[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1867 : Liêu bí thư!(2)
Ngày đăng: 02:19 28/08/19
Chu La Quân nghe cha mình nói như vậy, hắn lập tức nói lại những gì đã nói với Chu Bội lúc nãy, Chu La Quân nói dối không nháy mắt, giống như những gì mình nói là sự thật vậy. Chu Tiểu Linh nghe một lúc thì không nhịn được kêu lên:
- Ngươi dối, ngươi nói dối......!
Diệp Lăng Phi ý bảo Chu Tiểu Linh không nên tức giận, nói chuyện với những kẻ như Chu La Quân, nhất định phải khống chế tâm tình của mình, nếu không thì sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi thôi, Diệp Lăng Phi rất có kinh nghiệm về phương diện này, hắn an ủi Chu Tiểu Linh xong, quay sang phía Chu La Quân, nói:
- Xem ra cậu quả nhiên biết ăn nói đấy, rất tốt rất tốt, cậu nói cậu không biết chuyện bắt cóc phải không, chuyện đó không thành vấn đề, tôi đã biết là ai bắt cóc em vợ đấy, có lẽ hai người đó đang ở trong trung tâm giải trí này, tìm ra hai kẻ đó có thể chứng minh được, cậu thấy thế nào?
Chu La Quân vẫn không nói gì, trái lại Chu Bội đã hỏi trước:
- Diệp tiên sinh, tôi có một câu muốn hỏi?
- Xin mời!
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Bội, trên mặt hiện lên một nụ cười, Chu Bội nói:
- Diệp tiên sinh, anh nói anh đã biết ai là kẻ đã bắt cóc cô bé kia, tôi chỉ có một vấn đề nho nhỏ, anh có chứng cớ gì có thể chứng minh là người ở đây bắt cóc được chứ, không thể chỉ dựa vào những gì mà tiểu cô nương kia nói là xong, như vậy thì tôi tin rằng những người ở đây sẽ không phục đâu. Nếu anh muốn người khác tâm phục khẩu phục thì phải đưa ra lý do làm người ta tin phục!
- Chuyện đó thì dễ thôi!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Bội nói như vậy xong, hắn không nhanh không chậm nói:
- Ông chủ Chu, chẳng lẽ ông quên trên thế giới này còn có một thứ gọi là camera sao, ở trong đó chứa đựng rất nhiều tin tức, điều trùng hợp là tôi đã lấy được băng ghi hình ở khách sạn, bây giờ ở đây tôi sẽ cho phát đoạn băng đó, như vậy thì tôi tin rằng ông không còn gì để biện minh rồi chứ?
Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, quả nhiên Chu Bội không dám hé răng gì nữa, ông ta nhìn Chu La Quân, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất lực. Chu La Quân há hốc mồm, hắn cũng không biết phải nói gì nữa, hắn lại quên béng mất chuyện này, phải biết rằng Chu La Quân ở Chương Châu vô pháp vô thiên đã quen, hắn không nghĩ tới chuyện có kẻ nào dám động đến mình, bây giờ xem như được lĩnh giáo, vừa nghĩ tới chuyện hai tên thủ hạ của mình bị camera ghi hình lại, nếu như người khác thấy hai gã đó ở chỗ mình, chắc chắn sẽ liên lụy đến mình, Chu La Quân trong lòng hốt hoảng, thầm tính toán xem làm thế nào để thông báo cho hai gã thủ hạ đó của hắn, bảo hai tên đó sớm rời khỏi chỗ này, nhưng hiện giờ hắn không có cơ hội để làm như vậy, trong lúc Chu La Quân còn đang bứt rứt, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Chu đại công tử, cậu còn chuyện gì muốn nói nữa không?
- Không... không... có!
Bây giờ Chu La Quân nói năng bắt đầu có dấu hiệu lộn xộn ròi, hắn vừa nói ra mấy chữ này, chỉ thấy Chu Bội cau mày, Chu Bội lo lắng nếu con mình còn tiếp tục như vậy nữa thì chỉ làm cho chuyện này phức tạp hơn. Kỳ thực, loại chuyện này cũng dễ xử lý thôi, coi như là cấp dưới của Chu La Quân làm, Chu La Quân hoàn toàn có thể đổ tội lỗi trong chuyện này lên đầu hai tên thủ hạ của mình, nhưng bây giờ Chu La Quân nói như vậy, chỉ khiến cho Chu La Quân vướng vào chuyện này, không thể thoát ra được. Chu Bội là một con cáo già, đảo mắt một vòng, lập tức nói:
- Tôi thấy chuyện này có rất nhiều vấn đề, chúng ta cần từ từ bàn bạch lại, tôi thấy chúng ta không nên ngồi ở chỗ này nữa, chi bằng đến một nơi khác hảo hảo mà tâm sự. Tiểu Quân, con đi báo cho nhân viên chọn một gian phòng tốt...!
Chu Bội còn chưa dứt lời, đã nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Ông chủ Chu, không cần phải như vậy đâu, tôi chỉ muốn ngồi đây một lát để tâm sự thôi, không có ý gì khác đâu. Tôi không muốn chuyện này tiếp tục dây dưa như vậy nữa, chi bằng chúng ta sảng khoái đi, cứ để Liêu bí thư quyết định, cárốt cuộc thì vụ án này do ai quản, Liêu bí thư, ông thấy thế nào?
Liêu Hoa Thắng trong lòng sớm đã có chủ ý, nhưng mà dù sao ông ta cũng bí thư thành ủy ở đây, cũng phải giữ thể diện cho mình trước mặt những người khác. Liêu Hoa Thắng sa sầm mặt, nói với Chu Bội:
- Ông chủ Chu, hiển nhiên con trai ông đã phạm pháp, tôi với tư cách bí thư thành ủy, phải nhắc nhở ông một điều, đừng tưởng rằng ông có thế lực lớn ở Chương Châu này thì có thể muốn làm gì thì làm, nơi này là xã hội pháp chế mà! Người đâu, bắt Chu La Quân lại, nhất định phải nghiêm túc xử lý, không ngờ ở Chương Châu mà còn xảy ra những chuyện như vậy!
Ngay sau mệnh lệnh của Liêu Hoa Thắng, hai viên cảnh sát ở bên ngoài đi vào, Chu La Quân không ngờ lại có kết quả như vậy, hắn cầu cứu:
- Cha, cứu con!
Chu Bội trừng mắt nhìn Chu La Quân, hừ lạnh nói:
- Ta không có đứa con như ngươi, ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng, sao ngươi có thể làm những chuyện như vậy được chứ, lần này ta cũng đồng ý dựa theo pháp luật để xử lý!
Chu Bội tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt vì nghĩ quên thân, để hai viên cảnh sát kia nhanh chóng đưa Chu La Quân ra ngoài. Liêu Hoa Thắng lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật để xử lý, anh cứ việc yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!"
- Vậy thì cảm ơn Liêu bí thư rồi!
Diệp Lăng Phi cười cười đứng dậy, trước lúc đi ra ngoài, hắn bỗng nhiên nói:
- Ah, Liêu bí thư, chúng ta còn có chuyện khác cần bàn, chỉ có điều không phải ở chỗ này. Chờ sau khi giải quyết xong chuyện của mình, tôi hy vọng có thể nói chuyện riêng với Liêu bí thư, không biết Liêu bí thư có nể mặt đến gặp tôi được không?
Liêu Hoa Thắng cười nói:
- Diệp tiên sinh, nghe anh nói kìa, lúc nào tôi cũng có thời gian, chỉ cần anh gọi điện thoại là tôi sẽ tới!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Liêu bí thư, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi, tôi đi trước, chỉ có điều, tốt nhất không nên tái xuất hiện những chuyện bắt cóc kiểu đó nữa, tim của tôi không tốt, không chịu được những chuyện như vậy đâu!
- Tất nhiên, tất nhiên rồi, đó là hiểu lầm thôi mà!
Liêu Hoa Thắng nói.
Diệp Lăng Phi không tiếp tục bàn luận vấn đề này với Liêu Hoa Thắng nữa, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười khiến cho người ta khó mà hiểu được, hắn gọi Chu Tiểu Linh và Vương Vĩnh đi ra ngoài, khi bọn họ ra đến bên ngoài về sau, chỉ thấy bên ngoài đứng đầy cảnh sát, vẻ mặt rất nghiêm trọng, không ai ngờ lại có chuyện như vậy, người uy hiếp thì không có chuyện gì, trái lại người bị uy hiếp lại bị bắt, hiện giờ cấp trên không có mệnh lệnh, những viên cảnh sát ở đây không dám vọng động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người Diệp Lăng Phi đi qua chỗ mình. Những viên cảnh sát này không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, tất đều xì xào bàn tán, muốn đoán xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì. Trong phòng chỉ còn lại Liêu Hoa Thắng và Chu Bội, mãi đến lúc này Chu Bội mới nói ra nghi vấn trong lòng mình:
- Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao ông lại thả hắn đi?
- Tôi không thả hắn đi thì biết làm sao, chẳng lẽ ông muốn tôi đắc tội với người ra mặt cho hắn? Ông có biết là ai đã gọi điện thoại cho tôi không, là bí thư tỉnh ủy đấy, ông ấy chất vấn tôi trong điện thoại là tại sao Chương Châu lại loạn đến mức như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám tự ý bắt cóc người khác, tôi cũng không còn cách nào cả, chẳng lẽ ông cho rằng tôi muốn làm như vậy sao?
- Ông nói là bí thư tỉnh ủy? Liêu bí thư, ông có nghe lầm không? Thực sự là bí thư Tỉnh ủy sao?
Chu Bội vừa nói xong, ông ta liền cảm thấy mình không nên hỏi như vậy, loại chuyện này căn bản không cần ông ta phải hoài nghi, nếu Liêu Hoa Thắng đến bí thư tỉnh ủy còn không biệt được thật giả thì vậy sao ông ta có thể làm bí thư thành ủy Chương Châu được. Liêu Hoa Thắng nhìn Chu Bội, nói:
- Tôi biết là trong lòng ông đang nghĩ cái gì, ông không muốn tin đó là sự thật, nói thật với ông, tôi cũng không muốn tin đó là sự thật!
- Tôi chỉ biết là hắn có quan hệ với quân đội, nhưng không ngờ hắn còn có quan hệ ở tỉnh, hắn thật sự khiến tôi nhìn không thấu, rốt cuộc thì trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?
- Không chỉ ông không nhìn thấu, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu!
Liêu Hoa Thắng nói,
- Ông có nhìn thấy thấy nụ cười của hắn trước lúc rời khỏi đây không, tôi cảm thấy nụ hàm chứa một điều gì đó, ông nói xem, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?
- Tôi cũng không biết!
Chu Bội nói,
- Chỉ có điều tôi cảm thấy hắn là một sự uy hiếp, nhất định phải nghĩ cách khiến hắn không thể nhúng tay vào chuyện này!
- Cứ để hắn rời khỏi đây là xong thôi!
Liêu Hoa Thắng nói.
- Nếu thực sự ơn giản như vậy thì đã không nói làm gì, nhưng tôi biết chuyện này không thể kết thúc nhanh như vậy được đâu, bởi vì người của hắn một chết một bị trọng thương ở Chương Châu...!