[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 305 : Một giấc mơ xuân.

Ngày đăng: 02:04 28/08/19

Thân hình mền mại trắng mịn đang uốn éo, âm thanh ** không ngừng vang lên. Tiếng rên nhẹ nhàng, Diệp Lăng Phi cảm giác được một trận sảng khoái tận tâm cốt. Hắn không biết đây là đâu, chỉ cảm giác xung quanh tràn ngập không khí hoang dâm, giống như làn sóng bấp bênh **, khiến hắn bay thẳng tới mây xanh. Diệp Lăng Phi đột nhiên mở to mắt ra, ánh mặt trời chói vào mắt hắn, bất giác hắn đưa tay lên che ánh nắng chói chang của mặt trời. Diệp Lăng Phi kinh ngạc, tối qua hắn đã uống nhiều rượu, hoàn toàn không nhớ ra nổi tối qua đã làm những gì nữa. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một dòng suy nghĩ: - Chẳng lẽ tối qua mình đã làm gì với Vu Đình Đình? Hắn vội vàng nhìn khắp người, phát hiện trên người mình mặc nội y, mà không phải là cơ thể **, lúc này hắn mới yên tâm. Nghĩ đến việc tối qua mình uống nhiều đến nỗi bất tỉnh nhân sự, Vu Đình Đình dìu vào phòng ngủ của cô, cởi đồ ngoài ra cho mình. Khi hắn đang cảm động vì sự chăm sóc của Vu Đình Đình, lại nghĩ đến giấc mơ đó, trong giấc mơ hắn với Vu Đình Đình quấn quýt mê muội, nghĩ đến thân hình mềm mại, mùi hương cơ thể phụ nữ nơi ** khiến người ta ** của Vu Đình Đình, còn tiếng rên phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của cô, cậu nhỏ của hắn bất giác cứng lên. Hắn không ngờ Vu Đình Đình lại là đối tượng trong giấc mơ xuân của mình, hoặc là, trong thâm tâm của hắn đã sớm chôn hạt giống với Vu Đình Đình rồi. Lúc này hắn lại nghĩ đến Vu Đình Đình, rất muốn đè cô xuống người mình, thân mật, âu yếm giống như trong giấc mơ. Nhưng hắn lại không muốn làm thế, chuyện lúc này đã quá đủ rồi, hắn không muốn thêm một Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi ấn hai tay lên giường, muốn xuống đất mang giày, đúng lúc hắn ấn tay lên giường, trong lòng đột nhiên thấy bất thường. Hắn nhớ rất rõ, tối qua khi Vu Đình Đình trở về, trải ra trải giường màu trắng tinh lên giường. Nhưng bây giờ, chiếc ra trải giường màu trắng đó đã không thấy nữa, thay vào đó là một chiếc ra trải giường ô vuông. Nếu đổi lại người khác. Căn bản sẽ không để ý đến điểm này. Nhưng Diệp Lăng Phi lại chú ý tới. Hắn vội mang dép lê, vào trong nhà vệ sinh, nhìn thấy chiếc ra trải giường đang để trong máy giặt. - Đình Đình! Diệp Lăng Phi đứng trong phòng khách gọi mấy tiếng, nhưng không nghe cô đáp lại. Lúc này hắn thấy trên bàn đang bày bữa ăn sáng. Là trứng chiêm và cháo đã tươm tất. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, sau một hồi sáu bảy tiếng chuông, Vu Đình Đình mới bắt máy. - Diệp đại ca, anh tỉnh rồi à, buổi sáng em đã chuẩn bị xong cho anh rồi đó. Vu Đình Đình dịu dàng nói. - Đình Đình, em đang ở đâu? Diệp Lăng Phi nghe ra giọng cô vẫn giống như mọi ngày. Không hề có điều gì khác thường cả. - Em đang đọc sách ở thư viện, em muốn đọc sách nhiều hơn, ây da, Diệp đại ca, em quên một việc rồi. Tối qua em quên tặng quà cho anh rồi. Diệp đại ca, giờ anh đi đến phòng ngủ của em, trong cái va ly em đặt cạnh giường có một chiếc áo len, em không biết có vừa với cơ thể anh không nữa. Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, quả nhiên trong va ly có một chiếc áo len thêu kiểu nam màu trắng. Diệp Lăng Phi không nghĩ đến việc Vu Đình Đình sẽ tự tay đan cho hắn chiếc áo len. Bất luận là có vừa hay không, chỉ xét đến phần tình nghĩa đã khiến hắn cảm động rồi. Hắn vội vàng cảm ơn cô: - Đình Đình, cảm ơn em. - Diệp đại ca, có thể em sẽ về muộn chút, khi anh rời khỏi phòng nhớ khóa cửa là được rồi. Diệp Lăng Phi định hỏi cô có phải tối qua giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi được. Hắn ừ một tiếng, sau khi nghe tiếng cô cúp máy, hắn cũng thẫn thờ cúp máy, giơ chiếc áo len trên tay lên, lại đặt xuống liền. Khi Diệp Lăng Phi lái xe về biệt thự, đã nhìn thấy khu biệt thự không một bóng người, vú Ngô và Bạch Tinh Đình đều không có ở đây. Hắn đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ của Bạch Tinh Đình, liền nhìn thấy trong phòng trống trơn, quần áo, vật dụng cá nhân của cô đều đem đi hết. Diệp Lăng Phi vội gọi điện thoại đến nhà Bạch Cảnh Sùng, người bắt máy là vú Ngô. Vú Ngô nói cho hắn biết, nửa đêm hôm qua, Bạch Tình Đình đã dọn về nhà Bạch Cảnh Sùng ở, còn những chuyện khác thì chẳng nói gì cả. Nghe khẩu khí của vú Ngô, thì hình như Bạch Cảnh Sùng không hề biết chuyện xảy ra giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng cũng khuyên Bạch Tình Đình đừng có tỏ ra nóng giận nữa, nhưng Bạch Tình Đình vẫn kiên quyết ở nhà, không về khu biệt thự. Bạch Cảnh Sùng cũng hết cách, đành tạm thời nhịn cô. Vú Ngô bảo là Bạch Tình Đình từ sáng sớm đã đi đến công ty bách hóa rồi, Diệp Lăng Phi vội vàng lái xe đến bách hóa Việt Dương. Bách hóa Việt Dương luôn kinh doanh không được tốt, Bạch Tình Đình vốn dự tính sau khi trải qua tuần trăng mật, sẽ thực thi cải cách toàn diện bách hóa Việt Dương. Vốn dĩ hôm nay Bạch Tình Đình muốn chuẩn bị cho lễ cưới cuối tuần cùng Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi tin rằng hiện giờ vốn chẳng có khả năng này rồi. Diệp Lăng Phi chạy thẳng đến lầu sáu của bách hóa Việt Dương, đi thẳng đến trước cửa văn phòng của Bạch Tình Đình, hắn thở một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa văn phòng của cô. Chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình mặc đồng phục nữ, nét mặt lạnh lùng, đang răn đay phó giám đốc công ty bách hóa Việt Dương Trương Hoài Sinh đang đứng trước mặt. - Ông làm giám đốc cái gì thế hả, lại để xảy ra việc như vậy. Khách hàng của chúng ta khiếu nại thương trường chúng ta có hàng giả. Bạch Tình Đình lạnh lùng nét mặt, chất vấn hỏi. Trương Hoài Sinh vội vàng giải thích: - Phó tổng Bạch, việc này chúng tôi đã điều tra rồi, nhà nhập hàng đó nói hàng của chúng ta không có vấn đề gì cả. - Không có vấn đề gì cả, thế còn lô hàng đồng phục thể thao Uy Thịnh của Hồng Kông ở trong kho là thế nào, ông đừng có nói với tôi, những hàng giả này nguyên là hàng thật đó nghe. - Cái này...cái này... Trương Hoài Sinh toát mồ hôi lạnh trên trán, hắn móc ra chiếc khăn tay, lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán, bối rối giải thích: - Tôi thật không biết việc này là thế nào cả, lúc đó khi nhập lô hàng này, tôi không có đích thân kiểm tra, đều là do người nghiệm thu bộ phận kho kiểm tra. Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, phó tổng Bạch, cô xem có khi nào là nhầm lẫn gì không, những lô hàng này vốn dĩ là nhãn hiệu Uy Thịnh Hồng Kông thật, có thể là công ty Uy Thịnh mở rộng hàng mới. - Phập! Bạch Tình Đình đập lên bàn một cái, cô trừng mắt, tức giận nói: - Chế tác không giống nhau, cái này ngay cả thằng ngốc cũng nhận ra, làm sao có thể là sản phẩm mới của Uy Thịnh, lô hàng này rõ ràng là giả mạo công ty Uy Thịnh. Bây giờ đừng có nói là xử lý lô hàng này như thế nào, ông có biết việc này ảnh hưởng rất lớn đến chúng ta không hả. - Cái này...cái này... Trương Hoài Sinh không nói ra câu nào cả, chỉ có thể không ngừng lau mồ hôi lạnh. Bạch Tình Đình lúc này mới nhìn ra Diệp Lăng Phi đang đứng ngoài cửa, cô vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi lại càng tức hơn, đem nỗi tức giận Diệp Lăng Phi trút hết lên đầu Trương Hoài Sinh, giận dữ nói: - Ông lập tức từ chức cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa. - Từ chức? - Có vấn đề sao, tôi vẫn còn xem thân phận ông đã làm ở đây nhiều năm rồi, nếu không tôi đã báo án rồi. Đến lúc đó nếu đã điều tra ra được vấn đề gì. Thì ông nên đợi mà ngồi tù thôi. Trương Hoài Sinh nghe ra câu nói này của Bạch Tình Đình là nghi ngờ hắn làm điều mờ ám bên trong, hắn quá kích động gào lên: - Phó tổng Bạch, cô bảo tôi từ chức tôi chấp nhận, nhưng tôi dám thề. Tôi tuyệt đối không có kiếm lợi nhuận ở trong đó. Bạch Tình Đình lạnh lùng phán một câu: - Thân là phó giám đốc công ty bách hóa, ông có thể không biết việc này, nói ra ai tin. - Anh tin. Diệp Lăng Phi cuối cùng đã chen miệng vào nói. - Anh tin phó giám đốc Trương trong sạch. Diệp Lăng Phi cười ha ha đến trước bàn Bạch Tình Đình, vốn định ngồi xuống. Lại nghe cô nói rất nhẹ nhàng: - Ai cho anh vào đây. Ở đây không có việc của anh. Diệp Lăng Phi vừa nghe ngữ khí này của cô, liền biết cô vẫn còn đang tức giận, nhất thời không thể tiêu tan được. Đã như vậy, hắn trở lại với chiêu nét mặt cố chấp, giả bộ không nghe thấy ngồi xuống. - Diệp Lăng Phi, anh đồ xấu xa, rốt cuộc anh muốn gì? Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không thèm để ý đến lời của mình, nhịn không nổi sự tức giận. - Bà xã à, có một vài việc anh thấy phải nên nói với em. Diệp Lăng Phi bắt chéo hai chân lại. Nhìn thẳng mặt Bạch Tinh Đình nói: - Vị phó giám đốc này của em không cần thiết phải làm lô hàng giả này, nếu làm như vậy quả thật không hề sáng suốt. Vì thế nên anh mới nói anh tin lời ông ta nói. Trương Hoài Sinh nghe Diệp Lăng Phi giải thích như vậy thì lòng đầy cảm kích, liên tục gật đầu. Diệp Lăng Phi nói đến đây liền quay qua Trương Hoài Sinh lạnh lùng nói: - Tôi nghĩ ông biết làm thế nào để giảm sự tổn thất đến mức thấp nhất cho công ty Bách Hóa, cái này không cần tôi phải dạy ông, đừng đứng ở đây nữa, mau đi giải quyết chân tướng của việc này cho rõ ràng, trong thời gian ngắn nhất phải giải quyết xong, sau đó viết một bảng báo cáo gửi cho phó tổng Bạch. - Được! Trương Hoài Sinh lại không nghĩ tới Diệp Lăng Phi vốn chẳng phải người của bách hóa Việt Dương, thậm chí ngay cả người của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ cũng không phải, vậy mà hắn vui vẻ đồng ý, vội quay người đi ra khỏi văn phòng của Bạch Tình Đình. Đầu của Bạch Tình Đình trong nhất thời vẫn chưa xoay chuyển, đợi đến khi cô sực tỉnh đã nhìn thấy Trương Hoài Sinh đi ra khỏi phòng rồi. Cô trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi nhìn thấy khuôn mặt giận đến tái nhợt của cô, cười nói: - Bà xã à, làm gì thế, chẳng lẽ em vẫn chưa nhìn đủ chồng của em sao? - Diệp Lăng Phi, yêu cầu anh chú ý khẩu khí của mình, đừng có tùy tiện xưng hô em là bà xã, anh không xứng. Bạch Tình Đình nghiến răng nói: - Em nghe anh gọi em là bà xã mà em thấy buồn nôn. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nổi nóng, hắn ngược lại cười to lên nói: - Bà xã, cái miệng này là của anh, anh muốn gọi thế nào thì gọi thế đấy, còn không em hãy tìm giấy niêm phong bịt miệng anh lại đi. - Anh đồ xấu xa, anh ức hiếp người quá đáng rồi đó. Bạch Tình Đình tức Diệp Lăng Phi đến điên cả đầu, vọt đứng thẳng người lên, chạy thẳng đến trước mặt hắn. Hắn không rõ cô định làm gì, đã nhìn thấy cô đứng trước mặt mình rồi, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô nắm chặt cổ tay hắn, há miệng cắn một cái. Một cơn đau thấu tim từ cánh tay hắn truyền vào tim, hắn không động đậy, mặc cho Bạch Tình Đình ra sức cắn. Máu từ chỗ cô cắn chảy ra, thuận theo cánh tay hắn chảy xuống dưới. Bạch Tình Đình không cảm giác được cô đã cắn tay hắn chảy máu, hai dòng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt cô, rơi xuống cánh tay hắn, nước mắt và máu hòa vào nhau, cứ chảy thẳng xuống mặt bàn cẩm thạch. Tuy rất đau nhưng hắn cảm thấy vui, điều hắn lo lắng nhất không phải là cô nóng giận, mà là một bộ mặt lạnh như băng của cô không muốn nhìn hắn, nếu như vậy, đã chứng tỏ lòng cô đối với hắn đã chết , không thèm tức giận nữa. Cô cắn càng hung dữ, thì chứng tỏ tình yêu cô dành cho hắn càng sâu đậm, chỉ có yêu sâu sắc mới đau cắt như vậy, cô chính là đang trút nỗi hận hắn trong lòng cô. Khi Bạch Tinh Đình phát hiện ra trên cánh tay hắn đã cắn năm cái lỗ chảy máu, đầu tiên là sửng sốt, hoảng sợ chạy đến trước bàn làm việc, kéo hộc tủ ra lấy ra miếng băng dán vết thương. Băng dán có thể gọi là dược phẩm cần thiết, mọi lúc mọi nơi có thể dùng đến. Cô cầm miếng băng dán đến định tự tay băng vào cánh tay hắn, đột nhiên thay đổi nét mặt, vứt miếng băng dán lên người hắn, làm ra vẻ mạnh mẽ nói: - Xấu xa, anh mau cầm cái này đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa. Diệp Lăng Phi ngược lại rất biết điều. Cầm miếng băng dán lên, nhíu nhíu mày, làm ra vẻ rất đau. Hắn dán miếng băng lên vết thương. Nhíu mày bảo: - Bà xã, anh đi bệnh viện đây, em làm việc tốt nhé. Còn chuyện của công ty bách hóa em cũng không nên quá lo lắng, anh tin phó giám đốc của em sẽ xử lý gọn. Diệp Lăng Phi nói xong, có vẻ rất trầm lặng. Từ từ đi ra khỏi phòng cô. Bạch Tình Đình nhìn hắn rời khỏi phòng mình, cô nằm bó trên bàn, khóc rống lên, vừa khóc vừa gào: - Diệp Lăng Phi, anh là đồ xấu xa. Anh là đại xấu xa số một thiên hạ. Diệp Lăng Phi vốn chưa rời khỏi. Đứng cách cái cửa phòng làm việc của cô, sau khi nghe cô ở bên trong mắng mình, hắn lại cười toe toét. Diệp Lăng Phi lúc này có thể khẳng định, Bạch Tình Đình vẫn đang giận hắn, nhưng trong lòng cô vẫn còn rất yêu hắn. Nếu không sao cô lại dọn đồ đi hết, lại không nhắc đến chuyện ly hôn. Hắn không hy vọng lúc này cô chịu hòa với mình, đó là điều phi thực tế. Tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, từ từ rời khỏi bách hóa Việt Dương. Khi đến lầu một, đúng lúc gặp Trương Hoài Sinh. Thà nói là trùng khớp, chi bằng nói Trương Hoài Sinh đang cố ý đợi hắn ở tầng một. Sau khi thấy hắn xuất hiện. Trương Hoài Sinh bỗng nở nụ cười trên mặt, miệng rối rít cảm ơn. Diệp Lăng Phi cười ha ha vỗ vai Trương Hoài Sinh, nói: - Tôi hiểu tính khí của Tình Đình. Cô ấy cũng chỉ là lo lắng, nhất thời đã nói sai. Làm sao cô ấy có thể xa một trợ lý đắc lực này chứ, bách hóa Việt Dương vẫn cần ông. Có điều, nói đi cũng nói lại, dù thế nào ông cũng là giám đốc ở đây, làm sao có thể phạm sai lầm thế này được, điều này hầu như không thể nói nổi. Trương Hoài Sinh với vẻ mặt oan uổng nói: - Cái này làm sao nói cho được đây, đều là do tôi quá tin cấp dưới, cứ cho rằng bên kho nghiệm thu hàng không vấn đề gì, không ngờ lại xảy ra chuyện này, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn. - Ông chỉ cần hết lòng vì công ty bách hóa mà làm việc, giúp đỡ Tình Đình vợ tôi quản lý tốt bách hóa Việt Dương, đợi đến khi bách hóa Việt Dương có lợi ích tốt rồi, thu nhập của ông cũng tự nhiên mà tăng vọt, niềm vui này sao lại không làm chứ? Mấy năm nay không ai sống mà không cần tiền, theo tôi thấy, ông nên tăng thêm chút sức lực, giúp đỡ vợ tôi mà lăn lộn với công việc. Nếu như bách hóa Việt Dương bị vợ tôi làm cho thất bại rồi, nhưng nếu cô ấy thừa nhận năng lực của ông, thì chẳng phải rất dễ dàng đưa ông về tổng công ty sao. Mình không làm bách hóa, thì cũng có thể làm bất động sản. Nhạc phụ tôi thường nói những người làm bất động sản lúc này không có năng lực, tính đến thay đổi một số người. Vợ tôi trước mặt nhạc phụ nhắc đến ông, tôi cũng nói thêm vài câu tốt cho ông, thì việc ông sang làm bất động sản chẳng phải nắm chắc trong lòng bàn tay rồi sao, một năm tùy tiện cũng có thể kiếm được bảy tám mươi vạn. Những lời này của tôi ông nên suy nghĩ cân nhắc, có phải đúng thế không. Những lời nói này của Diệp Lăng Phi đều đã nói đúng tâm khảm của Trương Hoài Sinh, không phải là hắn chưa từng nghĩ đến tổng công ty, nếu như có thể vào được tổng công ty tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, thì sẽ vững mạnh hơn ở đây nhiều. Trương Hoài Sinh gật đầu lia lịa, chỉ nghe được một phần thôi. Diệp Lăng Phi lúc đoạn cuối cố ý hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ: - Còn nữa, ông hãy theo dõi vợ tôi nhiều hơn một chút, tôi không thể mỗi ngày đều đến đây theo dõi vợ tôi, người phụ nữ đẹp như vợ tôi không biết có bao nhiêu người đỏ mắt, nếu ông nhìn thấy có người quấy rầy vợ tôi thì lập tức báo cho tôi biết, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu. - Anh yên tâm, tôi biết làm thế nào mà. Trương Hoài Sinh nhanh nhẹn trả lời. Diệp Lăng Phi lúc này mới yên tâm từ biệt Trương Hoài Sinh, hắn thầm đắc ý trong lòng, thầm nghĩ: - Tình Đình, anh xếp đặt một người bên cạnh em, nếu em có một biến động nhỏ nào, anh sẽ lập tức biết ngay. Hừ, bà xã của anh, anh không cho phép người khác đụng vào, ngay cả dụ dỗ cũng không được. Con người Diệp Lăng Phi rất ích kỉ, hoàn toàn không cho cô có cơ hội tiếp xúc với bất kì đàn ông khác. Đặc biệt là trong giai đoạn chiến tranh lạnh này, Diệp Lăng Phi tuyệt đối không để cho người khác lấp khoảng trống trong lúc này. Diệp Lăng Phi vừa đi đến chiếc xe Audi của mình dừng trước cổng bách hóa Việt Dương, vừa mở cửa xe thì điện thoại reo lên. Diệp Lăng Phi không thèm để ý, vào thẳng trong xe ngồi, hắn mới lấy điện thoại ra, vừa nhìn là biết của Đường Hiểu Uyển gọi. Hắn nghĩ không ra vì sao Đường Hiểu Uyển lại gọi điện cho mình, cần phải biết rằng lúc này Đường Hiểu Uyển đang làm việc tại tập đoàn Tân Á. Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nghĩ không ra mục đích cuộc gọi của Đường Hiểu Uyển. Hắn bắt máy liền nghe giọng gấp gáp của Đường Hiểu Uyển ở đầu dây bên kia vọng lại. - Diệp đại ca, lúc này anh đừng có về công ty. - Tại sao? Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười, cô Đường Hiểu Uyển này thật thú vị đó, gọi điện thoại chỉ để nói câu đừng có về công ty. Đường Hiểu Uyển vội vàng nói: - Có một đám người khiêng một cái xác đến trước cổng tập đoàn Tân Á, họ nói cần tìm anh, trước đó không lâu họ đã xông vào bộ phận tổ chức tìm anh. Sau đó đã bị bảo vệ của công ty mình đuổi ra ngoài, bây giờ những người này đang ở trước cổng lớn của tập đoàn Tân Á, trông bộ dạng của bọn họ rất hung dữ. - Ờ, còn có trò hay để xem rồi, đương nhiên anh phải về chứ. Diệp Lăng Phi cười ha ha nói: - Hiểu Uyển, cảm ơn em, anh lập tức trở về. Đường Hiểu Uyển làm sao có thể nói qua Diệp Lăng Phi, nghe hắn nói phải về tổng bộ công ty Tân Á, cô chỉ biết lo lắng suông chứ đâu có cách gì cản hắn. Diệp Lăng Phi vứt điện thoại qua một bên, hắn rất muốn đi tập đoàn Tân Á xem thử ai cần tìm hắn. Nhất thời hắn vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình đã gây thù chuốc oán với ai, còn khiêng cả xác chết đến tìm mình. Hắn khởi động xe, chạy thẳng đến tổng bộ tập đoàn Tân Á. Khoảng mười phút sau là về tới tập đoàn Tân Á, Diệp Lăng Phi lúc này lại nhận được điện thoại của Trịnh Khả Nhạc. Điều này khiến cho hắn lại sửng sốt, thầm nghĩ: - Hôm nay rốt cuộc là mình đào hoa cái gì mà toàn người đẹp gọi điện thoại đến cho mình. Hắn bắt máy, giọng của Trịnh Khả Nhạc ở đầu dây bên kia cũng giống Đường Hiểu Uyển, đều là ngữ khí rất gấp gáp. - Giám đốc Diệp, lúc này anh đừng có về tập đoàn. Trịnh Khả Nhạc lo lắng nói. - Người của Lục gia đến tìm anh gây chuyện rồi. - Người nhà bạn trai cô đến tìm tôi gây chuyện, mẹ kiếp, tôi đã làm gì cả nhà họ hả. Câu nói của Trịnh Khả Nhạc khiến Diệp Lăng Phi không nhịn được mắng lên. - Người nhà này có phải là no bụng rồi không có việc gì làm không hả. - Giám đốc Diệp, không phải vậy, là em trai của Lục Tuấn Lục Thiên chết trong chỗ tạm giam, gia đình Lục Tuấn cho rằng anh hại chết Lục Thiên, vì anh đã bắt người vào cục cảnh sát. Em nghe nói cả nhà bọn họ sáng sớm mỗi ngày đều đến cục cảnh sát gây chuyện, bây giờ lại dẫn người đến tổng bộ tập đoàn chúng ra. Lúc nãy, tôi có đi khuyên Lục Tuấn, nhưng... Trịnh Khả Nhạc nói đến đây lại không nói tiếp nữa, Diệp Lăng Phi chất vấn: - Nhưng cái gì? - Giám đốc Diệp, tôi không ngờ Lục Tuấn lại nói vậy, trước mặt bao đồng nghiệp trong công ty anh ta nói em và anh có quan hệ, giám đốc Diệp, em thật không ngờ sự việc lại trở nên như thế này, nói tóm lại, em sẽ giải thích với đồng nghiệp trong công ty, em sẽ không để đồng nghiệp hiểu lầm giám đốc Diệp. Diệp Lăng Phi không những không tức giận, ngược lại hắn còn cười to: - Đây là việc tốt mà, tôi vô duyên vô cớ lại thêm được một bạn gái xinh đẹp. Thư ký Trịnh, cô xem việc này toàn công ty đều biết cả rồi, nếu như giữa tôi và cô không có quan hệ gì thì chẳng phải quá lỗ sao. Hay mình hẹn hò đi, cô xắp xếp thời gian và địa điểm xong xuôi rồi, tốt nhất là để cho người của toàn công ty nhìn thấy chúng ta hẹn hò. - Giám đốc Diệp, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn đùa được. Trịnh Khả Nhạc nói. - Em nói rồi, em sẽ giải thích với đồng nghiệp về mối quan hệ giữa chúng ta. Việc này đều do em mà ra, tối hôm trước, em mới cãi lộn với Lục Tuấn xong. Vì anh ta hiểu nhầm giữa em và giám đốc Diệp có quan hệ. Em quá nóng giận, nên cố ý chọc tức anh ta mấy câu, nhưng không ngờ anh ta lại cho là thật. Lúc đó em rất giận, đòi chia tay. Em cứ nghĩ sau khi Lục Tuấn bình tĩnh lại, sẽ biết được những lời nói đó của em chỉ là tức giận nhất thời thôi. Nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại đến công ty công khai nói giữa em và giám đốc Diệp có quan hệ, em thật không ngờ anh ta lại là người như thế. Diệp Lăng Phi là một người thông minh đẳng cấp, chỉ cần nghe xong những lời nói này của Trịnh Khả Nhạc, trong lòng hắn đã rõ cả quá trình của sự việc. Xem ra Lục Tuấn đã hận mình đến ngứa ngáy khắp người. Nếu đổi thành một người khác, e rằng lúc này sợ quá đã tìm chỗ núp rồi, nhưng Diệp Lăng Phi lại làm ngược lại, rõ ràng biết có người tìm hắn gây chuyện, nhưng hắn vẫn tự mình tìm đến. Hắn chỉ nói với Trịnh Khả Nhạc một câu “anh sẽ cẩn thận” liền tắt máy, nhấn mạnh ga, tăng tốc phóng chạy thẳng đến tập đoàn Tân Á.