[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1969 : Mễ Tuyết!(2)

Ngày đăng: 02:20 28/08/19

Mễ Tuyết là một người rất khó hiểu, ít nhất là Diệp Lăng Phi thấy, năm đó Mễ biến mất một cách bí ẩn ở Macao khiến cho tới bây giờ Diệp Lăng Phi vẫn không nghĩ ra, chẳng Mễ Tuyết thật sự phải rời khỏi Macao sao? Tổ chức WIDE là một tổ chức buôn lậu, tổ chức này vẫn tồn tại trên thế giới. Mễ Tuyết gia nhập cái tổ chức này, lâu như vậy không có tin tức gì, lúc này lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình, Diệp Lăng Phi cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Hắn cầm điện thoại, nói: - Không ngờ cô lại gọi điện thoại cho tôi, cô thật sự khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên đấy, tôi luôn cho rằng cô đã...! Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời, chợt nghe Mễ Tuyết nói: - Phải chăng anh luôn cho rằng tôi đã chết? Mễ Tuyết nói ra câu này, Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, từ góc độ của Diệp Lăng Phi mà nói, lúc đó quả thực hắn cho rằng như vậy, chỉ có điều, hiện giờ Diệp Lăng Phi lại không nghĩ như vậy nữa, hắn cười cười, nói: - Tôi chỉ nói là tôi cảm thấy bất ngờ, đột nhiên nhận được điện thoại của cô, Mễ Tuyết, tôi luôn cho rằng tôi là một người phụ nữ rất kiên cường, tôi luôn tin tưởng một điều rằng cô sẽ sống rất tốt! - Có lẽ tôi cũng không tốt như những gì anh tưởng tượng! Mễ Tuyết nói, - Tôi đã đến thành phố Vọng Hải rồi, nếu anh rảnh thì chi bằng đến địa chỉ của Hồng Phấn Đế Quốc trước kia ngồi một chút, bây giờ tôi đang ở chỗ này, ngẫm lại chuyện đã qua, nhớ lại những khoảng thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau! Diệp Lăng Phi nghe Mễ Tuyết nói như vậy, hơi chút chần chừ, nói: - Thật không may, hôm nay tôi còn có hẹn, vốn...! Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn lại đổi giọng, bảo: - Được rồi, bây giờ tôi sẽ lái xe qua đó! Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý vì theo Diệp Lăng Phi thấy, Mễ Tuyết đã đến thành phố Vọng Hải, lại gọi điện thoại cho mình, điều đó chứng tỏ Mễ Tuyết nhất định có chuyện gì đó muốn nói với mình, có thể là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu, bất kể là chuyện gì, nếu mình không đi gặp Mễ Tuyết, Mễ Tuyết nhất định sẽ không dừng tay như vậy đâu, sau này còn có thể xảy ra nhiều chuyện hơn, đã như vậy thì chi bằng đi gặp Mễ Tuyết còn hơn, đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vàMễ Tuyết hẹn địa điểm xong, hắn lái xe ra khỏi biệt thự, Hồng Phấn Đế Quốc bây giờ đã bị bỏ hoang, trước kia, nơi này đã từng vô cùng huy hoàng rực rỡ, nhưng hiện giờ tất cả đã thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chẳng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi lái xe tới, từ rất xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đứng ở trước một đống phế tích, lẻ loi trơ trọi, Diệp Lăng Phi lái xe đến nơi này, hắn bỗng nhiên dừng lại. cũng không chạy đến trước mặt người phụ nữ đó, Diệp Lăng Phi tin rằng người đứng đó hẳn là là Mễ Tuyết, sở dĩ hắn không lái xe tới là vì muốn nhìn xem chung quanh đây có mai phục không, Diệp Lăng Phi cũng không rõ mục đích của Mễ Tuyết là gì, không biết Mễ Tuyết sẽ làm chuyện gì, cứ cẩn thận thì tốt hơn, đều nói cẩn tắc vô ưu, Diệp Lăng Phi cũng có quan điểm như vậy, cẩn thận một chút luôn không có chỗ gì không tốt. Diệp Lăng Phi từ trên xe bước xuống, hắn đến cách Mễ Tuyết chừng hơn hai mươi mét, Diệp Lăng Phi tựa người vào xe của mình, lấy thuốc lá ra, châm lửa hút, hắn không đi về phía Mễ Tuyết, Mễ Tuyết quay người lại, trông thấy Diệp Lăng Phi, Mễ Tuyết bắt đầu đi về phía phía Diệp Lăng Phi, Mễ Tuyết đi rất chậm, khi Mễ Tuyết đi tới, Diệp Lăng Phi đã hút xong một điếu rồi. Diệp Lăng Phi ném đầu lọc xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Mễ Tuyết, nói: - Không thể ngờ được rằng chúng ta lại gặp lại nhau với cách như thế này, tôi càng không ngờ rằng cô còn xuất hiện tại ở trước mặt tôi! Mễ Tuyết, tại sao cô lại trở về? - Tôi chỉ quay về để thăm lại một chút, cũng không có ý gì khác! Mễ Tuyết nói, - Những năm qua, tôi vẫn không thể quên nơi này, quên tất cả những gì đã diễn ra ở đây! Diệp Lăng Phi, anh yên tâm, lần này tôi trở về không phải để tìm anh! - Tôi và cô không có cừu hận gì, tôi không cho rằng tôi là đối tượng trả thù của cô! Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn Mễ Tuyết, nói với vẻ lạnh nhạt: - Lúc trước, có lẽ cô nên cảm tôi, nếu không có tôi thì chắc là cô đã chết ở Macao rồi, Mễ Tuyết, cô nên cảm ơn tôi mới phải! Mễ Tuyết cười cười, nói: - Tôi biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà, anh vẫn giống như trước kia chẳng hề thay đổi gì cả! Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh thật sự không muốn hỏi một chút xem những năm qua tôi ở đâu sao? - Tôi nghĩ không cần phải như vậy, lúc trước cô đi theo Davis rời khỏi đó, hắn là người của cái tổ chức WIDE đó, cô đi theo hắn ta, nhất định là đến tổ chức WIDE rồi, những năm này, cô có thể đó! Về phần tại sao cô phải đến tổ chức WIDE, tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin rằng cô nhất định không phải là đến đối phó tôi, thật ra thì từ đầu đến cuối, chúng ta cũng không phải là đối thủ gì cả! Mễ Tuyết cười, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói: - Có lẽ anh đoán rất đúng, tôi cũng không muốn đối phó với anh, tôi đã phải sống cuộc sống mà tôi không hề mong muốn ở nước ngoài, lần này trở về cũng không phải muốn đối phó với, mà là vì tôi muốn cảnh cáo với anh một điều, anh đã gặp phải cuộc chiến khó khăn nhất trong cuộc đời này! Diệp Lăng Phi nghe Mễ Tuyết nói như vậy liền nhíu mày, hỏi: - Có phải là cô đang muốn nói tới Johann Vương không? Mễ Tuyết không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nói: - Diệp Lăng Phi, tôi tin tưởng lần này là cuộc chiến lớn nhất đời anh, khi anh gặp phải khiêu chiến chính thức, đối với chuyện này, tôi không thể nào nói quá nhiều, bởi vì, tôi cũng bị cuốn sâu vào trong đó, tôi không anh giống tôi! Thật ra trong lòng tôi luôn cảm kích anh, lúc đó may mà có anh, nếu không thì có thể tôi đã không sống sót được nữa! Diệp Lăng Phi cười cười, nói: - Chuyện đó thì có gì đâu, tôi chỉ làm những gì mình cần làm thôi, tôi tin rằng cho dù nếu đổi lại là người khác cũng sẽ làm giống như tôi thôi! - Tôi cũng sẽ nói với anh một chuyện! Mễ Tuyết nói, - Đó cũng là để bù đắp lại cho anh, tôi hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho mình, Johann Vương là một nhân vật mà anh không thể trêu vào! Diệp Lăng Phi, tôi muốn nói cho anh biết rằng, Johann Vương chỉ là một kẻ thích chơi trò tâm lý với người khác, hắn thích tranh cường háo thắng, nhưng mà nếu người khác không trêu chọc đến hắn, hắn sẽ không tùy tiện trêu chọc người khác, cũng như vậy, nếu ngươi tùy tiện động thủ với hắn, hắn cũng sẽ không chút khách khí động thủ với anh đâu! - Có vẻ cô hiểu rất rõ Johann Vương? Diệp Lăng Phi nghe Mễ Tuyết nói như vậy xong, hắn hướng ánh mắt về phía Mễ Tuyết, muốn biết quan hệ giữa Mễ Tuyết và Johann Vương, nhưng Mễ Tuyết không nói với Diệp Lăng Phi quan hệ giữa cô ta và Johann Vương, chỉ nói: - Diệp Lăng Phi, những chuyện tôi nói với anh anh phải nhớ kỹ đấy, đừng tưởng rằng là tôi đang nói giợn với anh, lúc đối mặt với Johann Vương điều duy nhất anh có thể làm là phòng ngự, thứ hắn thích nhất là chơi trò chơi! - Nếu tôi không thích như vậy thì sao? Diệp Lăng Phi hỏi. Trước kia Mễ Tuyết cũng đã hiểu rõ cá tính của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không phải một người quen chịu thiệt, Mễ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô ta cười cười, nói: - Đó là chuyện của anh rồi, điều tôi có thể làm là nói những gì mà mình biết, coi như là trả ơn anh năm đó đã cứu mạng tôi, tôi cũng không hi vọng anh thật sự bị Johann Vương biến thành một thứ đồ chơi! Diệp Lăng Phi, anh phải biết rằng, trước mặt anh là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm! - Rốt cuộc hắn là ai? - Hắn... tôi chỉ có thể nói hắn là một một người rất lợi hại, rốt cuộc hắn là ai, tôi không thể biết được! Mễ Tuyết nói đến đây lại bổ sung thêm, - Tôi muốn nói với anh một việc nữa, căn cứ theo những gì tôi được biết, Đới Vinh Cẩm đã từng đi đến Nhật Bản! Diệp Lăng Phi, Đới Vinh Cẩm là đối thủ cũ của anh, so với Johann Vương, có lẽ anh còn quan tâm đến Đới Vinh Cẩm hơn! - Cái gì, cô nói Đới Vinh Cẩm đến Nhật Bản sao? Diệp Lăng Phi như là không biết, hắn nhìn Mễ Tuyết, hỏi: - Lúc nào? - Có lẽ là nửa tháng trước! Mễ Tuyết nói, - Chỉ có điều rốt cuộc hắn đến Nhật Bản để làm gì tôi cũng không biết, Diệp Lăng Phi, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, còn lại là chuyện của anh rồi, tôi hi vọng anh có thể ứng phó được những chuyện này, trong lòng tôi thật sự không hi vọng anh gặp chuyện không hay! - Chuyện đó thì cô yên tâm, tôi sẽ không để cô phải thất vọng đâu! Diệp Lăng Phi nói, - Bất kể là Đới Vinh Cẩm cũng được, Johann Vương cũng được, chỉ cần bất kỳ kẻ nào cản trở tôi, tôi sẽ tiêu diệt bọn họ, tôi không quan tâm bọn họ là ai! - Đó là tốt nhất! Mễ Tuyết nói, - Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, Diệp Lăng Phi, chúc anh may mắn, tôi sẽ ở lại thành phố Vọng Hải mấy ngày, sau đó sẽ rời khỏi đây!