[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 2008 : Bắt cóc!(1)

Ngày đăng: 02:21 28/08/19

Tần Dao lên máy bay đến thành phố Vọng Hải, bây giờ đã là buổi tối rồi, hôm nay thành phố Vọng Hải vừa mới có mưa, mãi cho đến khoảng mười giờ tối thời tiết mới chuyển biến tốt hơn. Tần Dao không xuống máy bay máy bay một mình, còn có một cô gái khoảng chừng 25, 26 tuổi đi cùng cô, cô gái đó cùng với Tần Dao từ Anh về Trung Quốc, tên là Từ Phỉ Phỉ, Từ Phỉ Phỉ và Tần Dao quen biết nhau ở bên Anh, sau đó hai người có quan hệ không tệ, lần này Tần Dao có thể hạ quyết tâm trở về, một phần nguyên nhân là bởi vì Từ Phỉ Phỉ, Từ Phỉ Phỉ một mực khuyên bảo Tần Dao nên buông bỏ những tâm tư đó, không cần phải suy nghĩ về quá khứ nữa, chỉ khi buông tha được nó, mới có thể sống một cuộc sống tốt hơn, cho nên, Từ Phỉ Phỉ luôn luôn động viên Tần Dao về nước. Tần Dao nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, cô quả là nên trở về, kết quả là bây giờ cô đã ở Trung Quốc rồi. Lúc trước Tần Dao đã gọi điện thoại cho Vu Đình Đình rồi, cô nhắn Vu Đình Đình không cần tới đón cô, cô xách va-li hành lý cùng Từ Phỉ Phỉ đi ra khỏi sân bay, Tần Dao nói: -Phỉ Phỉ, mình định đến chỗ bạn mình để ở, cậu có muốn đi cùng mình không? Từ Phỉ Phỉ có vẻ hơi do dự, tuy vậy sau đó cô ta gật đầu, nói: - Cũng được, vậy cứ đến đó xem thế nào đã, nếu mình quấy rầy cậu và bạn cậu thì mình dọn sang ở khách sạn cũng được! - Không có vấn đề gì đầu, người bạn đó của mình rất tốt bụng! Tần Dao nói xong, cô gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, chờ người ở đầu dây bên kia nhấc máy, Tần Dao nói: - Đình Đình, mình đã đến thành phố Vọng Hải rồi, bây giờ sẽ qua đó gặp cậu, à, mình dẫn theo một người bạn tới đây, cô ấy đến thành phố Vọng Hải cùng với mình, nếu chỗ cậu không tiện thì để mình bảo cậu ấy đến khách sạn..... cậu nói không có vấn đề gì à, được rồi, bây giờ mình sẽ qua đó! Tần Dao để điện thoại xuống, cười nói với Từ Phỉ Phỉ đang đứng bên cạnh: - Đi thôi, đi gặp bạn thân của mình.... đúng vậy, cô ây là bạn thân nhất của mình! Lúc Tần Dao nói những lời này, trong lòng không tự chủ được khẽ giật giật, quả thực, cô đã từng là bạn thân của Vu Đình Đình, chỉ có điều vì cô mà Vu Đình Đình đã phải chịu rất nhiều tổn thương, hiện giờ cô không biết được Vu Đình Đình có còn nghĩ đến những chuyện này nữa không, chỉ có điều, nếu cô đã quyết định mặt với chuyện này, vậy thì cô chỉ có thể tiếp tục thôi! Từ Phỉ Phỉ khẽ gật đầu, nói: - Được! Hai người bắt xe taxi đi thẳng đến biệt thự ven bờ biển của Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển đã đi công tác, trong biệt thự chỉ còn lại Vu Đình Đình, khi Vu Đình Đình nhận được tin tức Tần Dao sắp tới, trong lòng cô cực kỳ cao hứng, lập tức dọn dẹp một chút, chờ Tần Dao đến, Vu Đình Đình không hề giống như những gì mà Tần Dao tưởng tượng, cô không nghĩ quá nhiều về chuyện này, cô thủy chung luôn coi Tần Dao là bạn tốt của mình, tuy Tần Dao đã từng làm tổn thương Vu Đình Đình, nhưng Vu Đình Đình cũng không hề trách móc Tần Dao. Giờ phút này trong lòng Vu Đình Đình có chút hưng phấn, cô muốn đem tin tức này nói cho Diệp Lăng Phi, nhưng Vu Đình Đình lại không làm như vậy, chuyện này không nên nói với Diệp Lăng Phi thì tốt hơn, Vu Đình Đình biết hiện giờ nội tâm Diệp Lăng Phi đang rất phiền muộn, bởi vì chuyện gì đó khiến cho tâm tình của Diệp Lăng Phi không tốt, Vu Đình Đình không biết những chuyện đó có liên quan gì đến mình không, dường như là sau khi Bạch Tình Đình gặp mình lần trước, mọi chuyện bắt đầu trở nên không ổn! Vu Đình Đình là một cô bé rất hiểu lòng người, cô có thể hiểu được tâm tư của Diệp Lăng Phi, bởi vậy, cô luôn cảm thấy lo lắng cho Diệp Lăng Phi. Cuối cùng Vu Đình Đình quyết định không nên nói chuyện Tần Dao đến thành phố Vọng Hải cho Diệp Lăng Phi thì hơn, cô ngồi nhà chờ Tần Dao và bạn tới, khi xe taxi dừng ở trước cửa biệt thự, Vu Đình Đình lập tức chạy ra, sau khi nhìn thấy Tần Dao, Vu Đình Đình lập tức ôm Tần Dao thật chặt, đã lâu lắm rồi cô không được gặp Tần Dao, từ sau khi Tần Dao rời Trung Quốc ra nước ngoài Vu Đình Đình không được gặp mặt Tần Dao một lần nào nữa, không ngờ bây giờ lại gặp được Tần Dao, có thể tưởng tượng được tâm tình của Vu Đình Đình bây giờ cao hứng cỡ nào! Sau khi ôm Tần Dao xong, Tần Dao liền với Vu Đình Đình bạnu của mình Từ Phỉ Phỉ, Vu Đình Đình khách sáo chào hỏi Từ Phỉ Phỉ một phen, sau đó bảo Tần Dao và Từ Phỉ Phỉ đi vào trong nhà nói chuyện! - Cậu vẫn sống ở đây à? Lúc Tần Dao đi vào trong nhà, cô lại nghĩ tới những chuyện từng xảy ra ở đây, Vu Đình Đình cười nói: - Đúng vậy, mình vẫn sống ở chỗ này, ở đây còn có chị Hiểu Uyển nữa, chỉ là hôm nay chị Hiểu Uyển đi công tác rồi, có thể vài ngày nữa mới quay trở về, mấy ngày này chỉ có một mình mình ở đây thôi! Tần Dao nghe Vu Đình Đình nói xong, cô vừa cười vừa nói: - Lúc mình ở bên Anh thì chỉ ở trong một căn phòng nhỏ, luôn cảm thấy ở nhà tốt hơn! Đình Đình, mình luôn muốn trở về để ở cùng với cậu, mình vẫn còn nhớ lúc trước bọn mình nói chuyện phiếm với nhau, khoảng thời gian đó trôi qua thực vui vẻ....! Thần sắc của Tần Dao có vẻ rất cô đơn, Vu Đình Đình kéo tay Tần Dao, nói: - Đừng nói nữa, chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn ổn đấy sao, nào, trước tiên cất hành lý của cậu đi đã, chúng ta có thể tâm sự với nhau! - Phòng tắm ở chỗ nào nhỉ, mình muốn đi tắm một cái, cảm thấy người cứ khó chịu thế nào....! Từ Phỉ Phỉ nói xen vào, Vu Đình Đình nghe Từ Phỉ Phỉ hỏi như vậy lập tức nói: - Cậu muốn tắm đúng không, đi theo mình! Vu Đình Đình nói xong liền dẫn Từ Phỉ Phỉ lên tầng hai, Từ Phỉ Phỉ đi vào trong phòng tắm, Vu Đình Đình và Tần Dao thì quay trở lại phòng, hai người bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, trái lại không để ý tới Từ Phỉ Phỉ nữa. Từ Phỉ Phỉ khóa cửa phòng tắm lại, cô ta không tắm rửa gì cả, mà lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, sau khi bên kia có người nghe máy, Từ Phỉ Phỉ nói: - Tôi nghĩ tôi đã tìm được cô gái mà anh muốn tôi tìm rồi, hai người bọn họ đang ở cùng với nhau, anh muốn tôi làm gì bây giờ....! Diệp Lăng Phi mơ một giấc mơ, ở trong giấc mơ đó, hắn nhìn thấy Đới Vinh Cẩm cầm súng đứng trước mặt hắn, họng súng chĩa vào Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh, Đới Vinh Cẩm cười lạnh bóp cò súng...! - Aaaaaa......! Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh giấc, hắn ngồi bật dậy, Chu Hân Mính đang nằm bên cạnh hắn, cũng bị Diệp Lăng Phi đánh thức. - Ông xã, anh sao vậy? Chu Hân Mính ngồi dậy, thấy Diệp Lăng Phi đầm đìa mồ hôi, cô vội vàng dùng tay lau mồ hôi trên trán Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói: - Không có chuyện gì đâu, chỉ là anh gặp ác mộng thôi, Hân Mính, ngủ đi! Diệp Lăng Phi lại nằm xuống, Chu Hân Mính cũng nằm xuống, chỉ là lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy không ngủ được, hắn trở mình, nhìn Chu Hân Mính. - Hân Mính, anh vừa gặp một cơn ác mộng, anh mơ thấy Đới Vinh Cẩm cầm súng bắn vào đầu Tình Đình, em nói đó có phải là điềm báo gì không? - Ông xã, anh đừng nghĩ nhiều nữa, chẳng phải anh đã thu xếp rồi sao, chỗ Tình Đình có rất nhiều người bảo vệ cậu ấy, sao Tình Đình có thể gặp chuyện gì được chứ? Chu Hân Mính đặt tay lên ngực Diệp Lăng Phi, bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của Diệp Lăng Phi, nói: - Ông xã,ânh hãy nghe em nói, chỉ là trong anh lo lắng cho Tình Đình quá thôi nên mới có suy nghĩ như vậy, anh không nên nghĩ nhiều nữa, anh vừa mới trở về, nhất định rất mệt rồi, cứ đi ngủ trước đi! Nếu anh lo lắng thì để em gọi điện thoại đến cục cảnh sát, sắp xếp cảnh sát hình sự đến bảo vệ Tình Đình! Chu Hân Mính đã chuẩn bị đi làm rồi, trước khi nghỉ đẻ cô là phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố, muốn điều động cảnh sát đi bảo vệ Bạch Tình Đình không phải chuyện khó khăn gì. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy liền lắc đầu, bảo: - Thế thì không cần đâu, anh chỉ cảm thấy lo lắng như vậy thôi, Hân Mính, em không nên vất vả làm gì, cứ ngủ đi! Diệp Lăng Phi hôn lên môi Chu Hân Mính một cái, ôm Chu Hân Mính vào trong ngực, chuẩn bị ngủ tiếp, đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, hắn lập tức cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ thực sự giấc mơ đó của mình đã trở thành sự thật? Giấc mộng cũng có tác dụng dự cảm, Diệp Lăng Phi lo lắng rằng giấc mộng của hắn lại trở thành sự thật, như vậy thì không xong rồi, hắn vội vàng lấy điện thoại, nhìn thấy số điện thoại gọi tới là của Vu Đình Đình đấy, Diệp Lăng Phi mới yên lòng, tuy hắn không rõ tại sao muộn như vậy rồi mà Vu Đình Đình lại gọi điện thoại cho mình, nhưng chung quy không phải chuyện không may, Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, hỏi: - Đình Đình, có chuyện gì không?