[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1628 : Không phải là kẻ địch!(2)

Ngày đăng: 02:17 28/08/19

Bành Hiểu Lộ vốn định hỏi, nhưng cô mở miệng, rồi lại không hỏi nữa. Diệp Lăng Phi cười nói: - Lamarson, mặc kệ anh có phủ nhận thế nào, đây chính là sự thật, tin tức của tôi có được từ nguồn tuyệt đối tin cậy. Nếu như anh thức thời, vậy thì ngoan ngoãn rời khỏi Hồng Kông đi, chúng ta không cần phải đấu đá đến cùng, nếu như vậy thì không ai thu thập được cục diện rối rắm này đâu! - Diệp Lăng Phi, tôi nói lại lần nữa, tôi không phải người của Ám Bộ, tôi không bàn điều kiện gì với anh nữa. Bây giờ tôi phải trở về, chuyện ở Hồng Kông tôi không thể quản, cũng không muốn quản, cứ quyết định như vậy đi! Lamarson nói xong, trực tiếp dập máy, Diệp Lăng Phi bĩu môi, dường như rất bất mãn với hành động đột nhiên dập máy của Lamarson, hắn nhẹ nhàng nói: - Tên Lamarson này cũng thật là, đùa một tí cũng không được sao, lại còn tắt máy nữa. Vốn đang định nói cho ngươi biết căn cứ ở nước Anh, không ngờ ngươi lại nói là không đàm phán gì nữa, vậy ta không nói nữa, dù sao, chuyện này không liên quan gì đến ta! Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, mãi đến lúc này, Bành Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi mới có cơ hội để lên tiếng: - Diệp Lăng Phi, vừa nãy em nghe thấy anh nói cái gì mà người của Ám Bộ, sao anh ngươi biết Lamarson là người của Ám Bộ? - Là anh đoán, ai cấm anh không được đoán chứ! Diệp Lăng Phi cười nói, - Tính anh rất thích suy đoán, anh cũng chỉ tiện mồm nói như vậy mà thôi, thật không ngờ Lamarson lại tưởng là thật. Hiểu Lộ, thú vị thật đó, đơn giản như vậy mà đã giải quyết xong chuyện này rồi! - Không đúng! Bành Hiểu Lộ không tin vào lời giải thích vu vơ của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, nói: - Diệp Lăng Phi, anh đừng có gạt em, những gì anh vừa nói rõ ràng là nói dối! - Hiểu Lộ, làm gì mà phải nóng thế! Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ có vẻ không vui, hắn khẽ thở dài, nói: - Hiểu Lộ, anh nói thật nhé, anh đã sớm biết Lamarson có quan hệ có thể với Ám Bộ, bởi vì anh có một người bạn ở bên cảnh sát hình sự quốc tế, gọi là bạn chắc cũng được. Trước kia, cô ấy từng muốn giết anh, tên của cô ấy là Susan, là một viên cảnh sát hình sự quốc tế! Bành Hiểu Lộ vừa nghe đến đó, cô không nhịn được ngắt lời Diệp Lăng Phi: - Diệp Lăng Phi, ý của anh quen biết với cảnh sát hình sự quốc tế, hơn nữa......! Bành Hiểu Lộ không nói hết câu, kỳ thật, cho dù Bành Hiểu Lộ không nói tiếp, Diệp Lăng Phi cũng đã hiểu ý Bành Hiểu Lộ muốn nói cái gì. Chỉ thấy Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra véo cái cằm thon của Bành Hiểu Lộ một cái, cười nói: - Hiểu Lộ, em đừng có nghĩ lung tung, anh không có quan hệ gì với cô Susan ấy đâu. Cô ấy là một viên cảnh sát hình sự quốc tế, cô ấy từng cho rằng anh là người đã giết bạn cô ấy, luôn luôn nghĩ xem làm thế nào để bắt được anh, nhưng sau này, cô ấy mới rõ, chuyện đó không có liên quan gì đến anh, bọn anh coi như quen biết. Đương nhiên, quan hệ của bọn anh không thể nói là rất thân! - Em cứ cảm thấy quái lạ sao người ta lại quen biết anh, thì ra là như thế! Bành Hiểu Lộ tỏ vẻ như người ngủ mê mới tỉnh lại, nói: - Diệp Lăng Phi, anh nói tiếp đi! - Hết rồi, chỉ có vậy thôi! Diệp Lăng Phi cười nói, - Anh và cô ấy không có nhiều chuyện để nói đâu. Hiểu Lộ, em đừng nghĩ lung tung, anh không có quan hệ gì với cô ấy cả! Bành Hiểu Lộ nhếch mép, nói: - Em không hỏi chuyện của cô ấy, em không có hứng thú gì với cô ta, tại sao lại phải biết thêm chuyện của cô ta chứ. Em muốn nói đến chuyện tại sao anh biết Lamarson là người của Ám Bộ, em quan tâm đến chuyện này hơn! - À, em muốn nói đến chuyện này sao! Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn liền giải thích: - Chuyện này có liên quan đến Susan, là Susan nói cho anh biết đấy. Chỉ là, trước tiên anh phải gửi lời cảm ơn sâu sắc đến chú Trương Ngọc Bá của em, nếu như không phải là ông ấy nói cho anh biết Dã Thú và Dã Lang đang bị giam ở đâu, cho dù anh nói cái gì, Lamarson cũng sẽ không thèm nghe đâu. Hắn cho là hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, bởi vì, hắn là cảnh sát hình sự quốc tế, hắn có thể dẫn anh ra khỏi Hồng Kông, trên thực tế đúng là như vậy, nếu hắn kiên quyết muốn dẫn anh đi thì có lẽ hắn sẽ thành công, đáng tiếc là hắn lại tin tưởng những gì anh nói, đây chính là sai lầm lớn nhất của hắn, đáng ta hắn không nên tin lời anh! Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi: - Diệp Lăng Phi, nghe anh nói như vậy em không biết em có nên tin lời anh nữa không đây! - Tất nhiên là em phải tin anh rồi! Diệp Lăng Phi cười nói, - Bởi vì, anh sẽ không lừa gạt em đâu! - Anh không lừa em thì đi lừa quỷ à? Bành Hiểu Lộ làm ra vẻ không tin, nói: - Diệp Lăng Phi, anh nói như vậy thì lừa những tiểu cô nương khác còn được, muốn lừa gạt em ấy à, không có cửa đâu nhé! Diệp Lăng Phi cười cười, không tiếp tục đấu khẩu với Bành Hiểu Lộ nữa, dựa theo suy đoán của Diệp Lăng Phi, nếu Lamarson chịu thả Dã Thú và Dã Lang ra, có lẽ hai người này chiều nay sẽ được thả. Trên thực tế, hiệu suất xử lý công việc của Lamarson vượt xa dự liệu của Diệp Lăng Phi, chưa đầy một giờ sau khi Diệp Lăng Phi nói chuyện với Lamarson, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú. Dã Thú mở mồm ra là chửi: - Con mẹ nó, lão đại, anh đoán em đang ở đâu? - Trại tạm giam! Diệp Lăng Phi tay phải ôm eo Bành Hiểu Lộ, đang ngồi nói chuyện phiếm ở một quán nước ở ven đường, hai người bọn họ sau khi rời khỏi quán cà phê thì tìm một quán nước để nói chuyện. Diệp Lăng Phi không đợi điện thoại của Dã Thú, theo Diệp Lăng Phi thấy, Dã Thú và Dã Lang ít nhất cũng phải đến tối mới ra ngoài được, không nhanh được đâu. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không ngờ Dã Thú và Dã Lang được thả ra sớm như vậy. Tay phải Diệp Lăng Phi lần mò vào trong quần Bành Hiểu Lộ, sờ mó bộ mông mềm mãi co dãn của cô, nói vào trong điện thoại: - Dã Thú, cậu không cần phải nhiều lời, anh đã nói chuyện với Lamarson rồi, hắn đồng ý không quấy nhiễu chúng ta, từ nay về sau chúng ta không cần lo lắng Lamarson đến làm phiền nữa. À, cậu đưa điện thoại cho Dã Lang đi, để anh nói chuyện với cậu ta! - Lão đại, hóa ra là anh biết rồi à! Dã Thú thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại biết những chuyện này, hắn thì thầm một câu rồi đưa điện thoại cho Dã Lang, khi giọng nói Dã Lang vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm, nói: - Dã Lang, cậu không có chuyện gì là tốt rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho Lương Ngọc đi, anh tin rằng bây giờ cô ấy đang rất lo lắng! - Satan, cảm ơn! Dã Lang nói không nhiều lắm, nhưng một câu nói đó còn hàm chứa tình cảm chân thành hơn việc nói ngàn vạn câu khác. Diệp Lăng Phi cười cười, nói: - Dã Lang, chẳng lẽ cậu còn phải khách sáo với anh như vậy ư? Lần này, tôi không chỉ giúp cậu mà còn giúp chính mình, nếu cậu bị Lamarson dẫn đi, anh không dám chắc mình có thể sống một cuộc sống bình yên không, cho nên, cậu không cần phải cảm tạ anh, đây cũng là anh tự giúp chính mình thôi! Dã Lang không nói tiếp nữa, trước khi dập máy, Dã Lang chỉ nói một câu: - Satan, cảm ơn! Diệp Lăng Phi đưa di động buông xuống, hắn ghé môi đến chỗ người ngọc đang ở trong lòng, hôn lên mặt Bành Hiểu Lộ một cái, Bành Hiểu Lộ không ngờ Diệp Lăng Phi có thể làm như vậy, cô hơi sửng sốt, rồi đỏ bừng hai má, lầm rầm: - Diệp Lăng Phi, anh thật là háo sắc! - Háo sắc là thiên tính của đàn ông, đàn ông không sắc hoàn toàn là bị bệnh! Diệp Lăng Phi tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh nói, - Đợi khi nào chúng ta gặp cái tên Tưởng Á Đông gì đó của em, để xem người này có háo sắc không? - Cái gì mà của em chứ? Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói mình như vậy, trên mặt cô tỏ vẻ không vui, nói: - Diệp Lăng Phi, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, em không có quan hệ gì với anh ta, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có. Em tình nguyện không lấy chồng chứ nhất định không gả cho người mà em không thích! Diệp Lăng Phi ôm Bành Hiểu Lộ thật chặt, nói: - Hiểu Lộ, em đừng giận, anh chỉ nói vậy thôi, nào, hôn một cái! Quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ không còn giống như trước nữa, giờ phút này Diệp Lăng Phi cũng bắt đầu làm bậy với Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cho rằng, dù sao thì những chuyện phiền toái của mình cũng nhiều lắm rồi, cho dù có thêm một chuyện nữa cùng không sao. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang ôm hôn Bành Hiểu Lộ ở Hồng Kông, Mộ Văn đang trên đường ra sân bay, Mộ Văn cầm một bức ảnh, tấm ảnh đó đã ố vàng rồi, trên tấm ảnh là bốn đứa trẻ, hai nam hai nữ. Mộ Văn nhìn cô bé trong tấm ảnh đó, thì thào: - Hi vọng lần này gặp nhau, chúng ta không phải là kẻ địch!