[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1979 : Tâm kế!(2)

Ngày đăng: 02:20 28/08/19

Bạch Tình Đình cố ý vội vội vàng vàng đi ra ngoài để xem, cô muốn Diệp Lăng Phi hiểu lầm, nhìn bộ dạng ghen tuông của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cảm giác rất khoan khoái, sớm nên làm như vậy rồi. Theo Bạch Tình Đình thấy, bởi vì mình cứ liên tục nhường nhịn, mới khiến cho mọi chuyện thành ra như bây giờ, cô cần có thời gian để bình tĩnh lại. Diệp Lăng Phi không biết những chuyện này, hắn cho rằng là tên Johann Vương đó tặng hoa. Lúc trước, Diệp Lăng Phi còn có chỗ kiêng kỵ với tên Johann Vương này, từ những hiểu biết Diệp Lăng Phi đối với Johann Vương, hắn cho rằng Johann Vương muốn tìm được địa chỉ của Bạch Tình Đình là một chuyện rất dễ dàng, bởi vậy, Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cho rằng đây là do Johann Vương giở trò quỷ. - Hừ, muốn so với ta à, Johann Vương, ngươi còn non lắm! Diệp Lăng Phi trong lòng không phục, hắn lập tức lái xe đến cửa hàng hoa. - Tôi muốn tất cả số hoa hồng ở đây! Diệp Lăng Phi vừa đi vào trong tiệm bán hoa, lập tức mở miệng nói: - Tất cả số hoa hồng ở đây, tôi mua với giá gấp đôi...! Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ những người ở tiệm hoa khó xử thế nào, không phải là vấn đề nhiều tiền hay ít tiền sao, Diệp Lăng Phi trực tiếp đem nâng giá lên gấp ba. Chủ tiệm hoa vẫn nói một đống vấn đề, Diệp Lăng Phi nói thẳng: - Gấp 10 lần! Một bông hoa hồng tối đa hai ba đồng, bây giờ tôi mua một bông hai ba mươi đồng, nếu cô muốn bán thì bán, không muốn bán thì thôi, tôi không tin là sẽ không có người bán! Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, bà chủ tiệm hoa sao có thể lải nhải gì nữa, đây là gấp 10 lần giá gốc a, chủ tiệm hoa lập tức nở nụ cười tươi rói, đồng ý bán hết hoa hồng ở tiệm cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thuận tay cầm lấy một bông hoa bách hợp, đưa lên mũi ngửi ngửi mấy cái, sau đó ném bông hoa đó xuống đất, nhếch miệng nói: - Không phải chỉ là một nhúm hoa bách hợp thôi sao, ta mua tất cả hoa hồng trong tiệm cho bà xã ta, ngươi muốn so với ta à, vẫn còn non lắm! Diệp Lăng Phi này càng nghĩ càng đắc ý, nghĩ đến nụ cười vui sướng của Bạch Tình Đình khi nhìn thấy số hoa hồng đó, Diệp Lăng Phi trong lòng cười như nở hoa, sau khi thanh toán xong, lại bảo người của tiệm bán hoa đưa đến biệt thự Nam Sơn, Diệp Lăng Phi thì lái xe đi chiếc xe đưa hàng, trong lúc đó hắn lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Johann Vương, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện này có thể là coi là một lần thắng lợi của mình, hắn muốn để Johann Vương biết rõ mình không phải là nhân vật ngồi yên để kẻ khác mặc sức chém giết, để Johann Vương chủ động từ bỏ ý đồ với Bạch Tình Đình thì tốt hơn. - Ngươi nói lại lần nữa xem nào, ta không nghe rõ! Khi Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Johann Vương, Johann Vương nghe Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, còn hỏi lại xem hắn vừa nói gì. Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói: - Chẳng lẽ ngươi không có nghe hiểu ý của ta sao, ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi tặng một nhúm hoa bách hợp thì có thể làm cho bà xã của ta nảy sinh thiện cảm với ngươi, loại thủ đoạn đó từ khi còn bé ta đã chơi rồi, quan hệ giữa hai vợ chồng ta rất hòa hợp, Johann Vương, lần này ngươi thua rồi, ngươi nên ngoan ngoãn rời khỏi thành phố Vọng Hải thì tốt hơn, ở đây không chào đón ngươi! - À, hóa ra là chuyện này! Johann Vương nghe Diệp Lăng Phi nói những lời đó xong, hắn cười nói: - Diệp Lăng Phi, chuyện đó giờ mới bắt đầu, ngươi gấp gáp làm gì, ta có một số việc phải xử lý, tạm thời không nói chuyện với ngươi được, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay. À, tiện đây nhắc nhở ngươi một câu, ta nghe nói ngươi có một người cũ đến Nhật Bản, cũng không biết đến Nhật Bản để làm gì, nói không chừng là đến Nhật Bản du lịch cũng có khi. Mấy ngày nay ta phải sang Anh quốc xử lý một ít chuyện riêng, ngươi có khoảng bốn năm ngày để đi giải quyết chuyện giữa ngươi và người bạn cũ đó, tất nhiên, mếu ngươi không muốn xử lý thì không liên quan gì tới ta cả! Năm ngày nữa ta sẽ trở lại thành phố Vọng Hải, đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục đánh cuộc! Diệp Lăng Phi nghe thấy Johann Vương ở đầu dây bên kia đã dập máy, Diệp Lăng Phi quát lớn vài câu, chỉ nghe thấy những tiếng “tút tút”, Diệp Lăng Phi chửi mắng: - Tên khốn kiếp kia, lại muốn chơi ta à, ngươi không nên đắc quá sớm, ta đảm bảo nhất định sẽ chơi chết ngươi, hừ, lần này ngươi không đấu lại ta nên mới nói như vậy, ta cho ngươi biết...! Diệp Lăng Phi lầm bầm một hồi, bỗng nhiên, hắn ngừng lại. Người bạn cũ mà Johann Vương vừa mới nhắc tới phải chăng là Đới Vinh Cẩm, nói cách khác Đới Vinh Cẩm đến Nhật Bản, Đới Vinh Cẩm đến Nhật Bản để làm gì? Diệp Lăng Phi nghĩ tới Suzu Yamakawa và Minako, hai người bọn họ vẫn còn đang ở Nhật Bản, cũng không biết tình hình bọn họ hiện giờ như thế nào, đã lâu rồi không liên hệ với hai người bọn họ, về phần hai cha con nhà Kusamoto ở Nhật Bản còn chưa xử lý xong, trong lòng Diệp Lăng Phi không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Suzu Yamakawa, hắn cầm lấy điện thoại, định gọi cho Suzu Yamakawa, nhưng Diệp Lăng Phi lại thay đổi chủ ý, tự nhủ với bản thân mình: - Bây giờ mình nào có tâm tư để quan tâm an nguy của bọn họ chứ, cứ lo chuyện của Tình Đình thì hơn, hiện giờ tâm trạng của Tình Đình không được ổn định cho lắm, nếu mình lại chọc cho Tình Đình mất hứng thì phiền toái rồi đây. Khục, mình nên tranh thủ thời gian nghĩ cách để dỗ Tình Đình về nhà thì tốt hơn! Diệp Lăng Phi trong lòng đã hạ quyết tâm, lần này bất luận thế nào cũng phải dỗ yên Bạch Tình Đình, về phía những chuyện khác, hắn không muốn để ý tới nữa. Diệp Lăng Phi vừa mới về đến trước cửa biệt thự, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao cực kỳ phong cách đang đậu trong sân biệt thự, vừa nhìn thấy cái xe thể thao sành điệu đó, Diệp Lăng Phi biết là Vu Tiểu Vũ đã đến. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, chiếc xe chở hoa cũng tới nơi, nhân viên công tác của cửa hàng hoa chuyển hoa từ trên xe xuống. Hoa hồng trong tiệm hoa đều bị Diệp Lăng Phi mua hết, hơn nữa chủ tiệm hoa vì kiếm thêm tiền, còn mua hoa hồng ở các cửa hàng khác về bán với giá gấp mười, chắc chắn kiếm thêm không ít. Tất nhiên, chút tiền đó mà nói đối với Diệp Lăng Phi không coi vào đâu, cho dù một ngàn bông hoa hồng cũng không có giá hơn hai mươi nghìn tệ, điều Diệp Lăng Phi quan tâm chỉ là Bạch Tình Đình sẽ nghĩ như thế nào thôi. Những bông hoa hồng này có giá hai ba mươi đồng một bông, tuy vậy số hoa hồng được đặt ở giữa sân, Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ hai người ngồi ở trong biệt thự, không hề ra xem thế nào, chỉ có mình Trương Vân đang làm việc ở bên ngoài thôi. - Tình Đình đang ở đâu vậy? Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Trương Vân, hỏi. - Phu nhân đang ở trong nhà! Trương Vân nói. Diệp Lăng Phi âm thầm nhíu mày, Bạch Tình Đình biểu hiện như vậy có phải là vì cô không thích những bông hoa hồng này không, nếu Bạch Tình Đình thích những bông hoa hồng này thì nên đi ra ngoài xem chúng mới phải chứ, nhưng Bạch Tình Đình lại không đi ra, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất lo lắng, từ sau khi chuyện của hắn bị Bạch Tình Đình biết được, Diệp Lăng Phi không thể nào nắm được rốt cuộc trong đầu Bạch Tình Đình đang nghĩ cái gì, tâm lý phụ nữ tốt nhất là không nên đoán, Diệp Lăng Phi lo lắng nếu mình đoán sai sẽ khiến cho mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng. Hắn cất bước đi vào trong nhà, đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Bạch Tình Đình không hề có ý muốn đi ra ngoài xem những bông hồng hoa kia, trái lại bó hoa bách hợp đó lại được cắm vào lọ trong phòng khác, Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, chuyện này rõ ràng là đã nói cho Diệp Lăng Phi biết, Bạch Tình Đình càng coi trọng bó hoa bách hợp kia hơn. - Bà xã! Diệp Lăng Phi trong lòng rất ghen, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, đi đến chỗ Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ, nói: - Bà xã, em xem những bông hồng bên ngoài xem, em có thích chúng không? - Cũng được! Bạch Tình Đình căn bản không thèm nhìn ra bên ngoài, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Bạch Tình Đình chỉ đáp một cách qua loa: - Em cảm thấy cũng không tệ lắm, ông xã, những chuyện bên ngoài cứ để cho Trương Vân đi lo đi! Phản ứng của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi càng cảm thấy thấp thỏm, ánh mắt nhìn khuôn mặt Bạch Tình Đình một cách chăm chú, cố gắng hỏi han một cách thận trọng: - Bà xã, em đã ăn sáng chưa? - Em ăn rồi! Bạch Tình Đình nói, - Ông xã, lát nữa em đi cùng chị gái em đến tập đoàn, nếu anh không có chuyện gì thì đi cùng đi, dù sao anh cũng là ông chủ của công ty, công ty sao có thể không có anh được chứ, ngoài ra còn chuyện của quỹ từ thiện nữa, chị của em nói còn cần một ít tiền....! - Ừ, anh biết rồi! Diệp Lăng Phi không đoán được trong lòng Bạch Tình Đình đang nghĩ cái gì, ánh mắt hắn nhìn về phía bó hoa bách hợp kia, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, hắn quay đầu đi ra khỏi biệt thự. Vu Tiểu Vũ lo lắng hỏi: - Tình Đình, em không sao chứ? - Không việc gì đâu, cứ để anh ta đi là được rồi! Trong lúc nói chuyện ánh mắt Bạch Tình Đình vẫn dõi theo bóng lưng của Diệp Lăng Phi, sau đó con mắt cô càng lúc càng mở to.