[Dịch]Đô Thị Tàng Kiều

Chương 342 : Sự va chạm khó quên

Ngày đăng: 02:05 28/08/19

Bạch Tình Đình vốn định tối nay sẽ hiến dâng tất cả cho Diệp Lăng Phi, vì thế mà tối nay cô uống nhiều như vậy, một nửa là do Lâm Tuyết, nhìn thấy người đàn bà Lâm Tuyết tức tối bỏ đi, trong lòng cô rất vui, một nữa khác là Bạch Tình Đình muốn mượn rượu để thả lỏng cơ thể, có dũng khí hiến dâng tất cả cho Diệp Lăng Phi. Nhưng không ngờ lại uống nhiều rồi say mất. Cảnh trước mắt lúc này khiến cho Bạch Tình Đình cảm giác vốn dĩ sắp thành công nhưng bước cuối cùng việc sắp thành lại hỏng, trong lòng cô thầm trách bản thân, nếu mình không như vậy có thể lúc này mình đang chìm trong khoái lạc cùng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình lại ngắm cơ thể mềm mại như con nít của mình, trên cơ thể kiều diễm đó chỉ có sự xoa bóp của một người đàn ông, đó chính là chồng cô. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, Bạch Tình Đình dường như đã hạ quyết tâm, cô cởi luôn quần lót trên người xuống, toàn thân **, mặc chiếc áo ngủ mỏng manh ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng vào nhà tắm. Diệp Lăng Phi giống như chạy trốn trở về phòng ngủ của hắn, việc đầu tiên chính là kiểm tra cở thể có còn phản ứng nữa hay không, biết vậy không kiểm tra sẽ tốt hơn. Vừa kiểm tra, Diệp Lăng Phi gần như hét lên. Hắn cảm giác bên dưới mình hơi tê tê. - Không phải lần này thật sự toi rồi chứ, sau này làm sao mà mình sống được! Diệp Lăng Phi rất căng thẳng, là vo vê, lại xoa bóp, lăn qua lăn lại nhiều lần, cái cảm giác tê tê đang dần tan đi, lúc này mới yên tâm hơn chút, cởi trần truồng, lên giường đắp chăn lại, miệng lầm bầm: - Diệp Lăng Phi, không sao đâu, mau ngủ thôi, sáng sớm mỗi ngày ngươi sẽ phát hiện ra ngươi lại nâng đứng lên rồi. Hắn tắt đèn trong phòng, nhắm mắt lại, ra sức chìm vào giấc mơ của bản thân. Trong mơ mơ màng màng, Diệp Lăng Phi cảm giác cửa phòng mình mở ra, tiếp theo là mùi hương say đắm lòng người truyền lại. Hắn vừa lật người, liền cảm giác đụng phải vật gì mềm mềm. Diệp Lăng Phi hầu như theo bản năng bật đèn trên đầu giường, bất ngờ nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nằm bên cạnh hắn với cơ thể **. Bộ đồ ngủ màu trắng được vứt xuống đất. - Ông xã, tắt đèn! Bạch Tình Đình mặt đỏ như gấc, đỏ lên cả trán. Hai tay cô chụp lấy chăn đắp cơ thể mình. Diệp Lăng Phi vội tắt đèn, nhưng hắn lại không ôm Bạch Tình Đình, mà hai tay ôm chặt bên dưới, miệng nói: - Bà xã, anh... anh biết lúc nãy anh sai rồi. Anh … anh sau này không dám nữa đâu. - Em... em không trách anh. Giọng của Bạch Tình Đình nhỏ như con muỗi, tim cô đập hân hoan, cô nghiến chặt răng, đặt tay phải lên ngực của Diệp Lăng Phi, trượt dài trên cơ thể cường tráng của Diệp Lăng Phi. Nếu như ngày thường, Diệp Lăng Phi sớm đã hưng phấn mà hét lên rồi, nhưng Diệp Lăng Phi lúc này lại cảm thấy sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: - Cô ấy muốn làm gì đây, không phải là đang chuẩn bị cố ý cho mình mất cảnh giác, sau đó nhân cơ hội này thẳng tay giết mình. Nghĩ đến việc lúc nãy Bạch Tình Đình suýt nữa đã phế mình, Diệp Lăng Phi một chút ham muốn cũng không có, ôm chặt bên dưới, cho dù bên cạnh có bà xã đẹp như tiên đang nằm hắn cũng không muốn đụng vào. Tay của Bạch Tình Đình đụng tới hai tay của Diệp Lăng Phi, đầu tiên là khựng lại, tiếp theo nhịn không được lén cười lên, miệng cô dán bên tai Diệp Lăng Phi nói: - Ông xã, em sẽ không làm như vậy nữa đâu. - Cái này... cái này, bà xã, ngủ thôi, ngày mai em còn rất nhiều việc phải làm. Diệp Lăng Phi cố ý nói. - Anh cũng buồn ngủ rồi, ừm, rất buồn ngủ. Ngủ ngon! Trong lòng Bạch Tình Đình rất thất vọng, nhưng cô nghĩ đến bộ dạng của Diệp Lăng Phi lúc này, nhịn không được trong lòng lại cười ha ha. Cô nhìn kĩ, nếu bây giờ có cho Diệp Lăng Phi mười lá gan, Diệp Lăng Phi cũng không dám đụng vào mình. Dù sao cô cũng đã đến bước này rồi, Bạch Tình Đình quyết định không đếm xỉa đến, cô nghiêng người, chân phải gác lên người Diệp Lăng Phi, giống như con rắn quấn lấy người Diệp Lăng Phi, hai tay ôm bả vai Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói: - Ông xã, em muốn... em muốn ngủ lại đây. - Ừm! Diệp Lăng Phi hầu như nghiến răng nói ra chữ này, trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân: - Diệp Lăng Phi, mày nhất định phải nhịn được, chắc chắn phải nhịn, mối quan hệ này chính là hạnh phúc nửa đời còn lại của mày, tuyệt đối không được mê muội. Trong mơ mơ màng màng Diệp Lăng Phi cũng đã ngủ thiếp đi. Ngủ thẳng một giấc đến trời sáng, lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy phát hiện Bạch Tình Đình không còn nằm bên cạnh mình nữa. Chỉ lưu lại mùi hương dìu dịu, nhắc nhở rằng chuyện tối qua không phải là một giấc mơ, Bạch Tình Đình quả thật đã ** nằm bên cạnh mình. Hắn thở phào nhẹ nhõm, mừng cho mình vẫn còn là một thằng đàn ông. Diệp Lăng Phi mau chóng nhảy xuống giường, mặc quần cộc đi vào nhà tắm, sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa đi xuống lầu. - Ha ha, đây là thật à? Lúc nãy khi Diệp Lăng Phi xuống lầu đã nghe tiếng cười của Chu Hân Mính vọng ra từ phòng ăn, Diệp Lăng Phi hơi nghi ngờ, thầm nghĩ trong bụng: - Chẳng lẽ Bạch Tình Đình kể chuyện tối qua cho Chu Hân Mính nghe? Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao trong lòng hơi run lên. Tối qua suýt chút nữa Bạch Tình Đình đã phế mình rồi, vừa nghĩ đến hành động nguy hiểm của Bạch Tình Đình tối qua khiến cho Diệp Lăng Phi khiếp sợ. Hắn rất muốn nói cho Bạch Tình Đình biết không phải là hắn không muốn cùng cô ** , mà là sợ Bạch Tình Đình làm tiếp một cái nữa, hắn chắc cú là phế rồi. Diệp Lăng Phi đi vào phòng ăn, nhìn thấy Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đang ngồi trước bàn ăn, Chu Hân Mính vừa nhìn vừa gật đầu, trên khóe miệng hiện ra nụ cười vui vẻ, còn hai tay Bạch Tình Đình đang chống cằm, nháy đôi mắt sáng long lanh, nở nụ cười ngọt ngào trên đôi môi xinh như hoa. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngừng cười dồn ánh mắt lên Diệp Lăng Phi đang mặc quần cộc. Chu Hân Mính ngước mặt cười nói: - Anh làm gì thế? Mới sáng sớm đã mặc quần cộc rồi, không biết như vậy có ảnh hưởng đến diện mạo thành phố không. Bạch Tình Đình mím môi, cười lén, nhưng cô không nói gì cả, chỉ cười mãi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy nụ cười này liền chắc mẩm trong bụng nhất định lúc nãy Bạch Tình Đình đã kể chuyện tối qua cho Chu Hân Mính nghe, hắn gượng cười nói: - Anh... anh có... có việc muốn giải thích... giải thích một chút. - Ha ha, giải thích cái gì, không phải là anh muốn giành công với Bạch Tình Đình chứ. Diệp Lăng Phi, không ngờ anh cũng có thể làm cho Lâm Tuyết giận đến nỗi suýt ngất đi đó, bà Lâm Tuyết đó không phải là người bình thường đâu, em xem như phục anh đó. Chu Hân Mính cười nói. - Có điều, nếu anh định giành công, thì cũng nên thay đồ khác đi chứ, mặc như vậy rất mất lịch sự. Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói thế, nhưng mắt cô nhìn cơ thể gần như hoàn mỹ của Diệp Lăng Phi không ít lần, từng cuộn bắp thịt nhô lên hiện rõ nét đẹp của đàn ông. Nghe Chu Hân Mính nói vậy. Diệp Lăng Phi mới thấy nhẹ nhõm, thì ra Bạch Tình Đình không có kể chuyện tối qua, chỉ là nhắc đến chuyện tối qua gặp Lâm Tuyết ở nhà hàng. Diệp Lăng Phi hấp tấp nói: - Anh đi thay đồ. Vội vàng rời khỏi phòng ăn. Ánh mắt của Bạch Tình Đình từ đầu đến cuối đều dừng lại trên người Diệp Lăng Phi, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi. Tối qua cô đã chủ động hiến thân, lúc cô ** nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đã xem mình là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi. Cô không phải là một cô gái tùy tiện, cô chỉ có thế tiếp xúc thân mật với một người đàn ông thôi, khi cơ thể mềm mại của Bạch Tình Đình tiếp xúc với cơ thể ** của Diệp Lăng Phi cũng như vậy, Bạch Tình Đình đã không có lựa chọn rồi. Là một người phụ nữ, điều hạnh phúc nhất của cô chính là có thể ôm thân mật với chồng mình, và tối hôm qua, Bạch Tình Đình cuối cùng cũng cảm giác được cô là một người phụ nữ thật sự trên danh nghĩa. Ánh mắt của Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi lúc này hoàn toàn là một người vợ nhìn trìu mến người chồng mình yêu, chỉ có cô mới có thể biết được bản thân cô yêu người đàn ông này sâu sắc thế nào. Mãi nhìn bóng dáng của Diệp Lăng Phi khuất sau cầu thang, Bạch Tình Đình mới thu ánh mắt lại. Chu Hân Mính sớm đã thầm thấy rồi, đều là phụ nữ, cô có thể hiểu được đằng sau ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi bao hàm biết bao tình cảm sâu đậm, Chu Hân Mính cảm giác việc mà cô luôn lo trong lòng sẽ không xảy ra, tình cảm của Bạch Tình Đình dành cho Diệp Lăng Phi vượt xa sức tưởng tượng của cô. Nhưng Chu Hân Mính lại tăng thêm một nỗi lo, Bạch Tình Đình có đồng ý chia sẻ với mình tình yêu của Diệp Lăng Phi không? Lúc Diệp Lăng Phi thay xong đồ đi xuống, Chu Hân Mính cũng vừa ăn xong, cô gặp Diệp Lăng Phi ở chân cầu thang. Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nở nụ cười bí hiểm. Nụ cười này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác không lý giải được, chẳng lẽ Chu Hân Mính đã biết chuyện tối qua? Diệp Lăng Phi vẫn không hỏi, hắn bước vào phòng ăn. Bạch Tình Đình mặc áo ngủ đang ngồi trong phòng ăn, cô ăn rất chậm, nhìn có vẻ như muốn đợi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa tới liền ngồi đối diện Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghĩ đến việc tối qua, tai ửng đỏ lên. Sáng sớm nay lúc cô tỉnh dậy, đã nhìn thấy tay phải Diệp Lăng Phi ôm chặt phần dưới, tay còn lại đè lên phần dưới của cô. Hắn ngậm chặt môi, vẫn còn đang say giấc. Bạch Tình Đình tối qua có chút thất vọng, Diệp Lăng Phi lại không hề có phản ứng gì với cô. Nhưng giờ Bạch Tình Đình đã hiểu, té ra là mình làm cho Diệp Lăng Phi khiếp sợ, nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười khanh khách. Cô cẩn thận nhẹ nhàng đẩy cái tay đang đặt trên bộ phận ** nhất của phụ nữ ra, nhẹ nhàng bước xuống giường. Quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Phi vẫn còn đang say giấc, Bạch Tình Đình cảm giác trong lòng dâng lên sự ấm áp và ngọt ngào. Cô chưa bao giờ được ngủ thoải mái như vậy, nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình ngủ rất ngon lành. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi chỉ cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không nhìn mình. Cô rõ trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn còn sợ mình. Nhịn không được cười trộm, không ngờ Diệp Lăng Phi cũng có cái sợ. Bạch Tình Đình dùng cái chân nhỏ không mang tất ở dưới bàn ăn của mình đá đá chân Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nuốt ực cái bánh trứng, thắc mắc hỏi: - Làm gì thế? - Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh tối qua ngủ có ngon không. Vừa nghe Bạch Tình Đình nhắc đến chuyện này. Diệp Lăng Phi suýt chút nữa bị nghẹn, hắn vội cầm ly nước bên cạnh, ừng ực, ừng ực, một hơi uống sạch nước trong ly, giờ mới cảm thấy tốt hơn nhiều. - Bà xã, em còn nói nữa, có phải em không yêu chồng em không, em... Diệp Lăng Phi không nói tiếp, chỉ nhẹ thở dài. - Ông xã, xin lỗi. Bạch Tình Đình vội vàng xin lỗi. - Hôm qua em uống nhiều quá, thật... thật không biết sẽ xảy ra chuyện như thế. - Hừm, mặt anh đầy nước mắt nè. Diệp Lăng Phi nói xong cố ý chùi chùi mặt, miệng nói: - Tự em xem giải quyết thế nào đi, trong lòng anh lúc này đã có bóng râm rồi. Khì khì, Bạch Tình Đình cười. Cô nhìn phòng ăn không có ai, nhẹ cắn môi, chậm rãi nói: - Hay là... hay là, em... em tối nay cùng... cùng anh. - Cái này để anh suy nghĩ đã, anh còn phải dám chắc là em không chơi xấu anh nữa. Diệp Lăng Phi nói với vẻ mặt thành thật. - Sau khi anh suy nghĩ xong sẽ gọi điện cho em. Nếu như có người nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, nhất định sẽ nghe nhầm. Sao lại thế, Diệp Lăng Phi còn phải suy nghĩ có nên để Bạch Tình Đình cùng mình hay không, có phải là đầu chứa đầy nước rồi không. Nhưng trong lòng Bạch Tình Đình lại tràn đầy niềm vui, người phụ nữ này là như vậy, khi cô thật sự yêu một người đàn ông, luôn cảm giác rằng tất cả những gì người đàn ông này nói và làm đều đẹp đẽ cả. Câu nói này của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình lại nghe ra là Diệp Lăng Phi ngầm đồng ý tối nay mình có thể cùng hắn, trong lòng cô nhịn không nỗi sự hưng phấn và kỳ vọng, Bạch Tình Đình hoàn toàn không phát hiện ra cô đã sớm bị Diệp Lăng Phi đảo lộn hết rồi. Vốn dĩ là Diệp Lăng Phi rất trông đợi được âu yếm với Bạch Tình Đình đến mất ngủ, nhưng bây giờ phản ngược lại Bạch Tình Đình rất kỳ vọng chủ động hiến thân. Đây là tình yêu nam nữ khó có thể nói rõ được, khiến cho người ta luôn có những phương thức tư duy mà bình thường khó có thể nghĩ đến. Bạch Tình Đình hôm nay phải đến bách hóa Việt Dương, ngày mai là ngày trọng đại nhất của Bách hóa Việt Dương, hôm nay còn nhiều việc cần phải chuẩn bị. Vì thế, Bạch Tình Đình không nói nhiều với Diệp Lăng Phi nữa, cô ăn xong bữa sáng vòng qua bên cạnh Diệp Lăng phi, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái kiss. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Tình Đình là một người vợ tuyệt vời, suýt chút nữa khiến cho Diệp Lăng Phi quên mất chuyện tối qua chính là do Bạch Tình Đình chơi xấu mình đột ngột như vậy mới làm cho Diệp Lăng Phi lo lắng sợ bị mấy đi quyền lợi làm đàn ông. Diệp Lăng Phi không ăn nhanh, hôm nay hắn không định đi làm. Diệp Lăng Phi tin chắc sự quậy phá lần này của mình, thì trong thời gian ngắn người của các bộ phận Tập đoàn Tân Á sẽ không dám gây phiền phức với phòng tổ chức nữa. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng biết bọn người Tiễn Thường Nam cũng không chịu dừng lại như vậy, nhất định sẽ tìm cơ hội đuổi mình ra khỏi tập đoàn Tân Á. Chỉ là Trương Tiếu Thiên vẫn chưa trở về tập đoàn, Tiễn Thường Nam cũng không dám tùy tiện ra tay. Diệp Lăng Phi không tránh khỏi sự đắc ý, bản thân mình đẩy Trương Tiếu Thiên ra, quả nhiên đã khiến cho Tiễn Thường Nam không rõ được tình hình, không dám ra tay với mình. Diệp Lăng Phi luôn xem sự đấu đá trong nội bộ tập đoàn Tân Á như trò chơi, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, là một người bình thường, nếu chỉ chìm đắm trong phụ nữ sẽ khiến hắn cảm thấy quá vô vị. Vì thế vẫn thấy hứng thú với việc co người đấu đá nhau, vừa may bọn người Tiễn Thường Nam được Diệp Lăng Phi xem là đối thủ trong trò chơi của hắn, chỉ có điều, bất luận quá trình của cuộc chơi thế nào, người thắng cuối cùng cũng chỉ có một mình Diệp Lăng Phi. Lúc bắt đầu đã khẳng định được kết quả. Diệp Lăng Phi vì nụ hôn của Bạch Tình Đình trước lúc đi, cảm giác được sự ấm áp của gia đình, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn hẳn, nó giống như gió cuốn mây tan, trong thoáng chốc ăn sạch hết thức ăn còn thừa lại, sau khi ăn xong, Diệp Lăng Phi chạy về phòng ngủ chơi game. Nhưng cuộc điện thoại gọi đến của Vu Tiêu Tiếu đã phá vỡ tâm trạng đang vui vẻ của Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu đặc biệt nhắc nhở Diệp Lăng Phi không được quên buổi dạ hội ngoài trời tối nay được tổ chức ở đại học Vọng Hải, ngoài ra còn dặn dò Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi làm hỏng, cô sẽ nói với vợ Diệp Lăng Phi, cô nói dối rằng Diệp Lăng Phi lừa tình. Thậm chí Vu Tiêu Tiếu còn uy hiếp Diệp Lăng Phi, mình có thể giả dạng đang mang thai đi tìm Bạch Tình Đình. Cái này thật sự đã dọa được Diệp Lăng Phi, nghĩ đến tối qua Bạch Tình Đình đã dùng chiêu chống kẻ háo sắc siêu cấp vô địch thiên hạ, Diệp Lăng Phi bất giác bụm chặt bên dưới, liên tục gật đầu đồng ý. Vu Tiêu Tiếu sau khi nghe được biểu thái của Diệp Lăng Phi, mới vui vẻ cúp máy. Có thể tiếp theo Diệp Lăng Phi sẽ buồn rầu, tâm trạng chơi game cũng không còn. Sau khi hắn đi mấy vòng trong phòng ngủ, cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định biểu hiện tốt một lần. Đợi sau khi buổi dạ hội kết thúc, hắn sẽ nói rõ với Vu Tiêu Tiếu, bản thân hắn không làm sư phụ của Vu Tiêu Tiếu nữa, vụ buôn bán bằng miệng này hắn tuyệt đối không làm nữa. Lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ra cổng, Bạch Tình Đình mới nhớ xe của cô để ở Bách Hóa Việt Dương, sáng sớm nay vốn là Diệp Lăng Phi đưa đi làm, nhưng cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn đang ăn sáng, nghĩ đến chuyện tối qua, thương xót Diệp Lăng Phi, nên không gọi Diệp Lăng Phi đưa cô đi làm. Chu Hân Mính từ nhà xe chạy xe ra, nhìn thấy xe của Bạch Tình Đình không ở trong nhà xe, lại nhớ đến tối qua Diệp Lăng Phi cõng Bạch Tình Đình về, liền vẫy tay với Bạch Tình Đình, muốn chở cô đi làm. Bạch Tình Đình ngồi bên ghế phụ xe, bất giác bật cười một mình. Chu Hân Mính nhìn thấy, không nhịn được hỏi: - Tình Đình, sao mình cứ cảm thấy cậu sáng sớm nay đã kì kì rồi, toàn cười ngây ngô. Bạch Tình Đình được Chu Hân Mính nhắc nhở, mới ý thức được bản thân đang cười ngây ngô, cô vội cầm cái gương trang điểm trong túi xách ra, soi mặt, quả nhiên phát hiện trên mặt mình có kèm theo nụ cười, mà bản thân cô lại không nhận thức được. Bạch Tình Đình đã bị Chu Hânn Mính nhìn ra, vậy thì cũng không định che giấu Chu Hân Mính nữa, nhếch môi, cười ha ha nói: - Chẳng phải là vì tên tiểu tử Diệp Lăng Phi đó sao, Hân Mính, cậu đoán xem tối qua đã xảy ra chuyện gì? - Nhìn bộ dạng mồi chài đàn ông của cậu, có cần phải đoán nữa không! Chu Hân Mính không do dự nói. - Bộ dạng mình thật sự rất ** sao? Bạch Tình Đình không chắc chắn lại soi gương, điều này khiến cho Chu Hân Mính hết chỗ nói, Bạch Tình Đình không cảm giác được vẻ mặt hôm nay sao ***, nhưng lại bị Chu Hân Mính chỉ dẫn về phương diện đó, Bạch Tình Đình vẫn cảm giác được vẻ mặt của mình quả thật hơi kì lạ. Cô vội thu lại nụ cười, làm vẻ mặt lạnh tanh, nhưng khì khì, cô lại cười lên. - Hân Mính, mình nói cho cậu biết chuyện xảy ra tối qua, cậu nhất định sẽ cười đau cả bụng. Bạch Tình Đình nghiêng mặt nhìn Chu Hân Mính, vặn nhỏ âm thanh lại, kể chuyện tối qua cô lén chơi xấu Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại bật cười sảng khoái. Cô có thể tượng tượng ra được vẻ mặt của Diệp Lăng Phi lúc đó, chỉ là trong lòng lại hơi lo, Diệp Lăng Phi có khi nào vì thế mà sản sinh ra bóng râm trong lòng không. - Hân Mính, cậu nói xem mình có phải là có chút cái... Sau khi Bạch Tình Đình cười đã rồi, trên má đột nhiên nỗi lên ửng đỏ, kèm theo sự thẹn thùng của thiếu nữ, nói không chắc chắn: - Mình luôn...luôn cảm thấy mình lúc này có chút không... không... Bạch Tình Đình vẫn không nói ra được hết câu. - Tình Đình, cậu vẫn bình thường thôi, cậu là vợ của Diệp Lăng Phi. Cái này không bình thường sao? Chu Hân Mính không cười nữa, cô quay mặt về trước xe, không nhìn mặt của Bạch Tình Đình, thấp giọng chậm rãi nói: - So với cậu mà nói, có thể mình mới là loại đàn bà không biết liêm sỉ. Bạch Tình Đình lại không ý thức được câu nói này của mình lại chạm vào nỗi đau của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính luôn canh cánh trong lòng về chuyện này. Cho dù Bạch Tình Đình ngầm cho phép Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi giữ mối quan hệ này, nhưng trong lòng Chu Hân Mính luôn cảm thấy hổ thẹn với thân phận của mình.