[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 1958 : Sủng vật!(1)
Ngày đăng: 02:20 28/08/19
Diệp Lăng Phi dập máy, trong lòng suy nghĩ, liên tưởng tới phản ứng kỳ quái của Bạch Tình Đình tối hôm qu, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất nghi hoặc, Vu Tiểu Vũ hảo tâm nhắc nhở trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi nổi lòng nghi ngờ, Diệp Lăng Phi nhíu mày, thừa dịp Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu còn chưa tới, hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Tình Đình. Điện thoại đổ chuông ba bốn hồi, Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, sáng hôm nay anh không nhìn thấy em, em làm gì mà rời khỏi nhà sớm như vậy?
- Ông xã, em có một số việc phải làm!
Bạch Tình Đình nói,
- A, ông xã, không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc đây, anh cứ đi làm chuyện của mình đi!
Bạch Tình Đình chỉ nói chuyện với Diệp Lăng Phi có mấy câu, sau đó đã cúp máy, lông mày Diệp Lăng Phi càng nhíu chặt hơn, hắn cứ cảm thấy Bạch Tình Đình có gì đó là lạ. “Cốc,cốc”, hai tiếng gõ cửa kính xe vang lên, Diệp Lăng Phi quay đầu sang, đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu hai người đang đứng bên cạnh xe, Vu Tiêu Tiếu đang cười cười nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đành phải tạm thời gác lại những chuyện trong lòng, hắn hạ cửa kính xe xuống, nói:
- Các em còn đứng đấy làm gì, sao không mau lên xe đi?
Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Tại em thấy anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, cho nên sợ sẽ quấy rầy anh!
Trong lúc nói chuyện, Vu Tiêu Tiếu đã đi vòng sang bên kia mở cửa ngồi lên ghế phụ lái, Trương Tuyết Hàn thì mở cửa ra, ngồi vào hàng ghế phía sau xe. Vu Tiêu Tiếu đặt cái ba lô trên vài xuống ghế ngồi, vuốt vuốt tóc của mình, cười nói:
- Em còn tưởng là Diệp đại ca hôm nay có chuyện, sẽ không để ý đến bọn em chứ, thật không ngờ Diệp đại ca lại rảnh, đây quả thực là quá tốt!
Diệp Lăng Phi nổ máy, cười nói:
- Đây cũng là trùng hợp thôi, hôm nay vừa may anh không có chuyện gì, đang định hỏi các em có muốn đi chơi không, thật không ngờ các em đã gọi điện thoại cho anh trước, tất nhiên là anh sẽ tới rồi!
Trương Tuyết Hàn nở một nụ cười ngọt ngào, cô ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Diệp Lăng Phi đang lái xe, Diệp Lăng Phi thông qua gương trong xe đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn tươi cười nhìn mình, hắn cũng mỉm cười. Vu Tiêu Tiếu lấy ra một cái danh sách, nói:
- Những thứ cần mua rất nhiều, lều vải, đồ ăn, chiếu sáng...!
- Những thứ này cứ giao cho anh xử lý đi, việc các em cần làm chỉ là chọn chỗ cắm trại, đây mới là điều mà các em nên quan tâm!
Diệp Lăng Phi đánh tay lái, rẽ vào một con đường khác. Lúc Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, cô đang lái xe đi gặp Lý Khả Hân, cô đã hẹn trước vpứo Lý Khả Hân rồi, bởi vì Bạch Tình Đình còn chưa chắc chắn là mình sẽ làm gì, bởi vậy, khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, cách nói chuyện của Bạch Tình Đình có vẻ hơi bất định, trong lòng cô cũng không biết mình nên nói như thế nào, phải chờ cô gặp Lý Khả Hân mới có thể quyết định rốt cuộc mình sẽ làm gì. Thân phận của Lý Khả Hân hiện giờ không giống như trước kia nữa, trước kia Lý Khả Hân chỉ là một nhân viên bình thường trong tập đoàn Tân Á mà thôi, về sau tuy nhờ có Diệp Lăng Phi mà cô mở một quán bar nhỏ, nhưng chung quy lại cũng không thể nào so sánh với Bạch Tình Đình được, Bạch Tình Đình là tổng giám đốc, thân phận và địa vị khác hẳn người thường, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã khác, Lý Khả Hân bây giờ cũng đã là tổng giám đốc của công ty, tuy vẫn chưa thể so sánh với Bạch Tình Đình, nhưng cũng đã khác trước rất nhiều rồi. Vừa nãy lúc Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Lý Khả Hân, cô nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia rất ầm ĩ, lúc nói chuyện Lý Khả Hân tỏ ra khá bận rộn, Bạch Tình Đình nói ra suy nghĩ của mình cho Lý Khả Hân, cô muốn gặp mặt Lý Khả Hân gặđể tâm sự, Lý Khả Hân ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
- Không thể tưởng tượng được một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy!
Bạch Tình Đình trong lòng thầm nghĩ, đã lâu lắm rồi cô chưa gặp Lý Khả Hân, cô còn nhớ lần trước gặp Lý Khả Hân đã là chuyện cách đây lâu lắm rồi, không thể ngờ Lý Khả Hân đã xảy ra nhiều sự thay đổi như vậy. Bạch Tình Đình dừng xe ở trước cửa, trước mắt cô chính là quán cà phê mà Lý Khả Hân đã hẹn, nhìn bảng hiệu công ty treo ở trước cửa quán cà phê, Bạch Tình Đình cau mày, cô biết rõ tập đoàn giải trí này, hình như mới chỉ xuất hiện dạo nửa năm gần đây, có rất nhiều cửa hàng con ở thành phố Vọng Hải, vốn liếng vận hành kiểu này khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy giật mình, chuyện này cần một số vốn rất lớn. Bạch Tình Đình không muốn tin rằng bà chủ sau màn của tập đoàn này là Lý Khả Hân, cô chưa bao giờ cho rằng Lý Khả Hân có nhiều tiền như vậy, không chỉ vì Lý Khả Hân vốn là một người không có bối cảnh, mà ngay cả một người có bối cảnh như Bạch Tình Đình cũng cho rằng muốn trong thời gian ngắn tạo ra quy mô buôn bán lớn như vậy cũng là chuyện không thể nào.
Cô đẩy cửa bước xuống xe, quán cà phê này sinh ý không tệ, có không ít khách hàng ra vào quán cà phê. Địa điểm là một yếu tố rất quan trọng, những quán hàng có địa điểm tốt thường làm ăn khấm khá. Bạch Tình Đình đi vào, cô phát hiện ra Lý Khả Hân đã ngồi ở chỗ sâu nhất trong quán cà phê đang chờ Bạch Tình Đình. Vừa rồi lúc Bạch Tình Đình mới vào, cô còn đang nghĩ mình phải đợi Lý Khả Hân, nhưng thật không ngờ Lý Khả Hân đã đợi cô ở chỗ này, nét mặt cô không khỏi toát lên chút kinh ngạc, vừa lúc, nét mặt đó của Bạch Tình Đình bị Lý Khả Hân nhìn thấy, Lý Khả Hân giơ tay ra, vẫy vẫy Bạch Tình Đình, gọi:
- Tổng giám đốc Bạch, ở đây!
Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Lý Khả Hân, ánh mắt đảo qua người Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cười cười, nói:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ có chuyện gì không ổn sao?
Bạch Tình Đình ngồi xuống xong, đáp:
- Tất nhiên là không có, tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, vì sao mà chỉ mới ngắn ngủi nửa năm cô đã thay đổi nhiều như vậy, tôi vẫn còn nhớ tình cảnh lần trước chúng ta gặp nhau!
- Mọi người ai cũng sẽ thay đổi thôi!
Lý Khả Hân thản nhiên nói,
- Tôi thừa nhận trước kia lúc ở chung một chỗ với cô, tôi cảm thấy rất tự ti, tôi đã từng hâm mộ thân phận của cô, địa vị, gia đình thậm chí chồng của cô, lúc ấy tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng, tôi nhất định có thể mạnh hơn cả cô! Từ đó tới giờ, tôi luôn cố gắng thực hiện lời nói đó, tất nhiên, hiện giờ tôi chưa thể nào vượt qua cô được, tổng giám đốc Bạch, đó là những lời nói từ tận đáy lòng tôi, cô nghe tôi nói như vậy có cảm thấy gì không?
Bạch Tình Đình nhìn Lý Khả Hân, hỏi:
- Chẳng lẽ cô cho rằng tôi tới là để nghe những lời này của cô sao?
- Không phải vậy sao?
Lý Khả Hân ngẩng đầu lên, cô nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tôi tưởng là cô đến đây để nghe những lời này chứ, xem ra tôi đã hiểu lầm rồi! Ừm, vậy thì trước tiên tôi phải nghe tổng giám đốc Bạch nói đã, chỉ có điều, trước khi chúng ta nói chuyện thì nên uống một chút gì đó, hôm nay tôi bận họp, chưa có phút nào yên tĩnh để uống một hớp nước!
Hai ly cà phê tinh khiết được đưa lên, Bạch Tình Đình không cho thêm bất kỳ thứ gì vào cà phê, Lý Khả Hân cũng vậy, Bạch Tình Đình trong lúc cầm muỗng nhỏ quấy cà phê, cô vẫn không quên nói:
- Không ngờ thói quen uống cà phê của cô cũng giống tôi, bây giờ tôi lại càng lúc càng cảm thấy tò mò về cô đấy, Lý Khả Hân, cô có ý thức được rằng có nhiều điểm cô đang học tôi không?
- Tôi không có cảm giác như vậy, tôi chỉ làm những gì mình muốn thôi!
Lý Khả Hân nghe Bạch Tình Đình nói như vậy liền lạnh nhạt nói:
- Tổng giám đốc Bạch, có lẽ cô cũng đã tôi nói rồi, không thể cứ học theo cô được, tôi thừa nhận, tôi đã từng hâm mộ cô, nhưng hiện giờ tôi đã hiểu được, dù tôi có học cô thế nào cũng không thể vượt qua cô được, vậy thì tại sao tôi phải học cô chứ, chi bằng tôi là chính bản thân mình, bây giờ tôi đang là chính mình!
Bạch Tình Đình uống một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn về phí Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cười, nói:
- Tổng giám đốc Bạch, tôi tin là cô tuyệt đối không thời gian để đến đây uống cà phê với tôiđâu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi, nếu cô đến là vì chuyện của chồng cô thì tôi chỉ có thể nói với cô rằng, dạo này tôi rất bận, không có thời gian để gặp chồng cô đâu!
- Vậy thì chắc là trước đây có hả?
Bạch Tình Đình bất thình lình hỏi câu này. Lý Khả Hân nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy, cô cười cười, nói:
- Tổng giám đốc Bạch, có lẽ trong lòng cô đã rất rõ ràng rồi, thật ra thì lúc cô hỏi tôi câu này, trong lòng cô đã cho rằng tôi và chồng cô có quan hệ, được rồi, cô đã hỏi tôi như vậy, tôi sẽ trả lời tôi rất thân với chồng cô, cô muốn nghĩ như thế nào cũng được, tôi không phải một người thích giải thích nhiều!