[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 2047 : Trang viên!(2)

Ngày đăng: 02:21 28/08/19

Diệp Lăng Phi có dự cảm như vậy, tuy dự cảm vốn là một thứ rất mơ hồ, nhưng Diệp Lăng Phi luôn tin tưởng tuyệt đối vào dự cảm của mình, hắn dự cảm nơi nảy sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới bảo Angel ở bên ngoài chờ, làm như vậy cũng là vì phòng ngừa xảy ra tình huống bất trắc. Angel khẽ gật đầu, trong lòng cô hiểu Diệp Lăng Phi lo lắng điều gì, đối với Angel mà nói, ở bên ngoài làm việc, nhất định phải chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để xảy ra sơ suất, nếu không thì mình sẽ phải bỏ mạng, đây cũng là phong cách làm việc của Angel, suy nghĩ của cô cùng với Diệp Lăng Phi không hẹn mà gặp, hai người đều cho là nên có sự chuẩn bị trước. Angel mang theo súng bên người, cô ở bên lại ngoài, Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Tiger, nói: - Tiger, chúng ta đi vào đi! - Tôi có thể ở bên ngoài không? Lúc này, Tiger bỗng nhiên lùi bước, Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Tiger, nói: - Tất nhiên là không thể! Tiger cười cười, nói: - Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, sao tôi lại lùi bước cơ chứ, chuyện lần này liên quan đến sự an nguy của con gái tôi, nếu tôi đã tới nơi nay, tất nhiên tôi phải dũng cảm đối mặt thôi, tuy tôi biết tôi lựa chọn như vậy là rất nguy hiểm, nhưng vì con gái của tôi, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì! Tiger nói cực kỳ hùng hổn, Diệp Lăng Phi tỏ vẻ không thèm để ý đến Tiger, nếu Tiger thật sự có ý nghĩ như vậy thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này, Tiger nói cái gì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi, không đáng để người khác tin tưởng, Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói với Tiger: - Những lời này chờ khi nào cứu được Elise ra rồi nói sau! Quản gia vẫn đứng ở bên cạnh đó, mặc kệ Diệp Lăng Phi và Tiger nói cái gì, quản gia vẫn không nói một lời nào, mãi cho đến khia Diệp Lăng Phi và Tiger dứt lời, viên quản gia đó mới lên tiếng: - Mời hai vị! Hắn cất bước đi trước Diệp Lăng Phi cùng Tiger vào bên trong, Diệp Lăng Phi và Tiger đi theo sau lưng viên quản gia vào trong..................... Một chiếc Mercesdes-Benz màu bạc chạy nhanh trên đường từ vùng ngoại thành về phía nội thành, trong xe, Johann Vương người mặc một bộ âu phục màu trắng, tay cầm một quyển tạp chí, đang đọc gì đó, ngồi bên cạnh hắn là Trác Văn Quân. Johann Vương vẫn như vậy, rất khó nhìn ra nụ cười trên mặt Johann Vương, ở trong mắt Trác Văn Quân, Johann Vương là một vị thần không thể nào đánh bại, cô đã thấy Johann Vương đả bại những kẻ dám ngang nhiên thách thức quyền uy của Johann Vương, đã thấy Johann Vương khống chế vận mệnh một người như thế nào, nếu không phải cô ta đã tận mắt nhìn thấy cô ta sẽ không tin rằng trên thế giới này còn có một người đáng sợ như vậy tồn tại, sự đáng sợ đó khiến cho Trác Văn Quân nhận thức được sự nhỏ bé của mình. Trong lòng cô ta cảm thấy đố kỵ, rốt cuộc Bạch Tình Đình có điểm gì tốt, có thể khiến cho Johann Vương quan tâm như vậy, theo Trác Văn Quân thấy, dường như lâu rồi Johann Vương chưa quan tâm đến ai như bây giờ, Johann Vương thật sự là vì Bạch Tình Đình sao? Trác Văn Quân đã từng hỏi chính mình vấn đề này, chỉ có điều, Trác Văn Quân cũng không có đáp án, cô không biết Johann Vương đang suy nghĩ gì, không biết Johann Vương định làm gì, nhưng Trác Văn Quân lại cực kỳ rõ ràng, so sánh với Bạch Tình Đình, cô ta chẳng là cái gì cả, cô ta chỉ là quân cờ trong tay Johann Vương mà thôi, lúc nào muốn dùng thì dùng, nếu không cần thì sẽ bị ném vào gác xó, cho nên, cô muốn nỗ lực thể hiện để mình không bị vứt bỏ như thế! - Bạch Tình Đình đang ở tập đoàn, chúng ta đang đến tòa nhà tập đoàn! Trác Văn Quân ghé môi vào bên tai Johann Vương thấp giọng nói, - Hiện giờ Bạch Tình Đình đang mang thai, cô...! Trác Văn Quân còn chưa nói hết, đã bị Johann Vương ngắt lời: - Đường Yên đâu? - Đường Yên đi giải quyết việc riêng, đã rời khỏi thành phố Vọng Hải một hai ngày rồi, cụ thể lúc nào trở về em cũng không biết được! Trác Văn Quân rụt rè trả lời, - Có cần em liên hệ với cô ta không? Johann Vương khoát khoát tay, nói: - Không cần liên lạc với cô ấy, để cô ấy làm những gì mà mình muốn đi, tôi và cô ấy là bạn chứ không phải là đối thủ, cũng bởi vì cá tính đó của cô ấy nên tôi mới thưởng thức như vậy! Lúc nghe Johann Vương nói ra những lời này, Trác Văn Quân đột nhiên khẽ động, từ trước tới giờ, Trác Văn Quân đều không ý thức được một điểm, một người đàn ông chỉ động tình với người phụ nữ khiến anh ta thưởng thức, mà một khi người đàn ông động tình, khi đó thì anh ta chuyện gì cũng có thể làm được, Johann Vương cũng vậy, nếu nói Johann Vương không có cảm tình với Đường Yên thì Johann Vương có tổn hao nhiều tâm tư như vậy làm gì chứ? Trác Văn Quân lại nhìn lại chính mình, dường như là mình không có cá tính, cho nên mới khiến người khác cho rằng cô chỉ là một bình hoa, là một thứ trang trí, cũng không có người để cô ở trong lòng. Trong lòng Trác Văn Quân bỗng nhiên có cảm giác bi thương, trước đây, Trác Văn Quân chưa bao giờ có cảm giác như vậy, hiện giờ những cảm xúc này đều tán phát ra, Trác Văn Quân khẽ thở dài, tiếng thở dài khe khẽ của cô ta bị Johann Vương nghe được, Johann Vương quay sang nhìn Trác Văn Quân, hỏi: - Có phải em đang hối hận, em không nên đi theo tôi không? Trác Văn Quân ngừng lại thật lâu, giống như là đang cố lấy hết dũng khí vậy, cô ta gật đầu, nói: - Có lẽ vì thưởng thức những người phụ nữ có thể mang đến cảm xúc cho anh, mà em chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay anh thôi, em chỉ cảm thán tại sao mình không giữ lại chút bản sắc của mình, bây giờ tất đều đã muộn, em đã không thể thoát ra được nữa rồi, có phải vậy không? - Nếu em muốn đi ra ngoài thì có thể đi ra ngoài ngay lập tức! Johann Vương để tay lên trên trán Trác Văn Quân, vuốt ve trán Trác Văn Quân, nói: - Thật ra cho tới bây giờ em không phát hiện ra năng lượng ẩn dấu bên trong cơ thể mình, sở dĩ em ở lại bên cạnh anh, cũng không phải là vì tôi coi em là quân cờ, mà là vì tôi coi em là trợ thủ đắc lắc, cũng bởi vì có sự hiện hữu của em, tôi mới có thể giải quyết mọi chuyện thuận lợi như vậy, cho nên, với tôi mà nói em hết sức quan trọng! - Thật sao? Trác Văn Quân nhìn Johann Vương, cô muốn biết rõ, không biết Johann Vương nói có thật không. Johann Vương gật đầu, nói: - Tôi không cần phải nói dối em làm gì, tôi đã nói ra những lời từ đáy lòng mình, bây giờ em có thể yên tâm được rồi chứ? Trác Văn Quân cắn cắn môi, sau đó gật đầu. Chiếc xe này dừng ở bãi đỗ xe của tập đoàn Xây Dựng Thành Phố, Trác Văn Quân xuống xe trước, Johann Vương cũng đẩy cửa bước xuống. Hắn tới đây, không nói trước với Bạch Tình Đình, lần này tới đây tìm Bạch Tình Đình, hoàn toàn là quyết định của Johann Vương, lúc trước Johann Vương khinh thường không thèm làm như vậy, hắn thích làm thượng đế, thích khiến những người khác tìm đến hắn, cầu xin hắn, nhưng bây giờ hắn buộc phải có chút thay đổi, tuy trong lòng Johann Vương không thích những sự thay đổi đó, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Johann Vương cùng Trác Văn Quân đi vào trong tòa nhà, đi đến chỗ tiếp tân, khi nghe Trác Văn Quân nói muốn gặp Bạch Tình Đình, cô nhân viên lễ tân của công ty rất lễ phép từ chối: - Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì tổng giám đốc của chúng tôi không thể nào gặp hai vị được! - Có hẹn trước đấy! Johann Vương đi tới, ánh mắt hắn nhìn cô nhân viên lễ tân, chậm rãi nói: - Nếu tôi nói với cô là tổng giám đốc của cô xin tôi tới gặp cô ấy, vậy thì có tính là hẹn trước không? - Như vậy thì tất nhiên là được rồi! Nhân viên lễ tân bị Johann Vương nhìn như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, vội vàng nói: - Đó cũng xem như là hẹn trước! - Như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều rồi! Johann Vương cười cười, nói: - Văn Quân, chúng ta đi! Nói xong, hắn cùng với Trác Văn Quân đi về phía thang máy, cử chỉ cực kỳ tự nhiên, thế cho nên mãi đến khi hai người Johann Vương đi khuất một lúc lâu, cô nhân viên lễ tân mới hồi thần, không biết vừa mình bị làm sao nữa, sao lại làm ra chuyện như vậy chứ, giống như là giọng nói và ánh mắt của người đàn ông đó đều như có ma lực, khiến cho cô không thể nào chống cự, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng, mãi cho đến khi người đàn ông đó đi khuất, cô mới lấy lại tinh thần, cô thở dài một hơi, thật không ngờ trên đời lại có người đáng sợ như vậy!