[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1811 : Kiêu hùng ra đi!(Thượng)(2)

Ngày đăng: 02:19 28/08/19

Bành Hiểu Lộ vừa nói ra những lời này, trái lại làm cho Bành Nguyên cảm thấy vui vẻ, Bành Nguyên vừa cười vừa nói: - Tiểu Diệp đã rất giúp ông rất nhiều rồi, không thể lại phiền toái cậu ấy được. Hiểu Lộ, ông thật sự nhớ cậu ấy lắm, bao giờ thì cháu có thời gian gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi xem bao giờ thì cậu ấy có thể tới Bắc Kinh thăm ông! Bành Nguyên nói những lời này làm cho dự cảm chẳng lành trong lòng Bành Hiểu Lộ càng thêm mãnh liệt, cô đáp - Ông nội, cháu biết rồi, bây giờ cháu sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ấy! Bành Hiểu Lộ còn chưa nói hết lời, Trương Khiếu Thiên và Bạch Cảnh Sùng đã đi vào trong phòng bệnh, trên mặt hai ông già này còn mang theo nụ cười, Bạch Cảnh Sùng cười nói: - Lão thủ trưởng, tôi thấy ngài là một người tài ba chỉ cần nghĩ đến người nào là người đó sẽ đến ngay, chẳng phải lão thủ trưởng muốn gặp con rể tôi sao, con rể của tôi đã tới rồi đấy! Bạch Cảnh Sùng nói xong thì đứng qua một bên để nhường đường, Diệp Lăng Phi xuất hiện trước mặt Bành Nguyên, Diệp Lăng Phi nhìn khí sắc của Bành Nguyên, lập tức giệt mình, trong lòng hắn cũng biết, tình trạng của Bành Nguyên bây giờ rất kém, không ai biết được bao giờ Bành Nguyên sẽ nằm xuống không tỉnh lại nữa, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của Bành Nguyên như vậy, trong lòng âm thầm oán trách mình nên tới gặp Bành Nguyên sớm hơn. Hắn thật sự không ngờ sức khỏe của Bành Nguyên đã tệ đến mức này rồi. Nói lại năm đó Diệp Lăng Phi có thể trở về Trung Quốc, có một thân phận mới, đó là nhờ có Bành Nguyên, là Bành Nguyên che chở cho hắn, khiến cho Diệp Lăng Phi không cần phải lo lắng chế độ thẩm tra nghiêm khắc ở trong nước. Mặt khác, cũng may mà có sự hỗ trợ của Bành Nguyên, mới giúp cho Diệp Lăng Phi tránh xa được đám cảnh sát hình sự quốc tế mà hắn rất chán ghét, những chuyện đó đều nhờ vào Bành Nguyên, bây giờ, thấy Bành Nguyên thế này, Diệp Lăng Phi thật sự cảm thấy rất đau lòng. Từ trước tới giờ, Diệp Lăng Phi luôn coi Bành Nguyên như một người bạn cũ của mình để đối đãi, tuy Diệp Lăng Phi chưa bao giờ cung kính với Bành Nguyên mà xưng hô Bành lão gì đó, hắn chỉ xưng hô Bành Nguyên một cách tùy tiện như hai người bạn thân xưng hô với nhau. Diệp Lăng Phi chưa từng coi chuyện giữa hắn và Bành Nguyên là một vụ giao dịch, lúc trước, hắn đã từng vận chuyển vũ khí cho Bành Nguyên, Diệp Lăng Phi chỉ cho rằng đó là việc mình cần làm, cũng không coi đó là một vụ giao dịch. Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn có thể nhớ được tình cảnh lần đầu hắn và Bành Nguyên gặp nhau năm đó. - Lão già, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà kết thúc sao? Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Bành Nguyên, hắn không phải là một người đàn ông hay rơi lệ, lúc hắn mới mười tuổi, Diệp Lăng Phi đã từng khóc vì cha mẹ mình qua đời, từ đó về sau hắn đã quên mất khóc là như thế nào rồi, nam tử hán đổ máu không đổ lệ, đó là điều Diệp Lăng Phi luôn tự nói với mình, hắn coi đây là lời răn của mình, lúc nào hắn cũng nhắc nhở chính mình, hắn không nên rơi lệ, nhưng giờ phút này, Diệp Lăng Phi lại không rõ tại sao mình lại khóc dễ dàng như vậy, hắn cảm giác được mắt mình đã hơi ươn ướt, Diệp Lăng Phi không muốn để Bành Nguyên nhìn thấy hắn như vậy, hắn đưa tay lên quệt mắt một cái, rồi cười nói: - Lão già, tôi còn chưa uống đủ rượu với ông mà, chừng nào thì ông lại có thể uống rượu với tôi đây? - Tiểu Diệp, chỉ sợ lão già này là không thể uống rượu với cậu được nữa rồi! Bành Nguyên từ trên giường đứng dậy, ông ta đắm nằm trên giường lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bước xuống giường, lúc này ông ta bước xuống, nhưng người chung quanh không hề cảm thấy cao hứng vì Bành Nguyên có thể xuống được giường, trái lại, vẻ mặt của những người đó càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí Bành Hiểu Lộ còn rơi nước mắt, ai cũng biết Bành Nguyên khác thường như vậy tuyệt không phải là chuyện tốt, người trước khi chết, đều có hồi quang phản chiếu xảy ra, ai cũng không biết sau đó sẽ có chuyện gì, không ai có thể cao hứng được. Bành Hiểu Lộ lau nước mắt, vội vàng đã đến bên giường, dìu Bành Nguyên, nói: - Ông nội, ông ngồi trên giường đi, đừng bước xuống làm gì! Bành Hiểu Lộ nói xong cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: - Ông nội, đều là do Diệp Lăng Phi anh ta vừa mới đến mà đã làm ông xuống giường rồi, ông nội, chúng ta đuổi anh ta đi là được! Bành Nguyên nở một nụ cười hiền lành, ánh mắt ông ta đảo qua khuôn mặt cháu gái mình, trên gương mặt tràn đày vẻ thanh xuân tịnh lệ đó là một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khi khóc, trong lòng Bành Nguyên hiểu rất rõ tình hình của mình lúc này, bàn tay khô gầy không còn chút huyết sắc giơ ra, những ngày qua bệnh tật đã làm cho ông ta sớm mất đi sức lực, nếu nói Bành Nguyên đã từng là một con sư tử mạnh mẽ, vậy hắn giờ đây ông ta chỉ là một con sư tử mù đã mắc bệnh nặng, ngay cả sức để đi cũng không có. Nhưng hôm nay, Bành Nguyên lại cảm thấy toàn thân mình tràn đầy khí lực, trong lúc Bành Hiểu Lộ muốn dìu ông ta, Bành Nguyên lại đẩy Bành Hiểu Lộ ra, nói: - Hiểu Lộ, cứ để ông đi, ông là một quân nhân, cho dù có chết, ông cũng phải chết như quân nhân, không hề sợ hãi! Nếu đổi lại là ngày thường, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ cười giễu Bành Nguyên, người đã có tuổi rồi mà lại nói những lời như vậy, nhưng giờ phút này, hắn lại không cười, mà đi đến trước mặt Bành Nguyên, vươn tay ra, đỡ lấy vai của Bành Nguyên, nói: - Lão gia, tôi biết ông là quân nhân, tôi cũng đã từng trải qua huấn luyện quân sự, từ một khía cạnh nào đó chúng ta giống như nhau, nhưng mà lúc này không phải là lúc để nói về quân nhân, chúng ta nên nói chuyện bè bạn, ông và tôi là bằng hữu, là bạn tốt đã nhiều năm! Bành Nguyên nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta khẽ gật đầu, Bành Nguyên tùy ý để Diệp Lăng Phi đỡ vai mình, Diệp Lăng Phi nói vpới những người vây quanh: - Nào, nhường một chút, lão gia và tôi muốn nói chuyện như hai người bạn! Trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện, Bành Nguyên ho một tiếng thật nhe, nhưng rất nhanh, Bành Nguyên lại ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tràn đầy tang thương léo lên ánh mắt của một trung thần đối với tổ quốc, bọn họ là người đặt nền móng cho một Trung Quốc mới, sự hiện hữu của bọn họ chính là để cho quốc gia này trở nên tốt đẹp hơn, chỉ có điều, cho dù tương lai quốc gia này có trở thành thế nào, nhưng mà không ai có thể phủ nhận sự trung thành của bọn họ với tổ quốc, trong những năm tháng chiến tranh khốc liện, bọn họ có thể mất mạng bất kỳ lúc nào trên sa trường, bây giờ i không có bất kỳ người nào tư cách để đánh giá những khai quốc công thần đó, bọn họ không thẹn với lương tâm! Bành Nguyên lại ho một tiếng, ông ta khoát khoát tay, nói với Diệp Lăng Phi: - Không sao đâu, tôi hiểu bệnh tình của mình mà! - Tôi không lo lắng ông! Diệp Lăng Phi nói, - Lão già, trong lòng tôi ông mãi mãi là một con sư tử hiên ngang bất khuất, tôi tin tưởng ông sẽ không ngã xuống đâu! - Tiểu Diệp, tôi thích nghe đến những câu này của cô, đó mới là Tiểu Diệp mà tôi quen biết chứ! Bành Nguyên dùng sức vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi, nói: - Tiểu Diệp, tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết lão già này đã đi đến cuối đường rồi, tôi luôn cho rằng thu hoạch lớn nhất lúc tuổi già của mình là quen biết cậu, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải có kết thúc, mọi người ai cũng phải chết, so với những lão chiến hữu của mình, tôi đã rất may mắn rồi. Tôi thật sự rất biết ơn cậu, cảm ơn cậu đã đến thăm lão già này lúc sắp nhắm mắt xuôi tay, nếu như có kiếp sau, tôi vẫn hy vọng có thể kết giao với cậu, cậu là một kẻ chuyện gây ra phiền phức, đồng thời cũng là một người trẻ tuổi mà tôi cảm thấy bội phục, trên người cũng mang theo sự ngang tàng bá đạo của tôi lúc còn trẻ, Tiểu Diệp, tiếp tục nữa, đừng để nó thay đổi! Diệp Lăng Phi cảm thấy một thứ gì đó yên lăng trong cơ thể mình đã lâu bắt đầu trỗi dậy, hắn không biết rốt cuộc đó là cái gì, nhưng hắn biết là Bành Nguyên khiến cho nó trỗi dậy. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hiểu ra, đó chính là tinh thần mạnh mẽ của hắn, đó là sự gai góc đã bị cuộc sống mài mòn đi, đó là mơ ước của hắn khi còn trẻ, hắn mơ có một ngày mình có thể lớn tiếng nói cho những thôn dân từng xem thường hắn rằng, hắn không phải phế vật. Nhưng đến lúc hắn thực sự được như vậy, những thứ đó ở trong người Diệp Lăng Phi đã bị chôn vùi xuống, hắn không còn khao khát muốn nói như vậy nữa, nhưng giờ phút này, khi hắn nghe những lời nói của Bành Nguyên, Diệp Thiên cảm thấy thứ đó trong người mình lại trỗi dậy, đó không phải là chuyện không tốt, sự ngang ngược của tuổi trẻ cũng có tác dụng của mình, ít nhất là sẽ khiến cho cuộc sống của những người trẻ tuổi có thêm sức sống. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Nguyên, nói: - Lão gia, tôi hiểu rồi! - Tôi không còn nhiều cơ hội để nói chuyện với cậu nữa rồi, lần này nói chuyện với cậu, không biết còn có lần sau nữa không. Tiểu Diệp, tôi vẫn nhắc lại câu nói đó, thu hoạch lớn nhất của tôi lúc tuổi già là được quen biết cậu, tôi cũng hi vọng cậu đừng vì một số chỗ xấu của đất nước mà cho rằng đất nước này không tốt, đây là đất nước cậu, dòng máu trong người cậu là của dân tộc này. Năm đó tôi đã từng nói với cậu, cậu nên sinh sống ở đây, bây giờ tôi lại nói câu này với cậu, hãy sống ở đất nước này!