[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1525 : Rất nguy hiểm (1)
Ngày đăng: 02:16 28/08/19
Trần Hiểu nghe tiếng bên ngoài vọng lại, gã mừng thầm trong bụng cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ sợ hãi mà thả gã ra.
Trần Hiểu đâu biết rằng, Diệp Lăng Phi cơ bản không hề có ý sợ hãi, lại nghe thấy những lời Trần Hiểu nói thả gã ra, Diệp Lăng Phi ngược lại lạnh lùng nói:
- Bây giờ cậu im mồm cho tôi, Trần đại công tử, tôi nói cho cậu biết, nếu tôi muốn đi thì không ai có thể ngăn được.
- Biết rồi, biết rồi!
Trần Hiểu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, gã chỉ có thể gật đầu liên tục nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, Trần Hiểu thấy, kẻ đàn ông lạ mặt này nhất định là một tên không biết được sự lợi hại của nhà gã nếu không tại sao lại mặt không biến sắc như vậy.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Dã Thú rồi quay sang nhìn Trần Hiểu, miệng hắn nhếch mép cười lạnh lùng nói:
- Trần đại công tử nếu bố cậu biết những chuyện cậu làm hôm nay, cậu nói xem, bố cậu sẽ làm thế nào?
Trần Hiểu sắc mặt nhợt nhạt, gã nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Hả..chuyện này...Tiên sinh, tôi thấy trong chuyện này có hiểu nhầm.
- Cậu không cần nói nhiều với tôi, ban nãy tôi đã nói rất rõ rồi, Trần đại công tử, cậu từ từ suy suy nghĩ đi, xem để chuyện này bình an qua đi hay biến nó trở nên rắc rối hơn, để đến cuối cùng không giải quyết được nữa, ruốt cuộc nên làm như thế nào, do cậu lựa chọn.
Diệp Lăng Phi xua tay nói với Dã Thú:
- Dã Thú, buông ra để Trần đại công tử của chúng ta quyết định xem ruốt cuộc nên làm như thế nào.
Trần Hiểu từ dưới đất đứng lên, người gã ướt sũng, Trần Hiểu quay người lại thấy bên dưới của Lương An An quần bằng một cái áo khoác, ánh mặt cô ta hiện lên sự phẫn nộ đang chờ đợi quyết định của gã.
Trần Hiểu lại nhìn Diệp Lăng Phi, Trần Hiểu thấy tình hình hiện tại gã không còn sự lựa chọn nào khác, Trần Hiểu đi đến trước cửa, không mở cửa mà nói qua cảnh cửa với người ở bên ngoài:
- Tôi không sao cả, tôi đang nói chuyện với vài người bạn.
Những người ở bên ngoài đang bàn tán xôn xao, nghe thấy Trần Hiểu nói vậy bọn họ mới yên tĩnh lại, những người tham gia bữa tiệc đều biết tính cách của Trần Hiểu, gã nói một thì người khác không thể nói hai. Nếu Trần Hiều đã nói vậy thì những người bên ngoài cũng không nói thêm nữa, dần dần rời đi, rất nhanh, bên ngoài lại trở lên yên tĩnh.
Sau khi thấy bên ngoài không còn tiếng động, Trần Hiểu quay người lại đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đã làm những gì tôi có thể làm rồi, ông cũng phải tuân thủ những gì ông nói.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Trần Hiểu nói vậy, hắn bĩu môi lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói gì sao? Tôi đâu có nói gì, cũng không hứa hẹn điều gì cả, Trần Hiểu phải không, núi xanh còn đó, nước biếc thường thấy, sau này còn gặp mặt, tôi chỉ hy vọng lần sau khi tôi và cậu gặp nhau, chúng ta không phải gặp nhau bằng cách này.
Diệp Lăng Phi nói xong, quay người về phía Lương An An, nhìn bộ dạng của Lương An An, rồi lại quay sang Trần Hiểu nói:
- Trần Hiểu, cậu không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của Lương An An đi từ chỗ cậu ra chứ, vạn nhất người khác biết được thì sau này trên báo sẽ có tin tức hay lắm đấy, cái gì mà Trần công tử kim ốc tàng kiều, vì báo thù nữ cảnh sát mà giở trò hạ lưu với em gái nữ cảnh sát...
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy Trần Hiểu nói:
- Ông đừng nói nữa, tôi biết phải làm thế nào.
Nói rồi, Trần Hiểu đi đến giữa gian phòng, mở tủ quần áo lấy ra một bộ váy nữ đưa cho Lương An An.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ váy đó xong, hắn phá lên cười nói:
- Không ngờ Trần công tử còn có sở thích này cơ đấy.
Trần Hiểu liếc nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì. Bộ quần áo này không phải gã dùng để cho bản thân mặc.
Chỉ là Trần Hiểu trong lòng biết rõ, cho dù bây giờ gã có nói ra, thì những người đàn ông lạ mặt ở đây cũng sẽ tìm cơ hội cười nhạo gã, vậy nên tốt nhất là không nói gì cả.
Lương An An cầm chiếc váy mà Trần Hiểu đưa cho, liếc nhìn trong phòng một lượt, thấy trong phòng không có chỗ thay quần áo, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, không chắc chắn nói:
- Các anh có thể ra ngoài được không, em ở trong này thay quần áo trước,
- Cái này không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn dang tay đẩy Trần Hiểu một cái nói:
- Đi thôi, cậu còn ở đây làm gì, lẽ nào còn đợi người ta đạp cậu ra.
Bất luận Diệp Lăng Phi nói gì, Trần Hiểu cũng không nói gì cả.
Trần Hiểu mở cửa đi ra trước, Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi theo sau. Vừa mới đi ra cửa phòng thì nghe thấy tiếng Lương An An ở trong phòng nói ra:
- Phiền anh mang con người đáng ghét dưới đất này ra ngoài, cả đời này em không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Diệp Lăng Phi cười, hắn không gọi Dã Thú, tự mình đi đến phía trước gã đàn ông tóc vàng nằm dưới đất, tay phải nắm lấy dây lưng gã kéo ra ngoài.
Ra đến bên ngoài căn phòng, Diệp Lăng Phi vừa đứng lại liền buông tay vứt gã thanh niên tóc vàng xuống đất.
Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá trên người ra, châm thuốc xong, hắn giơ tay phải lên vỗ vai Trần Hiểu cười lạnh lùng nói:
- Trần đại công tử, cuộc sống của cậu cũng thối nát nhỉ, lẽ nào đây là cái gọi là có tiền có thế, người thanh niên, tôi có lời khuyên cho cậu, làm người nên sống khiêm nhường một chút thì tốt hơn, ai biết được một lúc nào đó cậu sẽ gặp phải người lợi hại hơn. Bố cậu không phải là người vạn năng, trên thế giới này nhất định sẽ có người gặp bố cậu đòi công bằng.
Trần Hiểu gật đầu liên tục, nhưng trong lòng gã thì không nghĩ như vậy, với Trần Hiểu, Diệp Lăng Phi, tên này chỉ biết võ mồm, nhưng trước mắt gã có điểm yếu nằm trong tay kẻ lạ mặt này, tốt nhất không nên gây phiền phức. Gã hy vọng nhanh chóng tiễn kẻ lạ mặt này đi như thế gã có thể nghĩ cách để giải quyết hai kẻ lạ mặt này.
Đó là suy nghĩ của Trần Hiểu, dương nhiên gã không ngốc mà nói ra.
Ba người đợi ở bên ngoài không lâu thì cánh cửa mở ra, Lương An An thay váy xong bước ra.
Chiếc váy này giống như được may cho Lương An An vậy, rất vừa vặn.
Lương An An vốn đã đẹp, lại mặc chiếc váy này nên càng đẹp hơn.
Lương Ngọc và Lương An An đều là mỹ nhân chỉ là Lương Ngọc vì công việc nên có vẻ mạnh mẽ.
Lương An An so với chị mình có phần không được mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng hơn.
Lương An An vừa bước ra, hai má cô ta đột nhiên ửng hồng.
Ban nãy ở trong phòng cô ta không nghĩ đến điều này, bây giờ không có chuyện gì rồi Lương An An lại thấy xấu hổ. Nhất là nghĩ đến chuyện ban nãy cô ta tát Diệp Lăng Phi một cái, trong lòng vô cũng day dứt
Vốn định xin lỗi nhưng lại nghĩ chỗ này không phải là chỗ để xin lỗi, Lương An An chỉ có thể để chuyện đó trong lòng không nói ra nữa.
Diệp Lăng Phi thấy Lương An An đi ra, hắn quay người, đẩy Trần Hiểu đứng bên cạnh một cái nói:
- Trần đại công tử, phiền cậu đưa chúng tôi ra.
- Sao lại bắt tôi đưa các người ra chứ?
Trần Hiểu không ngờ Diệp Lăng Phi lại bắt gã đưa ra, gã cho rằng mấy người này sẽ tự đi ra.
Diệp Lăng Phi liêc nhìn Trần Hiểu nói:
- Sao vậy? Lẽ nào cậu không muốn?
Trần Hiểu vội vàng phủ nhận nói:
- Ồ...đương nhiên là không phải, không phải. Bây giờ tôi sẽ đưa ông ra, lập tức đưa các người ra.
Trần Hiểu nói rồi vội vàng đi về phía cầu thang. Diệp Lăng Phi liếc mắt ra hiệu cho Dã Thú. Mặc dù trong tay Diệp Lăng Phi có điểm yếu của Trần Hiểu nhưng Diệp Lăng Phi vẫn lo lắng, hắn ra hiệu để Dã Thú đi sau lưng Trần Hiểu canh chừng gã.
Một khi Trần Hiểu có hành động nào thiếu suy nghĩ thì Dã Thú có thể lập tức ra tay ngăn chặn.
Nhưng biểu hiện của Trần Hiểu lại nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, gã tỏ ra rất phối hợp, đưa Diệp Lăng Phi từ trong biệt thự ra đến tận ngoài sân, mà không có bất kỳ hành động nào, Diệp Lăng Phi cho đến khi ra hắn bên ngoài biệt thư mới thôi cảnh giác.
Lương An An từ đầu đến cuối đều không có cơ hội hỏi Diệp Lăng Phi là ai, lên xe xong, Lương An An mới hỏi:
- Xin hỏi anh là ai?
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế lái phụ, Dã Thú lái xe đi, Diệp Lăng Phi quay mặt lại thản nhiên nói:
- Em dường như luôn hỏi câu hỏi này. Nếu em biết Dã Lang thì có lẽ phải biết đến sự tồn tại của anh chứ, anh tên là Diệp Lăng Phi.
Lương An An nghe thấy cái tên Diệp Lăng Phi xong, cô ta liền lắc đầu nói:
- Diệp Lăng Phi? Em không biết, anh rể em chưa từng nhắc đến cái tên này. Anh rể em rất ít khi nói chuyện của anh ấy, em không hề quen biết anh.
Dã Thú ngoác miệng cười nói:
- Lão đại, em sớm đã nói rồi, tiểu tử Dã Lang này lúc nào cũng làm ra vẻ bí ẩn nhưng cũng phải nói, không nói ra là một đều tốt.
- Rút cuộc anh là ai?