[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 242 : Đi mua nội y
Ngày đăng: 02:04 28/08/19
Diệp Lăng Phi cùng với Kỷ Tuyết lên xe, Dã Lang và Dã Thú hai người thì không lên mà đi bộ dọc theo con đường phía trước, đến một gõ nhỏ bên phải.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, Trương Đông và hai người trẻ tuổi cũng bước ra khỏi cửa.
- Người nào vậy?
Trương Đông thấy ở ngoài có bóng người thì liền hỏi.
- Đông ca, anh yên tâm đi, em vừa rồi đã kêu người chăm sóc tên tiểu tử kia cho thật tốt.
Tên thanh niên ở bên cạnh Trương Đông cười toe toét đắc ý.
- Bọn họ dù có chắp cánh thì khuya hôm nay cũng không chạy thoát được.
Người thanh niên kia vừa dứt lời thì Diệp Lăng Phi lúc này đã trông thấy hai tên trẻ tuổi lúc nãy đi lên, bọn họ lúc nãy đã đi theo hướng của Dã Lang và Dã Thú.
- Mang theo vũ khí sao?
Trương Đông hỏi.
Một người thanh niên chỉ vào trong túi du lịch của mình mà nói:
- Đông ca, vũ khí đều đã ở đây, vừa gọi điện thoại xong, hai anh em đã chờ ở cửa ra vào rồi.
Trương Đông nở ra một nụ cười hài lòng rồi mang theo thủ hạ chạy về hướng của Dã Lang và Dã Thú. Con đường này càng ngày càng tối, ở trong ngõ nhỏ không hề có đèn, Trương Đông vừa chỉ tay vừa mắng:
- Mẹ nó, tên tiểu tử này đường tốt thì không đi lại chạy vào cái nõng tối này.
Trương Đông không chú ý vấp phải một hòn đá suýt nữa thì ngã xuống cho nên gã tức giận nói.
- Đông ca, phía trước có hai bóng người.
Đột nhiên có người kêu lên.
Trương Đông cũng không phải là người vừa, hắn nhìn thấy có hai người trong ngõ hẻm, dựa vào thân hình thì Trương Đông nhận ra đây chính là hai trong ba người mà hắn đã gặp ở chỗ nghỉ ngơi tắm rửa.
Trương Đông không hiểu sao lại vung tay lên nói:
- Phế hai tên tiểu tử này cho ta, cho bọn chúng biết hậu quả của việc chọc giận ta.
Bốn tên tiểu tử này vừa nghe xong thì vội vàng chạy tới, giương nanh múa vuốt định chém giết người, nhưng bốn tên này vừa tiếc lên thì bỗng nghe bùm một tiếng vang lên trong không gian yên tĩnh.
Trương Đông đứng yên nên không thấy chuyện gì đang xảy ra, hắn cầm thuốc hút lên thì thấy hai bóng người đối diện.
- Mẹ nó, các mày chạy đi đâu?
Trương Đông há miệng mắng to.
- Kẻ phải chết chính là mày.
Dã Lang cùng với Dã Thú chui ra từ chỗ khuất, nhìn thấy cái đầu trọc của người kia, Dã Thú toét miệng cười.
- Mày muốn chết như thế nào?
- Bọn mày không được tới đây nếu không tao sẽ giết bọn mày.
Trương Đông run rẩy cầm một thanh loan đao, khoa tay múa chân, từ từ lùi về phía sau.
Dã Lang và Dã Thú hoàn toàn không thèm để ý đến Trương Đông vào mắt, Dã Lang khuôn mặt lanh lùng, bàn tay phải nắm lại, nhìn chằm chằm vào Trương Đông, còn Dã Thú thì phát ra tiếng cười lạnh âm trầm, hai bàn tay hắn kéo về, phát ra từng tiễn kít kít.
Trương Đông xem dáng vẻ này thì mồ hôi lạnh trong người ứa ra, hắn đột nhiên xoay người lại, định chạy trốn, nhưng vừa xoay xong thì đã thấy Diệp Lăng Phi không biết từ nơi nào đã hiện ra sau lưng hắn. Trên khuôn mặt của Diệp Lăng Phi không hề có sát khí, chỉ có một nụ cười thản nhiên.
- Vị đại ca kia, anh sợ cái gì vậy? Không phải vừa rồi nói là muốn giáo huấn tôi sao, tôi bây giờ hiện đang đứng trước mặt anh đó.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tôi cho phép tùy anh giáo huấn, anh không cần phải khách khí, nào đến đây đi.
- Không, huynh đệ, đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói lung tung mà thôi.
Trương Đông run rẩy nói.
- Tùy tiện nói lung tung ư? Vậy mày cầm dao làm gì?
Diệp Lăng Phi nhìn thanh loan đao trong tay Trương Đông hỏi:
- Có phải mày muốn giết tao không, chỉ là cái này không sao, tao lúc đầu cũng không định hạ sát thủ với mày, tao sẽ lưu lại cho mày một con đường sống nhưng mày lại tự tìm lấy cái chết. Bất kể là oan uổng cho mày cũng được, ủy khuất cho mày cũng được, tóm lại là con người tao không muốn lưu lại phiền toái trên người, huynh đệ, nếu trách thì trách vận khí của mày không tốt, đắc tội với tao. Ở dưới hoàng tuyền chắc mày cũng không có cảm giác cô đơn vì mấy thằng kia đang ở trên đường chờ mày đó.
Diệp Lăng Phi cười cười, bàn tay phải của hắn vung lên, Dã Lang và Dã Thú hai người lao đến, Trương Đông chưa kịp phản ứng thì cổ của hắn đã bị vặn gãy.
- Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.
Diệp Lăng Phi xoay người đi ra khỏi ngõ, đến trước xe. Kỷ Tuyết lúc này đã ở trong xe đợi Diệp Lăng Phi, đợi khi Diệp Lăng Phi vừa mới lên nàng đã vội vàng hỏi:
- Đại thúc, chú làm gì vậy, không phải là đưa tôi về nhà sao, sao lại dừng ở đây.
- Cô bé, ta giải quyết phiền toái giúp cô, cô có thể yên tâm từ nay sẽ không có ai tới làm phiền cô nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong, mở cửa đi lên xe của mình.
Diệp Lăng Phi đưa Kỷ Tuyết tới dưới lầu nhà nàng, đây là một toà nhà bảy tầng, Diệp Lăng Phi không muốn đi lên trên lầu, nhưng cô bé này lại nói rằng tự mình đi thì sẽ rất sợ, cha mẹ của nàng ở bên ngoài còn phải lo việc buôn bán. Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào, đành đích thân hộ tống Kỷ Tuyết về tận nhà của nàng.
Quả nhiên trong nhà Kỷ Tuyết không có ai, mà Kỷ Tuyết cũng không nói dối, cha mẹ của nàng hiện nay đúng là đang buôn bán ở bên ngoài. Kỷ Tuyết mở đèn phòng khách ra, tiến đến ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Nhà Kỷ Tuyết ở thành phố Vọng Hải ước chừng có giá khoảng hơn bảy vạn. Hơn nữa, dựa theo các thiết bị lắp đặt trong phòng thì gia cảnh của Kỷ Tuyết cũng không tệ. Chuyện này quả là vượt ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi, trong lòng của Diệp Lăng Phi, hắn vẫn cho rằng, có thể vì gia cảnh của Kỷ Tuyết không tốt, cho nên cha mẹ của nàng mới cả ngày bận kiếm tiền, lơ là trong việc quản giáo. Nhưng hiện tại, xem ra mọi việc không giống như mình dự đoán mà là cha mẹ Kỷ Tuyết đều luôn có một quan niệm,, con gái phải gả cho một nam nhân có tiền.
___o0o___
- Đại thúc, người đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi.
Kỷ Tuyết rót một chén nước trà đặt ở trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô bé, hiện tại đã khuya rồi, ta còn phải về thôi.
- Đại thúc, người phải về sao?
Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói muốn rời khỏi thì vội vàng ngăn trước mặt hắn, duỗi bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt Diệp Lăng Phi lại rồi vội vàng nói:
- Chú ngồi đây một hồi với tôi, ba ba má má không biết bao giờ mới trở về, ở nhà một mình rất nhàm chán.
-Cô bé, cô không nhận ra rằng tôi là một đại nam nhân sao? Đại nam nhân mà cùng với một tiểu cô nương trong đêm khuya ở cùng một chỗ, nếu truyền ra ngoài thì sẽ sao chứ?
- Tôi mặc kệ, dù sao thì ba ba má má của tôi cũng luôn nói cho tôi biết, nếu gặp phải nam nhân có tiền phải bắt lấy, tôi bây giờ muốn lấy đại thúc, không cho đại thúc chạy mất.
Kỷ Tuyết nói, sau đó nàng dùng sức nắm chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi bị Kỷ Tuyết níu kéo lấy thì vội vàng ngồi xuống trên ghế sa lông, hắn vừa ngồi xuống, Kỷ Tuyết đã đặt mông ngồi lên đùi của hắn, nũng nịu nói:
- Đại thúc, người đáp ứng trả tiền cho tôi, tôi cũng không thể không mát xa không công cho chú được!
- Còn nhớ chuyện này sao?
Diệp Lăng Phi bị Kỷ Tuyết trêu chọc thì cười cười. Thì ra tiểu nha đầu này không muốn mình rời khỏi chính là đòi tiền của mình. Diệp Lăng Phi liền lấy ví tiền của mình ra, rút năm trăm nguyên, khẽ phe phấy trước mặt nàng, cười nói:
- Tiền ở đây.
Kỷ Tuyết định đưa tay cầm lấy tiền, nhưng Diệp Lăng Phi lại giựt lại, cười ha hả nói:
- Cô bé, tiền này không thể dễ dàng như vậy, lẽ ra phải để mua một thứ lớn hơn.
- Đại thúc người thật là xấu.
Kỷ Tuyết chu cái miệng ra nói.
- Ha ha, hay là cô cảm tạ ta một cái bằng cách hôn vậy.
Diệp Lăng Phi nói.
- Hừ, tôi đã sớm nghĩ chú sẽ nói như vậy mà.
Sau đó Kỷ Tuyết vừa dứt lời thì đã hôn lên môi của Diệp Lăng Phi một cái rồi cầm tiền trong tay, hưng phấn nói:
- Năm trăm nguyên, số tiền này kiếm được thật là dễ dàng.
Diệp Lăng Phi cười cười, vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết nói:
- Được rồi, tiểu nha đầu này, tiền cô đã cầm, bây giờ tôi có thể đi chưa?
- Không được đại thúc, ít ra đại thúc cũng phải chờ đến khi ba ba má má của tôi trở về, bằng không tôi sẽ rất sợ.
Kỷ Tuyết nói, sau đó rời khỏi người của Diệp Lăng Phi nói:
- Đại thúc, thúc có muốn xem ảnh chụp của cháu hồi bé không?
- Không bây giờ ta đang muốn về nhà.
Diệp Lăng Phi đứng lên, vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết nói:
- Cô bé, chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ cô còn sợ tôi không để ý đến cô sao, tối hôm nay đúng là tôi có chuyện, hay là lần sau tôi đưa cô ra ngoài chơi, đi chơi một ngày một đêm cũng không vấn đề gì.
- Đại thúc, thúc hứa rồi đó, ngoéo tay nào.
Kỷ Tuyết nói xong duỗi đầu ngón tay ra, Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu rồi cũng ngoắc tay một cái với nàng.
Lúc Diệp Lăng Phi trở lại tòa biệt thự, gian phòng của Bạch Tình Đình vẫn sáng đèn. Diệp Lăng Phi rón rén đi tới cửa phòng của Bạch Tình Đình, nghe thấy Bạch Tình Đình đang gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi liền cẩn thận lắng nghe một phen, thì phát hiện ra Bạch Tình Đình đang nói chuyện phiếm với Chu Hân Mính, hơn nữa, còn định rằng ngày mai sẽ đi dạo phố với nhau.
Diệp Lăng Phi mơ hồ nghe thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính có nhắc tới hắn, nhưng không biết là đang đàm luận về vấn đề gì. Vừa nghĩ tới Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cảm thấy mình xem ra không cần phải tốn quá nhiều tâm sức để giải quyết chuyện giữa ba người nữa.
Diệp Lăng Phi không chào hỏi Bạch Tình Đình, mà lén lút trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi bị tiếng đập cửa đánh thức, ngay sau đó khi mở cửa phòng ra hắn đã trông thấy Bạch Tình Đình.
- Làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi ngp ngáp hỏi.
- Đi ra ngoài dạo phố, mau mặc quần áo đi, em đã cùng với Chu Hân Mính hẹn nhau gặp vào lúc chín giờ sáng ở công ty Bách hóa trước cửa ra vào.
Bạch Tình Đình thúc giục, anh mau lên đi, bây giờ đã hơn tám giờ rồi.
Hai người bọn em đi dạo phố mang theo anh làm gì, em không biết rằng anh không thích đi dạo phố hay sao?
Diệp Lăng Phi tuy phàn nàn ở trong phòng nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo lại, hắn ăn qua vài món điểm tâm rồi đi vào trong xe của Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình lái xe, nhìn Diệp Lăng Phi vẫn chưa tỉnh ngủ hỏi:
- Đêm qua anh làm chuyện gì?
- Đi uống rượu.
Diệp Lăng Phi không dám nói là hắn đi mát xa mà chỉ dám nói là đi uống rượu.
- Uống rượu ư?
Bạch Tình Đình nhíu lông mày lại, nàng đối với mấy quán bar cũng có ấn tương không tốt, chỗ đó ngư long hỗn tạp, nhất là có rất nhiều nữ nhân không đứng đắn. tuy ngoài miệng Bạch Tình Đình không nói gì nhưng nét mặt nàng nói cho Diệp Lăng Phi biết là nàng đang vô cùng không vui.
Diệp Lăng Phi là người thế nào, sao hắn không thể nhận ra, hắn vội vàng giải thích:
- Lão bà, đừng có nghĩ lung tung, anh là cùng với Dã Lang Dã Thú hai tên này đi quán bar uống rượu nói chuyện phiếm, sau đó không hề làm chuyện gì khác nữa.
- Dã Lang ư?
Bạch Tình Đình nghi hoặc hỏi:
- Dã Lang là ai, tên của hắn thật là kỳ quái.
- Dã Lang đó.
Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ ra rằng mình chưa từng giới thiệu cho Bạch Tình Đình người tên là Dã Lang này. Dã Lang chính là một tên hiệu, tên thật của hắn là Bối Hầu, dần dà, người của tổ chức Lang Nha thấy tên hiệu này hay cho nên không gọi tên lúc đầu của hắn nữa. Diệp Lăng Phi sợ rằng Bạch Tình Đình nghi hoặc cho nên vội vạng nói:
- Dã Lang chính là một biệt hiệu, tên thật của hắn chính là Bối Hầu, là một người bạn của anh. Người này lập nghiệp ở Anh quốc, lần này tới thành phố Vọng Hải chính là để đầu tư. Lão bà, có thời gian anh sẽ giới thiệu cho em.
- Nghe tên là biết không phải là người tốt lành gì, em không muốn gặp bạn của anh.
Bạch Tình Đình nhếch miệng nói:
- Em thấy người tên Dã Thú bạn của anh không phải là người tốt, người tên Dã Lang này chắc cũng là như vậy, Diệp Lăng Phi anh chú ý một chút, dù sao thân phận bây giờ của anh cũng không còn giống với trước kia nữa.
- Anh biết rồi.
Diệp Lăng Phi đáp ứng nói.
Bạch Tình Đình cùng với Diệp Lăng Phi đi tới cửa hàng bách hóa Việt Dương thì lúc này Chu Hân Mính vẫ còn chưa tới. Bạch Tình Đình đem xe vào bãi đỗ của cửa hàng này, ngồi ở trong xe, nàng cẩn thận đeo kính rồi rời khỏi. Dù sao cửa hàng bách hóa Việt Dương này cũng là sản nghiệp của tập đoán Thế Kỷ quốc tế, Bạch Cảnh Sùng đã tiết lộ cho Bạch Tình Đình biết, năm sau hắn sẽ sắp xếp cho nàng quản lý cửa hàng này. Bạch Tình Đình lần này ngoài tới đây để mua sắm còn có một ý khác chính là nắm tình hình cụ thể của nó.
- Lão bà, em làm sao mà ăn mặc xinh đẹp vậy?
Diệp Lăng Phi trông thấy cách ăn mặc của Bạch Tình Đình thì duỗi tay trái ra, ôm Bạch Tình Đình vào lòng rồi cười hì hì, cái miệng ghé vào gò má của nàng.
- Ai như anh, đi ra ngoài cũng không chú ý đến hình tượng. Aizz, anh đừng ở đây gây nhiễu loạn nữa, nhiều người nhìn thấy đó.
Bạch Tình Đình phát giác ra, khi Diệp Lăng Phi ôm lấy nàng thì bàn tay của hắn khẽ tiến vào ngực trái của nàng, Bạch Tình Đình sợ người khác nhìn thấy cho nên vội vàng nhắc nhở Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không hề quan tâm, hắn không đưa tay rút ra mà bàn tay phải lại đặt ở chân Bạch Tình Đình, vuốt vuốt đùi của nàng.
Bạch Tình Đình đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai chú ý tới nàng mới yên lòng. Nàng bỏ cặp kiếng hóa trang ra, đẩy Diệp Lăng Phi ra rồi oán hận nói:
- Nhiều người ở đây như vậy, nếu như để người ta truyền bá lên các phương tiện truyền thông thì sao?
- Ai bảo lão bà của anh xinh đẹp, mà có truyền lên các phương tiện truyền thông cũng không sao, để cho người xem đố kỵ với anh.
- Anh thật là.
Bạch Tình Đình không có biện pháp đối phó với Diệp Lăng Phi, nàng không làm gì được đành liếc nhìn hắn nói:
- Khi Hân Mính đến đây, anh chú ý hành vi của anh, đừng thân mật quá, em sợ Hân Mính không thích chúng ta như vậy.
Diệp Lăng Phi trong lầm thầm cảm thấy buồn cười, hắn thầm nghĩ:
- Chu Hân Mính dĩ nhiên không thích chúng ta như vậy, ai bảo ta là Chu Hân Mính chứ!
Điện thoại của Bạch Tình Đình cuối cùng cũng vang lên, Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình thì biết là Chu Hân Mính gọi tới, nàng nhẹ nhàng nói:
- Điện thoại của Chu Hân Mính, anh buông tay anh ra.
Diệp Lăng Phi không tình nguyện, đành phải buông tay Bạch Tình Đình ra, trong miệng lầm bầm nói:
- Lão bà, em làm sao vậy, lần nào cũng làm anh cụt hứng.
Bạch Tình Đình cảm thấy dở khóc dở cười, nàng đã bị da mặt dày của lão công mình đánh bại triệt để, lời nào cũng không nói ra được. Nàng không để ý tới Diệp Lăng Phi nữa mà nghe điện thoại.
- Hân Mính, cậu đến rồi sao, tớ đang ở trong xe chờ cậu. Được rồi, cậu chờ ở cửa ra vào, tớ lập tức đi ra ngay đây.
Bạch Tình Đình cúp điện thoại, cầm lấy bao tay của mình hô lên:
- Hân Mính đến chúng ta mau đi thôi.
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, hắn mở cửa xe ra.
Lúc hai người tiến vào cửa hàng bách hóa Việt Dương, thì trông thấy Chu Hân Mính đang mặc thường phục đứng ở cửa ra vào chờ họ. Bạch Tình Đình bước lên phía trước, khoác lấy tay của Chu Hân Mính cười nói:
- Hân Mính, cách ăn mặc của cậu hôm nay thật là xinh đẹp.
Chu Hân Mính đầu tiên nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, sau đó nhìn Diệp Lăng Phi phía sau lưng rồi mới cất tiếng:
- Cách ăn mặc xinh đẹp thì được gì chứ, tớ cũng chỉ ăn mặc cho mình mình xem, không giống như Tình Đình cậu đã có người để kết hôn.
- Nếu như không phải ba của tớ bắt tớ kết hôn thì tớ cũng không như vậy.
Bạch Tình Đình cố ý nói:
- Đàn ông như vậy một chút ý vị cũng không có, chỉ biết làm tớ tức giận.
Những biểu hiện này của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy bất mãn, nhưng Chu Hân Mính lại nhận ra sự ngon ngọt trong lời nói của nàng. Nàng biết rằng Bạch Tình Đình nói như vậy là vì nàng yêu Diệp Lăng Phi , trong lòng bỗng nhiên có một tình cảm phức tạp, có cảm giác hơi chua xót. Nhưng Chu Hân Mính cũng không muốn để cho Bạch Tình Đình biết nàng đang nghĩ gì cho nên liền cười nói:
- Tình Đình, câu bao giờ cũng nói ngược với lòng, tớ còn không biết ư.
Khuôn mặt Bạch Tình Đình đỏ ửng lên, nàng lầm bầm nói:
- Hân Mính, tớ không nói chuyện với câu nữa, chúng ta đi vào trong mua nội y đi.
- Mua nội y ư?
Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn còn tưởng mình nghe lầm nữa, nhưng trông thấy vẻ mặt của Bạch Tình Đình không hề có gì là đùa giỡn Diệp Lăng Phi mới động lòng, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh dâm đãng đó là hình ảnh: Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính mặc nội y quyễn rũ cho hắn ngắm.
- Ha ha.
Diệp Lăng Phi nhịn không được phát ra hai tiếng cười dâm đãng.