[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1789 : Thẻ đánh bạc màu đỏ!(1)

Ngày đăng: 02:19 28/08/19

Vương Việt Thạch vừa đi, Trịnh Khả Nhạc liền quay sang phía Diệp Lăng Phi, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, nói: - Diệp đại ca, em biết ngay là anh sẽ nói như vậy, vừa rồi em thấy nét mặt ông ta giống như sắp phát khóc vậy, nhất định ông ta không ngờ được rằng lại gặp một người không nể mặt ông ta ở đây, ông ta là một đạo diễn nổi tiếng cơ mà, đi đến đâu cũng được kính trọng, nhưng lần này lại gặp đúng Diệp đại ca, em nhớ rất rõ là từ trước tới giờ Diệp đại ca chưa bao giờ nể mặt người khác cả! Diệp Lăng Phi đưa tay véo má Trịnh Khả Nhạc một cái, nói: - Khả Nhạc, em nói linh tinh gì vậy, cái gì mà anh chưa bao giờ biết nể mặt người khác. Anh cũng là người biết đạo lý, nếu có người nào đó không khách khí với anh, anh sẽ không khách khí với bọn họ, đó là cá tính của anh, anh sẽ không để yên cho đám ngụy quân tử đấy đâu! Trịnh Khả Nhạc ngẩng mặt lên, cười nói: - Đúng rồi, đúng rồi, em biết ngay là Diệp đại ca sẽ làm như vậy mà, vừa rồi em nói với ông ta là nếu ông ta có bản lĩnh thì ra nói chuyện với bạn trai em đi, ha ha, không ngờ ông ta thật sự đến tìm Diệp đại ca để nói chuyện, đúng là thú vị thật! Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói: - Khả Nhạc, tiểu nha đầu nhà em đúng là nghịch ngợm quá đấy, cứ thích đùa giỡn kiểu như vậy, được rồi, chẳng phải em nói là muốn đi thư giãn sao, có muốn đi đánh bạc không? Trịnh Khả Nhạc vẫn không quên những gì Diệp Lăng Phi đã nói với cô trước đó, Trịnh Khả Nhạc bảo: - Diệp đại ca, anh không được quên những gì đã nói với em đâu đấy, thắng thì là tiền của em, thua coi như là của anh! - Được rồi, tiểu nha đầu, em không cần phải nhắc nhở anh nữa, tất nhiên là anh nhớ những gì mình đã nói mà! Diệp Lăng Phi vòng tay ôm eo Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc chu miệng ra, bất mãn phàn nàn: - Sao vậy được chứ, nếu em không nhắc nhở anh, vạn nhất anh không nhớ những gì mình nói, chẳng phải là em sẽ chết ở chỗ này sao, em không muốn như vậy đâu. Diệp đại ca, em là người nghèo, không có tiền đâu! Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, trong mắt Diệp Lăng Phi, tiểu nha đầu Trịnh Khả Nhạc này ở trước mặt hắn chỉ biết than khóc lể lể. Diệp Lăng Phi không dài dòng với Trịnh Khả Nhạc thêm nữa, hắn ôm Trịnh Khả Nhạc đi lên tầng hai. Ở phía tây của tầng hai, đối diện với cầu thang có một hành lang quặt vào đó, sau khi đi hết hành lang, ở đằng trước là một cánh cửa, nơi đó chính là sòng bạc ở trong hội sở này. Thật ra thì sòng bạc ở đây không giống với những sòng bạc ở bên ngoài, ở đây không có những con bạc khát nước, cũng không có những dụng cụ đánh bạc như ngoài kia. Những người đến đây chơi chủ yếu là đánh bài, cũng không khác những kiểu đánh bài ở bên ngoài lắm, nhưng ở chỗ này lại có dụng ý khác, có một số người muốn thua tiền ở chỗ này, vnhư vậy thì không có ai ngăn được, nói thí dụ như cố ý thua tiền cho một người nào đó, nơi này là chỗ tốt nhất để rửa tiền. Hội sở không gọi đây là sòng bạc, theo cách nói của những người ở đây thì nói là phòng giải trí, ở chỗ cửa ra vào, có chỗ đổi thẻ đánh bạc (phỉnh), Trịnh Khả Nhạc vốn cho rằng nơi này giống như là những sòng bạc xa hoa cô nhìn thấy trên ti vi, nhưng sau khi đi vào, cô mới ý thức được nơi này không giống như tưởng tượng của cô, chỗ này giống như là một chỗ chơi bài hay mạt chược bình thường hơn, chỉ thấy trong phòng có không ít người đang đánh bài, các nữ nhân viên phục vụ thì cầm khay đi tới đi lui. Diệp Lăng Phi đổi thẻ đánh bạc xong, đi đến bên cạnh Trịnh Khả Nhạc, hắn ôm eo Trịnh Khả Nhạc, nói: - Khả Nhạc, bây giờ em có thể lựa chọn chỗ ngồi, em muốn chơi với ai? - Ừm... thế nào cũng được! Trịnh Khả Nhạc không có mục tiêu nào, trong lòng cô cũng không có cảm giác chỗ này có gì không ổn, ở chỗ này, Trịnh Khả Nhạc có cảm giác mình đang ở một quán mạt chược ở bên ngoài, bởi vậy, Trịnh Khả Nhạc cảm thấy thân thể được thả lỏng, không hề có mộtchút khẩn trương. Trịnh Khả Nhạc đang định tìm đối tượng để chơi, chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói của Vương Việt Thạch: - Không ngờ có thể gặp được hai người ở chỗ này, thật sự là quá trùng hợp đi, xem ra giữa chúng ta rất có duyên phận! Diệp Lăng Phi ôm eo Trịnh Khả Nhạc, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Việt Thạch, hắn quay đầu lại, thấy Vương Việt Thạch một mình đang đi tới, Diệp Lăng Phi nở nụ cười xán lạn, nói: - Đạo diễn Vương, sao lại trùng hợp như vậy nhỉ, có thể gặp lại ông ở chỗ này! - Chỉ tới để giải trí chút thôi! Vương Việt Thạch nói, - Diệp tiên sinh phải không, tôi thật sự không biết anh lại là Diệp tiên sinh trong truyền thuyết, nếu sớm biết đó là anh, vừa ròi tôi nhất định sẽ ngồi lại trò chuyện với anh, tôi đã sớm nghe nói đến danh tiếng của tổng giám đốc Bạch, nhưng mà chưa có cơ hội để gặp mặt! Vương Việt Thạch nói xong nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc đang ở trong ngực Diệp Lăng Phi, cười nói: - Diệp tiên sinh, trong lòng tôi hiểu được, chúng ta đều là đàn ông mà, tôi có thể lý giải chuyện này! Trịnh Khả Nhạc có chút chột dạ, dù sao cô cùng không phải là bạn gái của Diệp Lăng Phi, hơn nữa bà xã của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình là phó tổng giám đốc của tập đoàn, Trịnh Khả Nhạc lo lắng nếu để cho Bạch Tình Đình biết được quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi, nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ đuổi cô ra khỏi tập đoàn, Trịnh Khả Nhạc rất thích công việc hiện giờ, không muốn bởi vì vấn đề này mà phải rời tập đoàn. Trịnh Khả Nhạc vô ý thức định thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi, nhưng cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm eo cô đột nhien dùng sức ghì cô lại, Trịnh Khả Nhạc nhúc nhích thế nào cũng không thoát ra được, trong lòng cô hiểu Diệp Lăng Phi làm vậy là không muốn để rời đi, Trịnh Khả Nhạc chỉ có thể tiếp tục để Diệp Lăng Phi ôm trong lòng, không động đậy gì nữa. Diệp Lăng Phi nghĩ chắc là cái gã đứng trước mặt mình này đã đi hỏi người khác nên mới biết được thân phận của mình, thật ra thì, chuyện này đối với Diệp Lăng Phi mà nói không tính là gì cả, hắn không sợ gặp người khác, không cần phải lo lắng người khác biết được thân phận của hắn, về phần Trịnh Khả Nhạc ở trong lòng, Diệp Lăng Phi càng không cần phải lo lắng. Theo Diệp Lăng Phi thấy, sự tình sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra,nếu như hắn tiếp tục lừa gạt Bạch Tình Đình như thế này chung quy cũng không phải một cách hay. Diệp Lăng Phi cũng đã trốn tránh mệt mỏi lắm rồi, không muốn tiếp tục giấu diếm như vậy nữa, hắn đang tìm kiếm một cơ hội thích hợp để thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Bạch Tình Đình. Bởi vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi căn bản không có lo lắng Vương Việt Thạch biết được thân phận của hắn, giờ phút này bàn tay của hắn vẫn còn đang đặt lên bộ mông đầy đặn của Trịnh Khả Nhạc, hắn đột nhiên bóp mạnh một cái, giống như là cố ý để cho Vương Việt Thạch nhìn thấy vậy. - Đạo diễn Vương, không ngờ vợ tôi nổi tiếng như vậy, ngay cả một đạo diễn nổi tiếng như ông cũng biết tới, ừm, rất tốt, rất tốt, để hôm nào tôi và vợ tôi bàn bạc một chút, để cô ấy mời ông đến quay cho chúng tôi môt bộ phim! Diệp Lăng Phi nói xong thì ghé môi tới hôn lên má Trịnh Khả Nhạc một cái, điều này khiến cho Trịnh Khả Nhạc cả kinh, Trịnh Khả Nhạc quả thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại làm như vậy ở trước mặt người khác, nhưng ngay lập tức, trong lòng Trịnh Khả Nhạc dâng lên một cảm giác ngọt ngào, Diệp Lăng Phi làm như vậy, từ một góc độ nào đó là đang nói với Vương Việt Thạch Trịnh Khả Nhạc là bạn gái của hắn. Chuyện này khiến cho Trịnh Khả Nhạc cảm thấy rất cao hứng, cô quay sang, đôi môi kiều diễm đặt lên má Diệp Lăng Phi một nụ hôn, rồi sau đó nép sát vào trong ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói: - Đạo diễn Vương, thật ngại quá, người ngọc trong lòng tôi thật sự quá đáng yêu, như những gì ông vừa nói đấy, chúng ta đều là đàn ông, đàn ông hiểu rõ nhất nỗi khổ của đàn ông, tôi cũng không còn cách nào. À, đạo diễn Vương, chúng ta nói chuyện khác đi, ông định đến đây để đánh bài sao? Vương Việt Thạch khẽ gật đầu, nói: - Tôi định đến đây để chơi bài, Diệp tiên sinh, anh có hứng thú làm mấy ván không? - Ừm...! Diệp Lăng Phi chần chờ một lát, có vẻ như do dự gì đó, nói: - Kỹ thuật đánh bài của tôi kém lắm, vận khí lại tệ, trước kia đến đây đánh bài thì lần nào cũng thua, lần này thì tôi định dẫn Khả Nhạc theo đến đây đánh bài, để cô ấy thư giãn một chút. Đạo diễn Vương, chi bằng ông đánh mấy ván với Khả Nhạc đi, không sao đâu, mọi người đều đến đây để chơi, à, bàn bên kia đang thiếu hai người, chúng ta qua đó đi, vừa đủ bốn người. Đạo diễn Vương, không phải ông không dám đánh bài chứ! Vương Việt Thạch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta cười bảo: - Diệp tiên sinh, anh không cần phải khích tôi, tôi đã nói rồi, tôi tới đây để chơi, nếu đã tới rồi tất nhiên phải chơi mấy ván. Tôi vốn định chơi bài với Diệp tiên sinh, nhưng mà như vậy thì cũng tốt, có thể ngồi chơi bài với mỹ nữ, bao giờ cũng là một chuyện khiến người ta vui sướng. Mỹ nữ, xin mời! Vương Việt Thạch rất phong độ cúi người giơ tay phải ra, tư thế giống như là muốn nắm tay Trịnh Khả Nhạc cùng đi qua đó. Trịnh Khả Nhạc không quen với những chuyện này, đừng thấy ở trước mặt Diệp Lăng Phi, đôi lúc Trịnh Khả Nhạc tỏ ra rất chủ động và cởi mở, nhưng đó chẳng qua chỉ dành cho Diệp Lăng Phi mà thôi, thật ra thực chất Trịnh Khả Nhạc là một cô gái rất bảo thủ, cô chỉ tỏ vẻ nhiệt tình đối với người đàn ông cô yêu mà thôi, chắc chắn rằng cái gã tên là Vương Việt Thạch không làm cho Trịnh Khả Nhạc cảm thấy tin tưởng, Trịnh Khả Nhạc không thích tiếp xúc với những người đàn ông như vậy, cô nói với Vương Việt Thạch bằng giọng đầy nuối tiếc: - Đạo diễn Vương, để tôi tự đi!