[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều
Chương 259 : Phân hóa cô lập
Ngày đăng: 02:04 28/08/19
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại. Bạch Tình Đình nhớ lần trước Diệp Lăng Phi đi vào phòng ngủ của mình qua đường cửa sổ, nàng vội vàng kiểm tra lại cửa sổ, xác định là toàn bộ đã đóng, khóa chặt chẽ rồi mới yên lòng.
Bạch Tình Đình bật ra tiếng cười sảng khoái. Cuối cùng thì lần này cũng trả thù được Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình khẩn cấp kết nối máy ảnh kỹ thuật số với máy tính, chuyển toàn bộ ảnh chụp và video ghi hình vừa rồi vào trong máy tính của mình.
Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, cùng thưởng thức ảnh chụp Diệp Lăng Phi. Hai người thỉnh thoảng lại cười khúc khích vui vẻ.
Khi hai người xem xong rồi, Bạch Tình Đình mới ý thức tới một vấn đề rất nghiêm trọng, chẳng lẽ các nàng cứ như thế không ra khỏi cửa sao? Vừa nghĩ đến cái câu Diệp Lăng Phi nói là phải treo các nàng ra ngoài cửa sổ của biệt thự, Bạch Tình Đình liền thấy run rẩy cả người.
- Hân Mính, tớ muốn đi tắm, nhưng tớ sợ đi ra ngoài bị hắn quơ được, thế thì thảm lắm. Mau nghĩ biện pháp đi.
Bạch Tình Đình lo lắng nói.
- Tớ không có cách nào cả. Trừ phi là chúng ta dĩ bạo chế bạo (lấy ác khống chế ác), không sợ hắn nữa.
Chu Hân Mính đáp.
- Hắn rất cường tráng, tớ chỉ sợ đánh không lại thôi.
Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính bảo phải lấy ác chế ác thì lo lắng nói.
- Đồ ngốc! Ai bảo cậu đánh hắn. Cậu nghĩ đi, giờ cánh tay của hắn cũng không tiện cử động, chắc chắn là không dám cứng rắn đối phó với hai người chúng ta đâu. Hơn nữa, tớ là cảnh sát, vốn chính là phải giám thị hắn, nhất định là hắn sẽ có chút kiêng kị tớ. Hai người chúng ta cùng đi ra, tớ tin chắc hắn nhất định không dám làm gì chúng ta đâu.
Nhờ Chu Hân Mính nhắc nhở, Bạch Tình Đình cũng cảm giác là như thế sẽ không có việc gì. Có gì mà phải sợ. Dù sao Diệp Lăng Phi bây giờ cũng coi như nửa tàn phế ròi. Bạch Tình Đình lại còn có cả Chu Hân Mính nên lá gan cũng phình to hơn, làm sao còn phải sợ nữa.
Bạch Tình Đình mở cánh cửa phòng ngủ ra, thò đầu ra trước thăm dò, sau khi không nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì mới đi ra phòng ngủ. Chu Hân Mính cũng đi ra. Tuy rằng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đã nói là không sợ Diệp Lăng Phi, nhưng trong nội tâm nàng lại thấp thỏm không yên. Thủ đoạn của Diệp Lăng Phi rất khó lòng phòng bị được, ai biết được là hắn sẽ bày ra trò gì nữa.
Hai mỹ nhân vẫn đi đến phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng Diệp Lăng Phi đâu. Hai người thả lỏng, mở cửa phòng tắm ra, bước vào.
Sau khi đã khóa trái cửa phòng tắm, tâm lý thấp thỏm của hai người cuối cùng cũng tĩnh lại. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cùng nhau cởi quần áo. Hai người bọn họ trước đây thường tắm chung, có điều sau khi lớn lên thì mỗi người đều có công việc riêng của mình, không mấy khi gặp được nhau cho nên ngẫu nhiên có thể cùng nhau tâm sự nhưng cơ hội tắm chung thì vô cùng ít.
Sau khi hai người cởi sạch quần áo ra, cùng tiến vào cái bồn tắm lớn đủ sức chứa được cả hai. Hai người đều là mỹ nữ, có điều làn da của Bạch Tình Đình đẹp hơn Chu Hân Mính, trong khi đùi của Chu Hân Mính lại thon dài hơn của Bạch Tình Đình. Có thể nói, hai người mỗi người mỗi vẻ.
Hai người cười cười nói nói ở trong phòng tắm, thỉnh thoảng còn té nước và bọt xà phòng trong bồn tắm lên nhau rồi cười khanh khách vui vẻ.
Nhưng đến thời điểm hai người đang rất cao hứng thì đột nhiên đèn trong phòng tắm tắt phụt, cả phòng lập tức trở nên tối đen.
- Sao lại thế này? Chẳng lẽ là bị cúp điện?
Chu Hân Mính hỏi.
- Không biết. Tớ có thấy cô Ngô bảo là hôm nay bị cúp điện đâu. Mà cho dù bị cúp điện thì cũng có thể có thông báo chứ. Hơn nữa chúng ta ở đây chưa bao giờ bị cúp điện cả.
Bạch Tình Đình nghi hoặc đáp.
Khi hai người còn đang khó hiểu thì từ ngoài phòng tắm truyền tới tiếng cười đắc ý của Diệp Lăng Phi:
- Hai người các cô sờ soạng mà tắm rửa đi. À, tiện thể nhắc nhở các cô, tôi không chỉ có cắt điện ở phòng tắm mà còn cắt cả nước nữa. Nếu hai người các cô còn chưa tắm xong thì chia buồn nhé, các cô chỉ có thể mang theo cả bọt xà phòng mà đi ra thôi.
- Là tên kia làm.
Bạch Tình Đình đã hiểu ra toàn bộ. Diệp Lăng Phi cái tên này quả nhiên là trả thù các nàng. Nhưng lúc này, cả hai người đều đang trần truồng ở trong bồn tắm, xung quanh tối đen như mực, căn bản là không nhìn rõ cái gì. Hơn nữa, trên thân hai người đều dính đầy sữa tắm, cứ thế này không dội nước cho sạch đi thì làm sao mặc quần áo đây.
- Anh, đồ tồi kia. Mau bật nước và điện lên. Bằng không, em sẽ công bố hết hình của anh ra bên ngoài đấy. Cho anh mất hết mặt mũi đi gặp người khác.
Bạch Tình Đình nóng nảy, hướng về phía cửa hô to.
- Xử xong rồi. Anh vừa rồi đã sớm xử lý hết mấy cái ảnh em chụp rồi. Em thực sự cho là anh ngu vậy sao? Lại để lại cho em lưu chứng cớ sao? Luôn tiện nhắc em một câu: Cửa phòng của em thực sự là rất dễ mở. Anh cứ tưởng là anh sẽ mất mười giây, không ngờ chưa đến một giây đã mở ra được rồi. Lần sau nếu các em mà ra ngoài thì nhớ phải khóa kỹ cửa phòng lại nhé. Thật là.... Cũng quá là không cẩn thận đi, vừa rồi anh đã khóa kỹ cửa phòng giúp các em rồi đấy. Bây giờ anh đi ngủ đây. Các em cứ thong thả ở đó đợi đi nhé.
Tiếp theo đó là tiếng cười đắc ý của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình tức tối chỉ biết mắng mỏ Diệp Lăng Phi, nhưng nàng có ở đó mà nguyền rủa hắn thì cũng không ăn thua gì cả. Diệp Lăng Phi đã sớm rời đi rồi.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể ở trong này đợi cả đêm được.
Bạch Tình Đình bất đắc dĩ nói.
Chu Hân Mính hung hăng nói:
- Còn có thể làm sao được nữa. Đành phải lau khô người, tìm tên kia tính sổ thôi. Lần này nhất định phải thu thập hắn cho tử tế mới được.
Nói xong Chu Hân Mính bước ra tấm thảm tắm, chùi chân rồi đi đến chỗ để khăn, dùng khăn tắm lau khô thân thể, mặc xong quần áo rồi nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, cậu chờ ở đây đi, tớ ra trước bật điện và mở nước lại đã. Sau đó chúng ta tắm rửa xong thì phải đi tìm tên kia tính sổ mới được.
Chu Hân Mính mới vừa mở cửa phòng tắm ra, Bạch Tình Đình ở bên trong lại gọi lại:
- Hân Mính, cậu nhất định phải khóa trái cửa phòng tắm lại. Tớ sợ tên kia sẽ xông vào.
- Ừ, tớ biết rồi.
Chu Hân Mính gật gật đầu, xoay tay khóa trái cửa phòng tắm lại. Bạch Tình Đình đợi trong bồn tắm nhắm mắt lại, chờ đợi Chu Hân Mính bật lại điện.
Trong lòng Chu Hân Mính thầm mắng Diệp Lăng Phi hành xử thiếu đạo đức, lại còn thích trả thù một cô gái yếu ớt nữa. Nàng thở phì phì đi đến chỗ công tắc nguồn điện ở dưới lầu. Vừa mới đi tới trước cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, cửa phòng bỗng đột ngột mở ra, một bàn tay thò ra túm lấy cánh tay của Chu Hân Mính, lôi Chu Hân Mính đi vào, ngay sau đó, cửa phòng đóng sập lại.
Chu Hân Mính đột nhiên bị túm vào trong phòng thì lắp bắp kinh hãi. Tuy Chu Hân Mính là cảnh sát, nhưng khi không hề phòng bị gì bị túm vào trong phòng thì cũng khiến nàng bị giật mình kinh sợ. Khi thấy rõ ràng là Diệp Lăng Phi bắt giữ mình thì trong lòng Chu Hân Mính lại bắt đầu tức giận. Vừa rồi chính là cái tên gia hỏa Diệp Lăng Phi này cố ý tắt điện và ngắt nước trong phòng tắm, làm hại nàng phải lau khô bọt sữa tắm trên người. Nghĩ đến đây thôi Chu Hân Mính đã muốn đánh Diệp Lăng Phi rồi.
Nắm tay Chu Hân Mính mới vừa giơ lên thì Diệp Lăng Phi đã ấn nàng vào sát cửa, hôn nàng mạnh mẽ. Nắm tay giơ lên của Chu Hân Mính còn chưa kịp hạ xuống nữa.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Diệp Lăng Phi nhìn đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình của Chu Hân Mính, hạ giọng nói:
- Hân Mính, anh cố ý làm thế đấy. Anh biết là nhất định em sẽ đi ra bật điện mà. Anh ở đây đợi em đấy.
- Nói bậy.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói vậy thì bụng nghĩ một đàng mồm nói một nẻo, hạ giọng nói:
- Em còn không biết anh sao? Anh đây là muốn trả thù em và Tình Đình vừa rồi tra tấn anh chứ gì.
Diệp Lăng Phi áp sát vào Chu Hân Mính, tay phải của hắn đặt lên cái mông trắng trẻo của Chu Hân Mính, dịu dàng nói:
- Anh làm sao lại muốn trả thù các em chứ. Anh thích còn không hết nữa là.
Nói rồi Diệp Lăng Phi lại muốn hôn tiếp. Chu Hân Mính xoay cái miệng nhỏ nhắn sang phía khác, hạ giọng nói:
- Tình Đình còn đang chờ em ở trong phòng tắm đấy.
- Để cho cô ấy chờ một lúc đi. Bây giờ anh đang rất muốn em.
Diệp Lăng Phi nói rồi bắt đầu hôn tiếp. Chu Hân Mính không xoay đi nữa. Nàng nhắm mắt lại và cũng hôn lại hắn. Cái tay phải của Diệp Lăng Phi đang đặt trên mông Chu Hân Mính dùng sức siết một cái. Chu Hân Mính vốn định ôm lấy Diệp Lăng Phi, nhưng lại lo lắng đụng đến vết thương của hắn, chỉ đành giơ cao hai tay lên, thành ra bộ dạng là hoàn toàn đầu hàng.
Đôi môi của Diệp Lăng Phi dịch chuyển dần khỏi môi Chu Hân Mính, chậm rãi hướng đến cái cổ trắng nõn của nàng. Khi rời môi tới vành tai trong suốt như ngọc của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi há mồm ngậm lấy, đưa đầu lưỡi khiêu khích vành tai của nàng.
Có một số cô gái, bộ phận mẫn cảm nhất trên thân thể thực sự không phải là bộ ngực. Chu Hân Mính chính là kiểu phụ nữ như thế. Nàng bị Diệp Lăng Phi ngậm lấy vành tai thì giống như bị điểm vào một huyệt đạo đặc thù nào đó giống như trong các tiểu thuyết võ hiệp, nháy mắt trong lòng đã dâng lên một cỗ dục hỏa nóng bỏng. Tình cảm âu yếm mãnh liệt hơn rất nhiều so với khi Diệp Lăng Phi vuốt ve bộ ngực sữa trong nháy mắt đã hòa tan cả lý trí của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính khẽ rên rỉ, cái lưỡi trơn mềm vươn ra liếm láp bờ môi, biểu lộ hết sức mị hoặc.
Diệp Lăng Phi dùng răng nanh cắn khẽ lên vành tai của Chu Hân Mính, tay phải ra sức vuốt ve cái mông trắng. Dưới sự kích thích mãnh liệt như thế, Chu Hân Mính mê đắm dúi dụi trên bờ vai Diệp Lăng Phi.
"A!" Ngay khi Chu Hân Mính ôm lấy bờ vai của Diệp Lăng Phi, nàng đột nhiên nhớ ra là hắn vừa bị súng bắn bị thương, dục hỏa nhanh chóng bị lý trí kiềm chế, khẽ đẩy hắn ra, ngượng ngùng nói:
- Đừng làm loạn. Thương thế của anh còn chưa khỏi hẳn. Anh sợ em chạy mất sao? Anh là cái đồ sắc lang. Em cho dù muốn chạy cũng không có người đàn ông nào có thể muốn em nữa.
Chu Hân Mính với biểu tình quyến rũ, phong tình vô hạn liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Tình Đình còn ở trong phòng tắm. Em phải đi bật điện với mở nước lại đã. Anh đúng là vô lại, lại nghĩ ra cái chủ ý hư hỏng như vậy.
Nói rồi Chu Hân Mính xoay người mở cửa. Diệp Lăng Phi cũng không ngăn cản. Khi nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn, tay phải của hắn vỗ thật mạnh lên cái mông trắng của Chu Hân Mính. "Ba" một tiếng, Chu Hân Mính cảm thấy cái mông bị đau rát lên... Nhưng sự đau đớn này lại kích thích nội tâm của nàng, khiến cho nàng cảm thấy dục hỏa càng tăng cao. Nàng quay đầu, trừng mắt lườm Diệp Lăng Phi một cái, giận dữ mắng:
- Sắc lang!
Nói rồi, nàng vội vàng rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Chu Hân Mính vừa rời đi, Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi lại trên giường, miệng cười toe toét rất đắc ý. Đây hết thảy đều là hắn cố ý cả, mục đích là muốn tách Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình ra. Nếu hai nàng liên kết lại với nhau thì hắn còn trả thù thế nào được. Hiện giờ thì phía Chu Hân Mính đã bị thu phục. Trước khi Chu Hân Mính rời đi, Diệp Lăng Phi hung hăng tét vào mông nàng. Đó chính là sự trả thù của hắn. Nhưng Chu Hân Mính lại hiểu lầm là Diệp Lăng Phi vẫn còn khiêu khích mình. Diệp Lăng Phi không ngờ là kế hoạch này của mình lại thuận lợi như thế. Tiếp sau đây hắn phải tính toán xem trả thù Bạch Tình Đình thế nào.
Chu Hân Mính trong lòng có quỷ (chột dạ), tốc độ xử lý cực kỳ nhanh. Nàng vì vừa rồi bị Diệp Lăng Phi lôi kéo trong phòng mất một lúc nên sợ rằng Bạch Tình Đình sẽ hoài nghi vì mình đi lâu rồi mà chưa trở về. Vội vội vàng vàng bật điện và mở nước lại Chu Hân Mính gần như là chạy vội trở về phòng tắm.
Phòng tắm đã sáng đèn, cũng đã có nước. Chu Hân Mính ở bên ngoài phòng tắm gọi Bạch Tình Đình bên trong. Nghe rõ tiếng là Chu Hân Mính rồi Bạch Tình Đình mới dám mở cửa phòng tắm ra.
Sợ Diệp Lăng Phi lại dở trò, Bạch Tình Đình tắm thật nhanh. Chu Hân Mính mặc dù biết là chuyện như thế nào nhưng cũng không thể nói cho Bạch Tình Đình biết là Diệp Lăng Phi muốn thân thiết với mình nên cố ý làm như thế. Nàng cũng giả bộ như lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ sinh sự thêm, vội vội vàng vàng tắm rửa cho xong.
Hai người lau khô thân thể rồi mặc quần áo ra khỏi nhà tắm. Vừa đi, Bạch Tình Đình vừa nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, chúng ta không thể cứ thế mà quên đi được. Nói sao thì tớ cũng phải tìm kẻ này tính sổ mới được. Không ngờ lại dám sử dụng cái loại thủ đoạn đê tiện thế này.
Chu Hân Mính không còn thái độ kiên quyết như lúc trước, chần chừ bảo:
- Như thế này không phải là tốt rồi sao. Nhỡ anh ấy ngủ rồi mà bọn mình đi vào thì có phải là sẽ bị ảnh hưởng đến anh ấy hay không?
- Hân Mính, có gì mà phải lo lắng.
Bạch Tình Đình không nghĩ thế, dẩu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Dù sao là do hắn ta đối xử vô lý với chúng ta trước, cho dù là chúng ta có đánh thức hắn thì hắn cũng không nói lại được. Vụ này mà không giải quyết xong thì tối nay tớ ngủ không được.
Thấy Bạch Tình Đình nói thế, Chu Hân Mính cũng chả còn cách nào, chỉ đành gật đầu đồng ý. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hai người không trở về phòng ngủ nữa mà trực tiếp đi đến phòng của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình ghé vào cửa nghe ngóng, không thấy có động tĩnh gì bèn cười với Chu Hân Mính, ý nói là quả nhiên người này đã ngủ rồi. Bạch Tình Đình chậm rãi đẩy cửa phòng ra thì thấy đèn trong phòng sáng, nhưng Diệp Lăng Phi lại không ở trong phòng.
- Người đâu rồi? Người chạy đi đâu rồi?
Bạch Tình Đình đi hẳn vào trong phòng xem xét lại. Diệp Lăng Phi quả thật không có ở trong phòng.
- Hừ, coi như may cho hắn. Biết tớ sẽ tìm hắn cho nên không ngờ đã trốn đi. Để xem xem hắn trốn tớ được bao lâu.
Bạch Tình Đình không báo thù được, hầm hừ ra khỏi phòng của Diệp Lăng Phi.
Lúc này, Chu Hân Mính thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Diệp Lăng Phi ngại Bạch Tình Đình tìm hắn trả thù nên đã trốn đi trước rồi. "Thật là thông minh!" Chu Hân Mính âm thầm khen ngợi Diệp Lăng Phi. Nàng ôm vai Bạch Tình Đình bảo:
- Được rồi, chúng ta về ngủ thôi.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính trở lại phòng ngủ, thu dọn một lúc rồi hai người cởi dép lên giường. Hai người nằm chung một giường, Bạch Tình Đình nghiêng người, đang định nói chuyện với Chu Hân Mính thì cảm giác dưới thân có vẻ không ổn. Lúc này Chu Hân Mính cũng cảm thấy như thế. Hai người vừa xoay người xuống giường, lật cái đệm lông mềm mại trên giường lên liền bắt gặp Diệp Lăng Phi đang nằm phía dưới.
Diệp Lăng Phi vừa thấy bại lộ, xoay người lăn một vòng, chen vào giữa hai người lăn xuống giường, động tác rất nhanh nhẹn chạy ra tới cửa.
- Rất không tồi! Có điều là hai người các em nặng quá. Nhớ là phải giảm béo đi.
Diệp Lăng Phi nói rồi mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Lúc này không chỉ có Bạch Tình Đình mà ngay cả Chu Hân Mính cũng bị Diệp Lăng Phi dọa. Có thế nào các nàng cũng không nghĩ ra là phía dưới đệm lại còn có một người khác nữa. Đến khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính kịp phản ứng lại thì Diệp Lăng Phi đã chạy tuốt ra ngoài. Bạch Tình Đình cắn môi, không nói lời nào, đi đến bên tường, túm lấy cái gậy đánh golf treo trên tường, nắm chặt trong tay.
Chu Hân Mính cũng thấy Diệp Lăng Phi lần này đùa quá trớn. Nàng vốn định ngăn cản Bạch Tình Đình, nhưng lại thấy hắn cố tình trêu các nàng như thế thì quả thật là không phải. Bởi vậy nàng cũng không ngăn cản Bạch Tình Đình nữa.
- Hân Mính, chúng ta phải bắt hắn lại, đánh cho một trận nhừ tử mới được. Hừ, hắn không phải là muốn treo chúng ta ra bên ngoài biệt thự sao? Tối nay tớ muốn treo hắn lên đó.
Bạch Tình Đình vừa nói vừa thở phì phì. Chu Hân Mính gật gù, tỏ vẻ là cũng đồng tình với biện pháp này.
Hai người đi ra khỏi phòng ngủ, tiến thẳng đến phòng của Diệp Lăng Phi.
- Mở cửa!
Bạch Tình Đình đứng bên ngoài hô to. Nhưng gọi mấy tiếng mà trong phòng không có ai thưa cả, Bạch Tình Đình tức tối không làm thế nào được, đứng ở cửa thở phì phì nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cũng không tin là anh không mở cửa. Tôi đứng ở cửa đây chờ anh, xem xem anh có mở cửa hay không.
- Tình Đình, thôi được rồi, đừng bực hắn nữa. Chúng ta đi ngủ trước đã, để đến mai tìm hắn tính sổ sau. Tớ cũng không tin là hắn có thể chạy đi đâu được. Cậu thấy được không?
Chu Hân Mính an ủi.
Bạch Tình Đình bị Chu Hân Mính khuyên nhủ dỗ dành mới bảo là tạm thời không đứng trước cửa phòng chờ tính sổ với Diệp Lăng Phi nữa. Nàng bực bội cùng Chu Hân Mính trở về phòng ngủ. Đợi khi Bạch Tình Đình vừa rời đi, Diệp Lăng Phi mới mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn và cười phá lên ha hả.
-------------------------------------
Trong phòng Tổng thống, khách sạn Quốc tế, Mã Hiểu Nghiên nằm trên giường. Nàng ngủ rất say, cho dù lúc này có người chiếm hữu mình thì chắc Mã Hiểu Nghiên cũng sẽ không có cảm giác gì.
Stewart Baker (1) ngồi trên ghế salon bên cạnh giường, bật đèn bàn lên, gác chân lên cầm lấy điện thoại. Hắn hết sức hài lòng với loại thuốc ngủ đặc hiệu này. Chỉ cần vài viên là có thể làm cho một người vạm vỡ lập tức ngủ say trong vòng một phút đồng hồ. Hơn nữa, dược hiệu được ít nhất mười mấy tiếng. Trong chừng chục tiếng đồng hồ này, cho dù có bị người ta giết thì người bị trúng thuốc cũng hoàn toàn không biết gì cả. Huống chi Mã Hiểu Nghiên này bất quá chỉ là một cô gái yếu đuối, căn bản là không cần tới một viên, chỉ nửa viên là quá đủ rồi. Nhưng Stewart Baker lại là một kẻ làm việc luôn cố gắng đạt tới mức độ tuyệt đối không sơ hở tí nào. Hắn sẽ không để lại tí ti mạo hiểm gì.
(Chú thích (1): Có thể có đoạn DG để là Bối Khắc Nhĩ Đặc. Ở đây mình để tên t.Anh bởi vì ngay sau đây có tên thân mật của hắn là Sean)
- Satan, tao nghĩ là tao chỉ cần thời gian ba ngày thôi là tao có thể thu phục được mấy thằng ngu đấy. Bọn nó thật sự là ngu quá thể.
- Sean à, tao muốn mày làm cho bọn nó táng gia bại sản, càng thảm càng tốt. Tất cả chi phí tao lo đủ hết cho mày rồi.
Stewart Baker cười ha hả, nói:
- Satan, chút tiền ấy với tao chẳng là gì cả. Kỳ thật tao hẳn là phải cảm ơn mày. Cảm ơn mày đã giúp tao tìm được mấy thằng ngu như thế để lần này tao lại có thể kiếm được một khoản.
- Sean à, tao hy vọng là mày vẫn nên cẩn thận một chút. Đừng có tự tin quá mức. Không phải chuyện nào mày cũng có thể khống chế được. Dù sao mày cũng không phải là thần.
Stewart Baker nghe được câu này, khẽ thở dài rồi nói:
- Tao biết chứ. Bằng không thì tao cũng đã không ở dưới tay mày. Còn nhớ chuyện lần đó ở Anh không? Tao vốn tưởng rằng tìm được một thằng đại ngốc, lại thật không ngờ là người ngu nhất vốn là tao. Chẳng qua, Satan à, tao vẫn có một nghi ngờ. Lần đó âm mưu tao làm không chê vào đâu được. Bộ Nội vụ của Anh quả thật là có kế hoạch như thế, chuẩn bị mua rất nhiều thiết bị phòng cháy chữa cháy để thay thế các thiết bị hiện có ở các nơi trong nước. Mà tao cũng đã làm việc với các quan chức của Bộ Nội vụ hết rồi, chỉ chờ mày mắc câu thôi. Thế mà vì cái gì mày lại biết là đó là âm mưu tao bày ra thế?
- Mày muốn biết thật sao? Thế tao cho mày biết. Tao rất quen thuộc Bộ Nội vụ của Anh. Người phụ trách cao nhất của Bộ Nội vụ là Bộ trưởng Jackie từng liên tiếp muốn ăn cơm với tao, nhưng tiếc là tao không có thời gian.
Stewart Baker nghe xong những lời này, chỉ còn biết cười ngây ngô, rốt cuộc nói không nên lời.