi đến bàn tư vấn, hỏi một cô gái đeo kính viền đen: - Xin hỏi Lương An An làm việc ở đâu? Cô gái đó ngẩng đầu lên, dùng tay đỡ kính của cô ta lên nhìn Diệp Lăng Phi nói: “ - Lương An An? Anh là ai? Diệp Lăng Phi nói: - Tôi là bạn của chị cô ấy. Chị cô ấy Lương Ngọc và tôi quen biết nhau ở Thẩm Quyến, tôi là cảnh sát Thẩm Quyến, lần này đến Hông Kong tìm Lương Ngọc nhưng vì cô ấy tạm thời có việc bảo tôi đến đây tìm em gái cô ấy, bảo em gái cô ấy dẫn tôi đi thăm quan Hông Kong trước. Cô gái đó nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong không hề tỏ ra nghi ngờ, cô ta lại đẩy kính lên nói: - Ồ thì ra là vậy. An An là bạn của tôi nhưng hôm nay thật không may An An và bạn trai cô ấy đi dự tiệc rồi. - Ồ, vậy sao. Diệp Lăng Phi nghe đến đây, trong bụng hắn ngầm than hai tiếng “đen đủi”, vốn dĩ cho rằng lần này có thể thuận lợi tìm được Lương An An nhưng không ngờ sự việc lại không hề đơn giản như tưởng tượng, Lương An An lại không ở trong thư viện, mà cùng bạn trai đi dự tiệc gì đó. Diệp Lăng Phi thấy, tiệc thường tổ chức vào buổi tối, bây giờ mới là buổi chiều sao lại có tiệc chứ. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, trong bụng vẫn nghĩ làm thế nào để tìm được Lương An An. Cô gái đeo kính gọng đen nói: - Thế này đi, tôi gọi điện cho An An, hỏi An An có tiện về gặp ông hay không. Cô ta nói xong không đợi Diệp Lăng Phi trả lời đã chủ động gọi điện cho Lương An An, Diệp Lăng Phi muốn ngăn lại cũng không kịp chỉ có thể để cô ta gọi điện cho Lương An An. Trong lúc cô gái kia gọi điện cho Lương An An, điện thoại của chuông điện thoại của Dã Thú vang lên. Dã Thú liếc nhìn hiển thị trên điện thoại, không hề vội vã nhận điện thoại, quay người tay cầm điện thoại đi ra ngoài. Cô gái đeo kính gọng đen cầm điện thoại gọi hồi lâu cũng không gọi được, cô ta chỉ có thể đặt điện thoại xuống ngẩng đầu nói với Diệp Lăng Phi: - Tiên sinh, tạm thời tôi không liên lạc được với cô ấy, nếu ông thật sự có việc gấp thì tôi cũng biết địa chỉ cô ấy và bạn trai tham gia bữa tiệc, ông có thể trực tiếp qua đó gặp An An. Diệp Lăng Phi cầm tờ địa chỉ trên tay đi ra khỏi thư viện, từ địa chỉ cho thấy, có lẽ là một căn biệt thự tư nhân ở cách đây không xa. Diệp Lăng Phi đút tờ giấy vào người, nhìn Dã Thú nghe điện thoại xong đang đi tới. - Dã Thú, đến địa chỉ này, chúng ta cần đi tìm Lương An An. Diệp Lăng Phi đưa tờ địa chỉ cho Dã Thú, Dã Thú cầm tờ địa chỉ chỉ liếc nhìn qua rồi đút tờ địa chỉ vào túi, gã và Diệp Lăng Phi cùng đi về phía xe vừa đi vừa nói: - Lão đại, ban nãy Tôn Hổ gọi điện đến, cậu ta đang tiến hành phẫu thuật ở Tỉnh Thành, có lẽ ba bốn ngày sẽ xong, đến lúc đó, cậu ta sẽ đích thân đến cảm ơn anh. - Tôn Hổ, con người này có chút bản lĩnh, quan trọng là ở chỗ cậu ta không có người thân, không có gì vướng víu, là kẻ chỉ có mỗi cái mạng, Dã Thú anh cần người như cậu ta đến giúp anh, cậu sắp xếp một chút, đợi Tôn Hổ làm phẫu thuật xong bảo cậu ở Vọng Hải đợi anh, trong thời gian chúng ta còn chưa quay về bảo Tôn Hổ ngoan ngoãn ở Vọng Hải không được chạy lung tung, cái mạng của cậu ta là của anh, anh không thể để cậu ta tùy tiện mất mạng. - Em hiểu rồi. Dã Thú gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi và Dã Thú lên xe, Diệp Lăng Phi kéo cửa sổ lên, lấy thuốc ra hút. - Lão đại, bây giờ em vẫn chưa hiểu rõ, ban nãy tại sao chúng ta không trực tiếp đi tìm Lương Ngọc mà lại phải vòng vèo như thế này thật phiền phức. Diệp Lăng Phi hừ một tiếng lạnh lùng nói: - Phiền phức một chút nhưng lại là một cách an toàn. Lẽ nào cậu không phát hiện xung quanh tòa chung cư mà Lương Ngọc ở có rất nhiều cảnh sát mai phục, chỉ đợi chúng ta tự đến nộp mạng sao? Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã quay mặt về phía Diệp Lăng Phi không hiểu nói: - Đến nộp mạng? Lão đại, câu nói của anh rút cuộc là có ý gì, sao chúng ta lại tự đến nộp mạng chứ. - Dã Thú, tiểu tử này cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy, lẽ nào cậu không nhìn ra ban nãy ở tòa chung cư khắp nơi đều là cảnh sát, con tên cảnh sát giao thông cũng vì thấy xe của chúng ta đỗ quá lâu nên mới đến hỏi, anh đã nói với cậu rồi sau khi đến Hông Kong nhất định phải cẩn trọng chỉ cần chúng ta có chút lơ là thì sẽ tự rơi đầu vào lưới đến lúc đó đừng nói là đến cứu Dã Thú mà đến bản thân anh em mình cũng không biết làm thế nào để thoát thân. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, gã thì thầm: - Hẳn nào, ban nãy em thấy mấy tên đó thật kỳ lạ. Đáng chết, đều tại con đàn bà thối đó khiến em không lúc nào được yên thân. - Dã Thú, biết là được rồi, đừng nghĩ đến con đàn bà đó nữa, việc chúng ta cần làm lúc này là làm thế nào cứu Dã Lang ra, nhân tiện anh nói thêm, anh thấy Lamarson có khả năng giăng sẵn một cái bẫy đợi chúng ta tự nhảy vào.